Đến nơi, Du Tự nhìn tòa nhà nguy nga trước mặt, bước vào. Phục vụ nhìn thấy cậu liền chạy ra tiếp đón. 

“Cậu Du, Dương thiếu ở bên trong, để tôi dẫn đường cho cậu.”

Du Tự gật đầu, đi theo người phục vụ đến phòng bao. Cậu bước vào liền nhìn thấy Dương Cẩn đang ngồi đối diện với một người đàn ông.

---- Rất đẹp trai

Đó là những gì nhảy ra  trong đầu Du Tự khi nhìn thấy anh. Xem ra không phải lời đồn nào cũng giả. 

"Đến rồi, mau qua đây." Dương Cẩn cất tiếng gọi cậu. 

Trần Thanh Vũ đang nghịch ly rượu cũng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cậu, hình ảnh gần như trùng khớp với thiếu niên trong trí nhớ. 

["Này cậu ăn đi, ăn nhiều mới mau lớn chứ."]

Đôi mắt cậu vẫn xinh đẹp như trong ký ức, mơ hồ vẫn nhìn ra các đường nét thời thiếu niên.Chỉ là, cái người bảo anh ăn nhiều chút, lại chẳng chịu lớn. Không biết là do cậu không lớn được nữa hay là do bị đối đãi không tốt 

Mặc kệ thế nào cứ đưa người về trước đã. 

Du Tự bước tới, khẽ nói:"Cậu chủ gọi tôi."

“Không có gì, chỉ muốn để cậu gặp đối tác của chúng ta, sẵn tiện chút nữa đưa tôi về,tôi uống rượu.”

"À." Cậu đáp. 

"Chào cậu." Trần Thanh Vũ đứng dậy, đưa tay ra muốn bắt tay cậu. Anh ngồi thì thôi, chứ đứng lên thì cao như cây sào, chắc cũng phải một mét chín mấy, cao hơn Du Tự cả một cái đầu. 

Du Tự ngây người, nhưng lập tức phản ứng lại, đưa tay bắt lấy tay anh. “Chào cậu Trần.”

"Ngồi đi." Dương Cẩn bảo. 

Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn. Thầm nghĩ cậu Trần này tính tình tốt ghê. 

Trần Thanh Vũ cũng ngồi xuống, Du Tự không nhớ anh. Dù gì cũng đã 10 năm rồi, anh gặp cậu năm 16 tuổi, tới bây giờ anh đã thay đổi tới mức chính anh cũng không nhận ra. 

Không nhớ cũng tốt, anh muốn cậu luôn giữ những hồi ức đẹp về anh trong quá khứ, chứ không phải một người tàn nhẫn bụng đầy mưu mô như bây giờ.

Dương Cẩn không nói gì cho Du Tự biết, cũng không hề hỏi cậu có muốn hay không, chân chính xem cậu như một món đồ. 

“Cậu Trần thấy thế nào?” Dương Cẩn cười hỏi. 

“Chuyện hợp đồng tôi sẽ suy xét.” Nói rồi hắn đứng dậy, cất bước rời đi. Khi đi ngang qua Du Tự, anh khẽ nói:"Hẹn gặp lại."

Du Tự khẽ nhíu mày. 

Anh nói rồi liền đi, không nhìn cậu phản ứng ra sao. 

_______

Trần Thanh Vũ đi rồi, Dương Cẩn liền không che dấu vẻ tươi cười của bản thân nữa. 

Hắn không ngờ vậy mà lại có tác dụng. 

Trần Thanh Vũ thì sao chứ, gia chủ trẻ tuổi nhất thì có là gì, không phải cũng muốn một người đẹp làm ấm giường à? 

Hắn sắp có thể đưa Lâm Như về rồi, hắn vừa tìm thấy cậu cách đây không lâu, lại thêm áp lực từ phía Dương Phạn, nên mới nảy ra chủ ý này. Lúc trước hắn cũng hay được tặng người, cảm thấy đây quả là một cách hay. 

Chỉ là một đi một chú chó trung thành, ít nhiều cũng hơi đáng tiếc. Những không sao, sau này hắn làm gia chủ, có thể đón cậu về. Và lại vị gia chủ kia có thể chỉ là hứng thú nhất thời, chán rồi sẽ trả hắn thôi. 

Hắn nghĩ rất hay, chỉ không biết Trần Thanh Vũ đã lấy rồi sẽ không bao giờ trả lại. 

Du Tự nhìn hắn cười, khẽ hỏi:"Hợp đồng sao rồi cậu chủ?"

“Có hi vọng.”

Du Tự cười rộ lên:"Vậy tốt quá."

Khoảng khắc đó, tim Dương Cẩn như bị cào nhẹ một phát, nhưng ngay lập tức liền bị hắn dập tắt cảm giác kỳ lạ đó. 

“Nhờ công của cậu đấy.” Hắn nói, không kịp để cậu phản ứng, hắn lại nói tiếp:"Đi, đưa tôi về."

Du Tự còn đang hoang mang, không biết bản thân đã làm gì, chỉ có thể máy móc đáp:"À, dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play