Trở về YX, ai cũng nhận ra cậu có điều khác thường, vành mắt cậu ửng đỏ, cả người mất hết sức sống, mọi người ai ai cũng an ủi cậu, hỏi cậu ‘có phải bị cậu chủ mắng không, đừng buồn nhé'.
Cậu chỉ có thể máy móc đáp :"Không sao ạ"rồi bước về phòng
___________
Năm xưa lúc Lâm Nhu còn ở đây, ai ai cũng thích y, y dịu dàng, thân thiện lại có vẻ ngoài xinh đẹp, rất được lòng mọi người. Lâm Nhu như tên, Nhu nhu mềm mềm, ngay cả Dương Hoài - em trai cùng cha khác mẹ của Dương Cẩn cũng vô cùng quý mến y. Chỉ là không hiểu sao, Du Tự lại cảm thấy không thoải mái khi ở gần người này.
Cậu không ghét Lâm Nhu, dù gì đây cũng là người mà Dương Cẩn thích, là người mà hắn muốn bảo vệ, muốn ở bên cạnh suốt đời. Cậu đã tự nhủ, phải bảo vệ người này thật tốt, đây là tâm can của cậu chủ. Thế nhưng vẫn là không thoải mái, không hiểu sao cậu lại thấy người này có đôi chút……giả tạo.
Lúc Dương Cẩn đi vắng, thường sẽ để cậu ở bên cạnh bảo vệ Lâm Nhu, khoảng thời gian đó có thể gọi là thời gian tồi tệ đối với Dương gia. Vì Dương Ngạn - Dương lão gia vừa hạ bệ được Tô gia, vươn lên trở thành một trong bốn đại gia tộc, thủ đoạn cũng không sạch sẽ gì, vì thế mà bị rất nhiều người đến ám sát.
Dương Cẩn lo cho Lâm Nhu, nhưng lại không thể bỏ bê gia nghiệp, lúc nào cũng bận rộn giúp đỡ Dương lão gia trong công việc. Vì thế cậu trở thành người chuyên bảo vệ Lâm Nhu.
Không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Nhu luôn nhân lúc không có Dương Cẩn mà làm khó cậu. Lúc thì muốn ăn cái này, mua về thì lại không thích, bảo cậu đi mua cái khác, vâng vâng và mây mây.
Có lúc vào nửa đêm, Lâm Nhu gọi cậu qua biệt thự, cậu cứ tưởng có chuyện gấp gì đó, Lâm Nhu lại bảo:" Cậu Du à, tôi lỡ đánh rơi chiếc vòng cổ ờ ngoài vườn rồi, cậu…cậu có thể tìm giúp tôi không. Không được cũng không sao, chỉ là…đây là đồ A Cẩn tặng tôi, nếu mất thì thật rất đáng tiếc…"
Cậu ngửi thấy mùi hơi trà.
Nhưng người ta cũng nói như vậy rồi, còn có thể làm sao chứ? Phải tìm thôi.
Cậu ra ngoài vườn vừa soi đèn vừa tìm kiếm, bây giờ đã khuya lắm rồi, trời vào mùa đông thì lại lạnh, dù có đèn pin cũng không biết tìm đến khi nào. Lâm Nhu nhờ vả xong liền lên phòng nghỉ ngơi, bây giờ chắc đã có mấy giấc mộng đẹp rồi.
Cậu tìm rất lâu mà vẫn không thấy, sáng hôm sau, Lâm Nhu lại bảo:"Tôi tìm thấy rồi, ở trong hộc tủ, ngày hôm qua tôi không tìn cẩn thận, hại cậu vất vả một đêm rồi… tôi xin lỗi."
Cậu đáp:"Không sao đâu, nhiệm vụ của tôi mà."Cậu cũng quen rồi.
Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, cho tới một hôm Dương Cẩn tặng cho cậu một cái vòng cổ, hình như là cùng hãng với chiếc của Lâm Nhu. Nói đây là quà sinh nhật của cậu, làm cậu vui muốn chết. Nhưng cậu để ý thái độ của Lâm Nhu với cậu từ ngày đó hình như càng khó chịu hơn.
Có một hôm, một con ‘chuột' lớn chạy mất, bên chỗ A Lượng cần người, cậu liền qua giúp đỡ, trước khi đi cậu đặc biệt nói với Lâm Nhu.
“Cậu Lâm, tôi có việc, bây giờ cậu cứ ở YX đi, ở đây còn có các anh em khác, họ sẽ bảo vệ cậu. Cậu đừng đi lung tung, cũng đừng tin người lạ nhé, mấy người đó có thể giả mạo lừa cậu đi đấy, đi đâu thì hãy đưa lão Nhị và lão Tam đi cùng, tôi sẽ về ngay.”
Lâm Nhu vẫn treo trên mặt nụ cười thân thiện hằng ngày, đáp:"Ừm, tôi biết rồi. Cậu cẩn thận nhé."
Cậu nói xong liền cùng A Lượng rời đi.
Chỉ khoảng 2 tiếng đã bắt được con ‘chuột' kia.
Nhưng trong vòng 2 tiếng ngắn ngủi, Lâm Nhu lại mất tích. Sau khi Dương Cẩn biết tin, hắn gần như phát điên, xem camera thì thấy Lâm Nhu đi cùng một người rất lạ mặt lên một chiếc xe tải, dáng vẻ không hề giống bị ép buộc.
“Cậu bảo vệ em ấy kiểu gì vậy, hả? Tôi đã bảo là cậu nhất định phải bảo vệ em ấy mà. Mau tìm em ấy về cho tôi!”Dương Cẩn lạnh giọng nói.
Lúc đó cậu cũng rất hoảng, vô cùng tự trách. Sau nửa ngày tìm kiếm cuối cùng tìm thấy Lâm Nhu ở một cánh rừng.
Lúc tìm thấy, Lâm Nhu người đầy bụi bặm, có vài vết thương trên người, đã bất tỉnh.
Cậu nhớ như in ánh mắt của hắn lúc đó, thất vọng cùng căm ghét. Ánh mắt ấy tựa như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cậu.