Trên đường về Du Tự ôm một bụng thắc mắc. Cậu có làm gì à? Cậu chỉ tới chào hỏi người ta thôi mà, à còn bắt tay một cái. Chẳng lẽ cái bắt tay đó hữu dụng đến vậy sao?

Cậu muốn hỏi thử Dương Cẩn rốt cuộc bản thân đã làm gì, nhưng nhìn qua gương thấy hắn đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, đành thôi. 

Trên đường về biệt thự của Dương Cẩn, mắt trái cậu giật giật. Người ta bảo mắt trái giật là điềm may, nghĩ lại nguyên ngày hôm nay……

Thôi thì cũng cho là may đi. 

____

Lúc cậu bắt được ‘chuột' rồi chạy tới chỗ Dương Cẩn đã là bảy giờ. Lúc về tới biệt thự thì khoảng tám rưỡi. 

Tới nơi, Dương Cẩn cũng mở mắt rồi bước xuống xe. Cậu vốn muốn trở về YX, nơi đó rất gần biệt thự của Dương Cẩn, để bọn họ có thể ứng phó kịp thời. 

“Cậu khoan về đã, vào đây tôi thông báo với cậu một chuyện.”Hắn đột nhiên cất tiếng. 

Cậu đáp “Vâng” một tiếng, trong lòng vui sướng, lại có thể ở chung với hắn rồi. 

Hai người bước vào biệt thự, quản gia đang đứng chờ ở cửa. 

“Cậu chủ, nước nóng đã được chuẩn bị.”

“Ừm.” Hắn đáp. 

Hai người bước vào bên trong, biệt thự của Dương Cẩn được bố trí vô cùng đẹp mắt và xa hoa, rất hợp với phong cách của hắn. 

Hắn bước vào, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách với một tư thế thoải mái, đưa tay nới lỏng chiếc cà trên cổ. 

Du Tự không ngồi mà đứng ngay bên cạnh, mặt khẽ cúi xuống, trông rất câu nệ. 

Mặc dù cậu là một trong những thân tín của hắn, nhưng ít khi được vào biệt thự, chỉ chừa những lúc có việc quan trọng. Bình thường hắn giao nhiệm vụ chủ yếu là qua điện thoại, vì thế số lần cậu gặp được hắn rất ít. 

Cậu chủ yếu sẽ giúp hắn đi bắt mấy con ‘chuột', nếu không chịu trả tiền hay thấy người đó không còn giá trị thì sẽ ném lên Đảo. Hắn thỉnh thoảng sẽ đưa cậu đi gặp đối tác hoặc đi xã giao, giúp hắn cản rượu, bảo vệ hắn khỏi ám sát. Dương lão gia gây thù chuốc oán nhiều, hiển nhiên con trai ông cũng sẽ không yên thân. Nhưng chỉ là ‘thỉnh thoảng' thôi, thỉnh thoảng đó là những lúc hắn cảm thấy có nguy cơ. 

Dương Cẩn nhìn cậu một lúc, nói:"Cậu về dọn đồ đi, mai tới chỗ gia chủ Trần gia, hắn ta để mắt tới cậu."

Du Tự ngẩng phắt đầu lên, mở to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. 

Hắn muốn tặng cậu cho người kia? Hắn… sao hắn có thể làm như thế. 

“Cậu…cậu chủ..” Cậu không tin nổi nói. “Cậu muốn tôi ngủ với người đó? Cậu…cậu…‘tặng' tôi…”

Mắt cậu mở to, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc tột độ. 

Dương Cẩn nhìn thấy thế nhíu mày:"Sao? Cậu không đồng ý? Tôi đây là đang thông báo cho cậu, không phải hỏi ý cậu, về chuẩn bị đi."

Du Tự chỉ có thể khẽ hé miệng, cỗ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹn, mắt cũng cay xè, nước mắt chực chờ ngay đáy mắt,  trong đầu ong ong. Cậu thật sự không thể tin nổi, hắn vậy mà… vậy mà lại làm như thế. Cậu biết bản thân là công cụ của hắn, nhưng không ngờ hắn có thể vô tâm đến thế. 

Cậu tự cười giễu, hóa ra đây là điều mà cậu làm được trong cái hợp đồng này.

Hắn nhìn thấy mắt cậu ấng nước, giọng cũng dịu lại:"Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu, đợi tôi làm gia chủ, tôi sẽ đón cậu về. Với lại, Trần Thanh Vũ chắc chỉ hứng thú nhất thời thôi, hắn chán rồi thì sẽ…."

“Tôi không muôn! Cậu chủ, tôi không muốn!”Đây là lần thứ hai cậu dám lớn tiếng với hắn. 

 Cậu cũng là người, mặc dù cậu thích hắn nhưng cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của bản thân. Hắn muốn cậu làm bạn giường cho người nọ, để hắn củng cố được địa vị, được trở thành gia chủ. Còn cậu thì sao? Với thân thể này, cậu được gì? À, cậu sẽ được hắn đón về, làm người hầu, làm chó săn cho hắn và Lâm Nhu. 

“Du Tự!” Dương Cẩn gằn giọng:"Hợp đồng này rất quan trọng cậu biết không. Có nó, tôi sẽ làm được gia chủ, có thể đón Lâm Nhu trở về. Cậu coi như là chuộc tội với Lâm Nhu đi, cậu quên vì cậu mà em ấy suýt mất mạng à?"

Chuộc tội? 

A…. phải rồi, phải chuộc tội chứ. 

Cậu khẽ cười nhưng trên mặt toàn là nước mắt, chẳng biết cậu đã khóc từ bao giờ. 

“Tôi đi, cậu chủ sẽ vui phải không? Được, tôi đi, tôi chuộc tội với Lâm Nhu.” Đôi mắt sinh đẹp của cậu giờ đây toàn nước mắt, ánh mắt trống rỗng, quay người rời khỏi. 

______

Sau khi cậu đi, Dương Cẩn cũng dần bình tĩnh lại. Hắn vốn không muốn vạch lại chuyện đó… 

Thôi, dù gì việc cũng đã quyết rồi. Hắn sắp đưa được Lâm Nhu về rồi.

Bản thân hắn cũng là người ham hư vinh, nhưng điều khiến hắn luôn nỗ lực và kiên quyết trở thành gia chủ chính là vì Lâm Nhu, vì hạnh phúc của hai người mà thôi. Sở dĩ hắn chấp niệm với Lâm Nhu như vậy, là vì y xuất hiện vào những ngày tháng hắn tuyệt vọng nhất, mang ánh sáng đến cho hắn…. 

_________

Lời ngoài lề của Miu~

[Tuổi của các nhân vật hiện tại là bao nhiêu?]

Trần Thanh Vũ: 26 tuổi ( 8 tuổi thất lạc, 17 tuổi được tìm về, 20 tuổi kế thừa sự nghiệp trở thành gia chủ, 24 tuổi ngồi lên ngai vàng ở Phong Kinh và tới hiện tại là 26 tuổi) 

Du Tự: 25 tuổi ( 15 tuổi được Dương Cẩn cứu, hiện tại 25, đi theo Dương Cẩn 10 năm) 

Dương Cẩn: 28 tuổi ( không có gì đáng bàn) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play