Bên này, sau khi ra khỏi căn phòng kia, ánh sáng liền trở lại.
A Lượng khẽ vươn vai, than phiền:" Ông ta thật là phiền, vì ông ta mà anh mất ngủ mấy ngày trời, chạy khắp nơi. Thật muốn ném ông ta lên đảo ngay bây giờ."
A Lượng chính là tên đô con, hắn cao lớn, mặt mày cũng khá ưa nhìn, là đội trưởng của họ, đối xử với anh em rất tốt.
Vài tuần trước, ông lão Lý này tới hộp đêm của họ. Đánh bài tới đỏ mắt, gần như đem cả gia tài của lão đặt hết vào đây. Hy vọng đổi đời, kết quả đổi đời chẳng thấy đâu, lại rước về một khối nợ khổng lồ.
Có nợ, lại không chịu trả, trốn chui trốn nhủi. Mà trốn thì đã sao, không phải cũng bị họ bắt về à. Dương gia, ngoài mở công ty làm ăn thì còn mở một chuỗi nhà hàng và hộp đêm. Nói vậy thôi, chứ hộp đêm thực chất là một sòng bạc trá hình. Nhưng ở cái nơi mà các quy tắc ngầm gần như làm chủ tất cả, thì cảnh sát cũng chẳng làm được gì họ.
Nơi đây có 4 đại gia tộc lớn lần lượt là Trần gia, Châu gia, Nhậm gia rồi Dương gia. Ông Lý kia nói cũng đúng, bọn họ chính là chó mà các gia tộc này nuôi.Mỗi gia tộc đều tự gây dựng cho mình một đội 'quân' tinh nhuệ, phục vụ cho việc đi săn của họ.
“Du, đi thôi.”
“Anh Lượng mời em đi ăn.”
Người trông khá mảnh mai còn lại chính là Du Tự. Cậu có một đôi mắt rất đẹp tựa hai giọt nước long lanh. Vẻ ngoài thanh tú, lúc cười lên rất đỗi vô hại. Nhưng cậu lại là người tàn nhẫn nhất trong số họ, hay dùng những thủ đoạn ác liệt nhất. Tựa như một đóa hoa hồng xinh đẹp nhưng phủ đầy gai nhọn.
Năm 15 tuổi, cậu được Dương Cẩn -- con trai cả của Dương gia cứu mạng. Từ đó đi theo hắn, hết mực trung thành. Hắn cho người bồi dưỡng cậu, cho cậu làm phó đội của băng YX, đội chó săn của Dương Cẩn. Chỉ cần hắn nắm quyền Dương gia, lúc đó YX cũng sẽ chân chính trở thành đội quân của Dương gia.
Vinh hoa vô hạn-- nhưng cậu lại không thấy vui, ngược lại còn có chút chán nản.
Dương Cẩn từng bảo:" Đợi tới lúc tôi thành gia chủ, tôi sẽ đi tìm Lâm Nhu, đón cậu ấy về. Cậu sẽ phục vụ cho tôi và phu nhân của tôi nhé."
Cậu thích Dương Cẩn, thích sự dịu dàng của hắn, nhưng sự dịu dàng ấy chỉ dành cho một người
--- đó là Lâm Nhu. Năm đó hai người họ vốn là một cặp, sau này bị Dương lão gia phát hiện, liền chia rẽ hai người.
Bởi dù gì Lâm Nhu cũng chỉ là con của một gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao xứng?
Dương Cẩn vì thế mà đau khổ suốt một thời gian, sau này vực lại tinh thần cũng là vì mong muốn đón được Lâm Nhu trở về.
Còn cậu sẽ mãi là người hầu của hai người đó. Nghĩ đoạn, tâm trạng cậu liền buồn bã.
" Nghĩ gì thế? Tiểu Du nhỏ."A Lượng bảo
" Không có gì ạ." Cậu lắc đầu cười đáp.
Mặc dù cậu là phó đội , nhưng lại nhỏ con nhất, cũng nhỏ tuổi nhất. Mọi người hay trêu gọi cậu là “ tiểu Du nhỏ”, đối xử với cậu như em trai. Cậu cũng luôn rất lễ phép với mọi người trong đội.
Du Tự nói:"Chúng ta đi thôi."
--Ting~
Điện thoại thông báo có tin nhắn mới. Cậu mở ra xem, người gửi là Dương Cẩn. Người vừa nãy còn buồn bã giờ đây liền căng tràn sức sống.
Dương Cẩn:[Cậu đến Thượng Lâu, đối tác muốn gặp.]
Thượng Lâu là một trong các chuỗi nhà hàng của nhà họ Dương.Có tên Nhu Dương Lâu chia làm 3 nhà hàng nhỏ gồm:Thượng Lâu, Trung Lâu, Hạ Lâu. Người bình thường vào được Hạ Lâu đã là không tồi rồi.
Hôm nay Dương Cẩn đi gặp vị kia của Trần gia. Hắn tuy là con cả nhưng lại là con của vợ thứ, luôn muốn nắm giữ Dương gia. Em trai hắn Dương Hoài mới là huyết mạch chính thống của Dương gia, nhưng từ nhỏ Dương Hoài đã không có chí tiến thủ, chỉ muốn vui chơi, lại coi Dương Cẩn như anh trai của bản thân, nên chủ động từ bỏ vị trí thừa kế.
Dương gia--nhìn thì sóng yên biển lặng nhưng lại nhưng thực chất lại là một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể phun trào. Ngoài Dương Cẩn và Dương Hoài, Dương lão gia vẫn còn mấy người con riêng ở bên ngoài. Mấy năm nay sức khỏe ông ngày càng yếu, đám con riêng kia cũng hết chịu nổi rồi, bắt đầu làm loạn.
Trong đó, Âu Phạn-- một người con riêng đã thành công quay lại Dương gia. Hắn mua chuộc được khá nhiều cổ đông, Dương lão gia hình như khá thích hắn còn giúp hắn tự thành lập công ty. Nhưng Âu-- à không Dương Phạn nào chỉ muốn như thế. Thứ hắn muốn chính là Dương gia, toàn bộ Dương gia.
Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, hắn thành công đưa công ty kia trở nên có chỗ đứng ở Phong Kinh. Bây giờ nếu hắn làm nên thành tựu, quyền thừa kế của Dương Cẩn có thể bị lung lay, dù gì mẹ của Dương Cẩn hãm hại Dương lão gia mới sinh ra hắn, Dương lão gia cũng chẳng thích gì hắn,nhưng hắn có năng lực, có thể đưa Dương gia phát triển.
Thứ ông quan tâm không phải chính thống hay không chính thống, mà là ai có đủ năng lực, đủ dã tâm, đưa Dương gia đến vị thế cao hơn.
So với con của tình nhân nhỏ thì ai lại thích đứa con mà bản thân không tình nguyện có chứ. Vậy nên nếu ông thấy Dương Phạn có năng lực, vậy thì việc Dương gia thuộc về ai còn khó nói.
Dương Cẩn chủ động liên lạc với Trần gia cũng là vì việc này, hắn mong muốn được hợp tác trong một dự án của nhà họ Trần, củng cố địa vị của bản thân.
Du Tự:[Vâng.]
Cậu ngẩng đầu lên, áy náy nhìn A Lượng:"Anh Lượng à xem ra tụi mình không đi ăn được rồi, cậu chủ tìm em."
“Không sao đâu, cậu chủ tìm mà.” A Lượng đáp. “Nhưng lần sau là em mời đấy nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Cậu cười đáp.