Cậu lái xe ra ngoài, đích đến là Thượng Lâu. Cậu vừa lái xe vừa suy nghĩ.


Sao vị kia lại muốn gặp cậu nhỉ?
 

Gia chủ Trần gia - Trần Thanh Vũ, mới 26 tuổi,là gia chủ trẻ tuổi nhất, không hề tầm thường. 


Khác với các gia tộc khác, ít nhiều hậu duệ của họ đều sẽ có người chống lưng hoặc là trưởng bối dẫn dắt. Còn Trần Thanh Vũ thì khác, anh bị lưu lạc bên ngoài từ năm 8 tuổi, ròng rã suốt 9 năm, anh mới được tìm về. 


Người dẫn anh đi không ai khác chính là mẹ anh. Bà không muốn con trai mình vướng vào tranh đấu thị phi của đám con riêng nhà họ Trần, chỉ mong anh bình bình an an mà sống. 


Vì thế bà dẫn anh đi, dẫu cho anh chính là huyết mạch chính thống.


Nghe bảo 9 năm sau, mẹ Trần Thanh Vũ mất, anh được Trần lão thái gia đón về. 


Mười bảy tuổi, cái tuổi mà người khác chưa trải sự đời, anh lại bôn ba biết bao năm, lúc quay trở về cũng không chịu thua kém bất kỳ ai.

 Anh được ông nội bồi dưỡng, dẹp yên Trần gia. Khi ông nội mất, anh 20 tuổi, chính thức được kế thừa sự nghiệp, trở thành vị gia chủ trẻ tuổi nhất. 


Cha anh Trần Thừa Uy, khi biết tin sốc đến mức phải vào phòng cấp cứu, không ngờ ông nội lại để cho cháu nội làm gia chủ mà không phải đứa con trai là ông. Từ đó, quan hệ giữa hai cha con ngày càng gay gắt. 

Chuyện thị phi nhà họ Trần trở thành món ăn tinh thần để cho các gia đình buôn dưa lê, buôn suốt mấy tháng trời. Nhưng tuyệt nhiên không có một ai dám nghi ngờ hay soi mói năng lực của anh. 


Anh dùng ba năm dẹp yên mớ hỗn độn ở Trần gia, lại dùng 4 năm đưa Trần gia đến vị thế như bây giờ. Một mình cô độc ngồi trên ngai vàng của bản thân. 


Biết bao tiểu thư giàu có thèm muốn anh, không chỉ về thân phận mà còn về nhan sắc. Anh có một khuôn mặt rất đẹp-- nghe đồn là thế. 


Là người chồng trong mộng của biết bao thiếu nữ ở Phong Kinh.  Nhưng giấc mộng này đã sớm vỡ tan rồi, vỡ tan tành luôn. 


Bởi vì, anh thích con trai. 


Giấc mộng của các thiếu nữ vỡ rồi, lại đến lượt các thiếu gia. 

Ở đây, đồng tính đã quá bình thường rồi, thậm chí còn có thể kết hôn. Bất quá thứ thực sự ngăn cách họ chắc là địa vị và thân phận thôi.

____________

Bên trong một phòng riêng ở Thượng Lâu, một người đàn ông mặt mày cực kỳ tuấn tú, trên người mặc một bộ vest cực kỳ tinh tế, nhìn là có thể biết giá ở tận trên trời, khuôn mặt anh rất lạnh lùng, có vẻ hơi mất hứng, hơi cụp mắt cầm ly rượu vang trong tay khẽ lắc lư. 


"Chắc là sắp tới rồi, cậu Trần đợi một chút, dạo này để xổng mất một con chuột."


Người vừa lên tiếng chính là Dương Cẩn, vẻ ngoài của hắn cũng không tồi, có một đôi mắt đào hoa, nhìn rất phong lưu đa tình. 


Nhưng so với Trần Thanh Vũ thì vẫn chưa thấm vào đâu. 


"Ừm."Anh đáp. 


Hắn nghe nói Trần Thanh Vũ thích con trai, lại nhớ đến vẻ ngoài thanh tú của Du Tự, lúc vừa bàn chuyện liền nảy ra chủ ý, nói với Trần Thanh Vũ:"Chỗ tôi có một người rất được, làm việc cẩn thận, vẻ ngoài cũng không tồi."


“Hay là như vậy đi, để thể hiện thành ý của tôi, tôi sẽ tặng người đó cho cậu, để người đó đi săn cho cậu, tùy cậu sai khiến, thế nào?”

Lúc nói bốn chữ ‘tùy cậu sai khiến' hắn cố ý thả nhẹ giọng, trông cực kỳ mập mờ. 


Trần Thanh Vũ nghe thế, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lại càng lạnh hơn, anh nâng mắt, khẽ hỏi:"Ai?"


"Người đó là phó đội của YX, tên Du Tự." Dương Cẩn đáp. 


Trần Thanh Vũ cười khẽ, im lặng một lúc liền đáp:"Được thôi."


Sao anh không hiểu ý đồ của tên này chứ, hắn muốn coi cậu như một món đồ để trao đổi lấy lợi ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play