“Bổn vương đúng là đã xem nhẹ Thái tử. Chỉ vì quyên tiền cứu tế ruộng thuế, mà cũng có thể náo ra nhiều chuyện như vậy.”
Tấn Vương ngồi trong thư phòng, nhắm mắt dùng tay day trán, hồi lâu vẫn khó bình ổn được nỗi bực dọc. Nhất là khi nghe thuộc hạ bẩm báo rằng, đám thế gia quý tộc lại lần nữa rút bạc đem dâng Đông Cung; các thương nhân phú hộ trong kinh cũng bắt đầu gom tiền tích gạo, chỉ để đổi lấy một tấm bảng hiệu Thái tử ban cho, gân xanh ở huyệt Thái Dương của hắn lập tức nhảy lên.
Lúc này, Sở Tiêu Bình cùng các phụ tá đã có mặt trong thư phòng, nghe xong việc này, ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Tiêu Đạt tức giận phất tay áo, nửa phẫn nộ nửa bất lực: “Hiện giờ cả phố Chu Tước chen chúc toàn người dâng bạc cho Thái tử! Bùi, Vi, Tiêu, Trịnh bốn nhà tranh nhau cái danh đứng đầu bia công đức, đến mức phái người không ngừng đưa bạc phát gạo, thật sự đáng giận!”
Tấn Vương nhắm mắt không nói, nhưng sắc mặt nặng nề, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tiêu Bình: “Tiêu Bình, ngươi xưa nay đa mưu túc trí. Theo ngươi thấy, nên xử lý chuyện này thế nào?”
Sở Tiêu Bình nhíu mày, chậm rãi nói: “Thái tử đã chiếm được tiên cơ, nếu lúc này chúng ta cưỡng ép chen chân, chỉ sợ thành trò cười cho thiên hạ. Hiện tại không thể mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi. Điện hạ nên chi ra một khoản, ít nhất cũng phải tranh được vị trí đứng đầu trên bia công đức.”
Tấn Vương sắc mặt khó coi: “Ý ngươi là, bổn vương không chỉ không thể thiếu phần ra tiền, mà còn phải táng gia bại sản đưa bạc cho Đông Cung, để Thái tử một mình hưởng trọn mỹ danh?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT