Chương 4: Bốn Đại Lão

Chiếc xe thể thao chạy với tốc độ rùa bò chậm rãi tiến vào khu biệt thự cao cấp được trang bị tiện nghi hoàn hảo, băng qua những căn biệt thự đơn lập, rồi rẽ vào bãi đỗ xe của khu chung cư cao tầng bên kia.

Tống Huyên Hòa liếc nhìn người ngồi ghế phụ là Tiêu Uyên Mục với gương mặt vô cảm, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng chợt nghĩ đến việc từ hôm nay trở đi, không những phải ăn ở chung với vị đại lão này, mà còn phải mỗi ngày nghĩ cách “tra tấn” hắn bằng đủ thứ chiêu trò khác nhau. Ý nghĩ ấy khiến cậu không khỏi rơi nước mắt cho thân phận thảm hại đến mức không thể thảm hơn được nữa trong tương lai.

Xe vừa dừng lại, Tiêu Uyên Mục đã mở mắt. Đôi mắt ấy lạnh như hồ sâu, trong vắt sáng tỏ, không hề mang dấu vết nào của ngái ngủ.

Tống Huyên Hòa cũng không ngạc nhiên. Nếu Tiêu Uyên Mục mà có thể ngủ được trên xe của một người đàn ông từng ép hắn phải cúi đầu, thì đó phải là sự kiện kinh hoàng sánh ngang với việc khủng long sống lại thời hiện đại.

"Tới nơi rồi, xuống đi." Tống Huyên Hòa cất lời theo đúng kịch bản: "Sau này cậu sẽ sống ở đây với tôi. Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi xem phòng, xong rồi thì cậu xuống bếp nấu cơm tối."

Tiêu Uyên Mục nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi mở cửa xuống xe.

Tống Huyên Hòa thở phào nhẹ nhõm, dẫn hắn đi dạo một vòng quanh căn hộ song lập hai tầng mà họ sẽ cùng sống trong một thời gian tới. Sau đó mới mở cánh cửa gian phòng ra: "Sau này cậu sẽ ở đây."

Trong cuốn tiểu thuyết này, việc duy nhất mà Tống Huyên Hòa cảm thấy nguyên chủ làm đúng, có lẽ chính là chuyện phân phòng ngủ với Tiêu Uyên Mục. Dù không hiểu đã bao nuôi người ta rồi sao còn phải ngủ riêng, nhưng ít nhất nhờ vậy mà mỗi đêm cậu đều không cần phải nơm nớp lo sợ bị đại lão người ta giết người diệt khẩu.

Tiêu Uyên Mục thờ ơ nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, rồi ánh mắt lại dừng trên người Tống Huyên Hòa: "Cậu muốn ăn gì?"

"Không kén chọn." Chỉ cần không phải là đoạn kịch bản cần thiết, Tống Huyên Hòa quyết không làm phiền vị đại lão này thêm: "Tôi ăn gì cũng được, cậu cứ tùy ý nấu một chút đi."

Tiêu Uyên Mục không nói thêm lời nào, trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Tống Huyên Hòa nhìn bóng lưng hắn khuất sau cầu thang, thở dài một hơi, mở cửa phòng bên cạnh, ngả người xuống giường, toàn thân dần thả lỏng. Hôm nay chịu kinh hãi quá nhiều rồi, cậu cần thời gian để hồi phục lại.

Nằm được hơn mười phút, khi đã lơ mơ sắp ngủ thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên kéo cậu từ cõi hư vô trở về.

Lười biếng cầm điện thoại lên, nhìn số lạ không lưu tên, cậu nghe máy: "Chuyện gì?"

"Thiếu gia Tống, việc ngài dặn đã chuẩn bị xong, ngài dự định khi nào đến thăm đoàn phim?" Qua điện thoại, Tống Huyên Hòa còn nghe được mùi nịnh bợ ngập tràn trong giọng đối phương.

