Trong một căn phòng tối tăm, một người đàn ông trung niên mập mạp đang bị trói như đòn bánh tét, miệng bị bịt kín bởi băng keo, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm... ưm.. đầy bất lực. Ông không biết đây là nơi đâu, nhưng lại biết ai đã đưa ông tới đây. 


Trong phòng rất tối, tựa như một căn hầm, chỉ có một cánh cửa ở đối diện trước mặt lão, hi vọng gần đến thế nhưng cũng xa đến thế. Lão trung niên cố gắng phát ra những âm thanh từ cổ họng, hi vọng những người kia nghe thấy mà thương xót tha cho ông. 


Lúc này, cửa căn phòng mở ra, có hai bóng người bước vào, không thấy rõ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ thể. Hai người-- một người khá đô con, người còn lại thì trông mảnh mai hơn.

"Lão Lý à, ông cũng đừng tốn công vô ích nữa, ông trốn biết bao lâu, vẫn bị chúng tôi tìm được đấy thôi. Mau mau trả tiền đi, không thì chuyện sẽ không còn nhẹ nhàng nữa đâu." Một người trong đó lên tiếng, giọng hắn khá trầm, mang theo một chút ý tứ bông đùa, coi sinh vật trước mặt như cỏ rác. 


" Ưm... Ưm.. Ưm"


" Ấy quên mất." Nói rồi, người đó tiến đến chỗ lão Lý, gỡ miếng băng keo ra. Còn người còn lại vẫn đứng im bất động. 


"Mấy người tha cho tôi đi, tôi thật sự không có tiền, tôi cầu xin mấy người."


Vừa gỡ miếng băng keo ra, ông ta như được phá bỏ lớp phong ấn nào đó. Liền gào lên, trong giọng mang theo tiếng nức nở, tựa hồ bị dọa phát khóc. 


"Không có tiền cũng phải trả."


Người mảnh mai hơn lên tiếng, giọng cậu rất êm tai, đặc biệt dễ nghe nhưng vào tai người đàn ông lại như lời thì thầm của ma quỷ. 

Ông ta kích động gào lên:" Tôi đã bảo tôi không có tiền rồiii, tôi chỉ có cái mạng này thôi, mấy người có ngon thì lấy đi."


Người đô con bảo:" Ấy không được nha, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, ngay cả hộp đêm cũng có giấy phép đàng hoàng, ông đánh bài thua tiền, tất nhiên phải trả."


" Cho ông 5 ngày, mang tiền đến chỗ chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đưa ông đến đảo Chết. Ông cũng đừng nghỉ tới việc chạy trốn, ông biết mà ông chạy không được đâu."


Lão Lý lại gào lên:" Đừng, đừng mà, đừng đưa tôi đến đảo Chết, cho tôi thêm thời gian đi. Ba tháng, à không hai tháng. Hai tháng, tôi sẽ trả tiền cho mấy người." Giọng ông ta vô cùng hoảng loạn.

Đảo Chết, như tên là một nơi có đi không về. Đây có thể gọi là nhà tù của thành phố ngầm. Ngay cả cảnh sát cũng có thể bị đưa đến đây, trở thành tù nhân.  Ở đó, bọn họ phải làm những công việc nặng nề nhất, nhiều lúc còn bị đem ra làm mồi nhử cho các gia tộc, làm thú vui cho các gia đình hào môn. Ở đây có một đấu trường, nơi diễn ra các trận đấu đầy đẫm máu. Các đấu sĩ phải chiến đấu với những con vật hung hãn nhất. Mà muốn rời khỏi đảo thì chỉ có cách trở thành đấu sĩ, giành chiến thắng. Thắng 3 trận là có thể tự do, lại còn nhận được một khoảng tiền lớn. 

Có người thắc mắc, vậy đảo Chết này do ai hay gia tộc nào quản lí? Nơi đây là do tất cả các gia tộc cùng quản lí, người nắm quyền nhiều nhất là Trần gia. 

"Không được nha, ông chỉ có 5 ngày thôi." Nói rồi tên đô con cùng người khá mảnh mai kia bước ra ngoài. 

Lão Lý tuyệt vọng gào lên:" Đừng mà, đừng điiii."

Thấy bọn họ vẫn tuyệt tình cất bước, ông ta rống lên giận dữ:" Bọn súc sinhhh, bọn chó điên nhà họ Dương, tụi bây nhất định sẽ gặp quả báo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play