Nghe vậy, cậu cũng bắt đầu nhớ ra người này là ai lẫn cả kế hoạch hai hôm trước của nguyên chủ.

"Tôi sẽ ghé qua vào cuối tuần." Vì mới vừa tỉnh giấc, giọng nói của Tống Huyên Hòa khàn khàn, chậm rãi, mang theo phong thái cà lơ phất phơ của một công tử ăn chơi: "Đừng làm rầm rộ quá, tôi chỉ đến chơi thôi."

"Bọn tôi hiểu mà, hiểu mà." Đối phương vội vàng hùa theo, khéo léo tìm một cái cớ nghe rất chính đáng: "Thiếu gia Tống có dự định đầu tư vài bộ phim, cuối tuần này chỉ là đi khảo sát phim trường thôi."

Nghe thế, Tống Huyên Hòa thấy đối phương có chút thú vị, bật cười nhắc nhở: "Tôi hâm mộ ảnh hậu Liễu đã lâu, mong là ngày mai có thể gặp mặt."

Bên kia không cần nói rõ đã thông, cười một tiếng: "Được Thiếu gia Tống để mắt tới là vinh hạnh của ảnh hậu Liễu. Cuối tuần này cô ấy nhất định sẽ tới."

Cúp máy, Tống Huyên Hòa không nhịn được cong môi cười. Người trong điện thoại là một đạo diễn tên Hoàng Thông, có mang theo đội ngũ riêng, tài nghệ quay phim chưa chắc đã cao, nhưng xử sự lại vô cùng khéo léo, một tay nịnh nọt không chê vào đâu được, còn rất biết phụ họa đúng lúc. Loại người này nếu đặt ở thời cổ, thì không khác gì một vị đại thái giám của Đông Xưởng, chuyên nịnh trên đe dưới, không ai sánh bằng.

Tuy vậy, Tống Huyên Hòa lại chẳng thấy có gì sai. Chỉ cần thân phận địa vị cao hơn đối phương một bậc, gã sẽ không thể gây sóng gió. Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng nói chuyện với người như vậy khá thú vị. Ai mà không thích một người vừa mở lời đã có người tiếp lời, lại còn hiểu rõ ý tứ chưa nói hết?

Ném điện thoại lên giường, Tống Huyên Hòa lưu luyến vùi mặt vào gối thêm vài lần nữa rồi mới ngồi dậy vươn vai, định xuống bếp xem Tiêu Uyên Mục đã nấu nướng đến đâu.

Nào ngờ, vừa quay đầu lại, cậu lập tức giật mình như thể sau lưng bỗng hiện ra một con mèo con đang ôm quả dưa chuột, nhảy dựng lên, suýt nữa thì lộn ngược khỏi giường.

Chật vật bám vào ghế dài dưới chân giường để đứng vững, Tống Huyên Hòa mặt mày trắng bệch, vừa sợ hãi chưa hoàn hồn vừa tức giận quát: “Mẹ kiếp, sao cậu lại đứng đằng sau tôi mà không phát ra tiếng động nào vậy hả?!”

Trong trạng thái hoàn toàn thư giãn, bất kỳ ai mà đột nhiên phát hiện có người đứng sau lưng đều khó mà giữ được bình tĩnh. Huống hồ là vị công tử ngông cuồng từ nhỏ đến lớn chỉ sợ duy nhất một thứ, chính là mấy thứ sinh vật siêu nhiên như quỷ quái, mặt xanh nanh trắng, lúc ẩn lúc hiện trong phim kinh dị và chuyện kể dân gian.

Tiêu Uyên Mục cứ vậy xuất hiện ngay sau lưng cậu một cách thần không biết quỷ không hay, suýt chút nữa khiến Tống Huyên Hòa hồn lìa khỏi xác. Nếu không phải lý trí còn sót lại chút ít, thì với cái tính tiểu thiếu gia của cậu, chắc đã chẳng thèm nghĩ nhiều mà tung luôn một cú đá vào người Tiêu Uyên Mục để trút giận vì hoảng sợ rồi.

Xét ở một vài khía cạnh, tính khí thiếu gia của Tống Huyên Hòa cũng chẳng kém gì nguyên chủ, chỉ là tuy ham chơi, anh vẫn còn giữ lấy những giới hạn và nguyên tắc cơ bản của một con người bình thường. Biết cái gì nên, cái gì không nên. Nếu không có những nguyên tắc ấy, thì một kẻ mồ côi cha mẹ từ sớm, đơn thân độc mã lớn lên trong đại gia tộc họ Tống, cái nơi có thể nuốt người không nhả xương kia, sao cậu có thể sống an yên, tùy hứng đến tận bây giờ?

Phát tiết xong, trong lòng Tống Huyên Hòa bắt đầu thấy chột dạ. Cậu không rõ Tiêu Uyên Mục đã đứng ngoài cửa bao lâu, cũng không biết có nghe thấy đoạn nói chuyện điện thoại vừa rồi hay không. Nghĩ đến chuyện ban nãy mình ép người ta phải gật đầu làm tình nhân, vậy mà quay đầu chưa bao lâu đã to nhỏ với người khác phái, lại còn bị bắt quả tang tại trận... khiến cậu bỗng thấy mình giống như kẻ bị bắt gian tại giường trong một vụ ngoại tình.

Thế nhưng, nguyên chủ thì chưa bao giờ biết chột dạ, vậy nên cậu ngồi thẳng người dậy, hất cằm, kéo dài giọng mà hỏi: “Làm cơm xong rồi à?”

Ánh mắt Tiêu Uyên Mục lướt nhẹ qua đôi đồng tử long lanh vì hoảng hốt và hàng mi dày khẽ run rẩy của Tống Huyên Hòa, trong lòng chợt cảm thấy cơn u uất đè nén suốt mấy hôm nay như được xua tan đi không ít, tâm trạng cũng tốt hơn phần nào.

Tiêu Uyên Mục khẽ gật đầu, hiếm hoi mở miệng nói thêm một câu: “Mì trứng cà chua.”

Mắt Tống Huyên Hòa sáng rực lên, mì trứng cà chua chính là món mì cậu yêu thích nhất, không gì sánh kịp!

“Thế thì đi thôi.” Tống Huyên Hòa nhảy xuống giường, ung dung bước lại gần Tiêu Uyên Mục, rồi nghiêng đầu liếc hắn một cái, ngang ngược kiêu ngạo: “Từ nay về sau, chưa được tôi cho phép, không được tự tiện vào phòng tôi.”

Tiêu Uyên Mục không đáp, chỉ hờ hững liếc nhìn cậu rồi bước ra khỏi phòng.

Trước kia đọc sách đã thấy viết, tay nghề nấu ăn của Tiêu Uyên Mục cực kỳ xuất sắc, sau này trong số bảy người tình nam của hắn, từng có một kẻ chỉ vì ăn một bát mì chay hắn nấu tùy tiện mà lập tức sa vào lưới tình. Lúc đọc đến đoạn ấy, Tống Huyên Hòa chỉ khinh khỉnh cười khẩy, trong lòng thầm mắng tác giả vì muốn nhét người cho Tiêu Uyên Mục mà chẳng cần giữ chút logic hay tí liêm sỉ nào.

Thế nhưng, khi thật sự ăn đến bát mì ấy rồi, Tống Huyên Hòa cảm thấy mình cần phải xin lỗi vì sự nông nổi và thiển cận của bản thân năm xưa. Với khẩu vị kén chọn được nuông chiều suốt hai mươi hai năm của mình, cậu có thể cam đoan rằng đây chính là bát mì trứng cà chua ngon nhất mà bản thân từng được ăn trong đời!

Nếu cả đời này chỉ được ăn duy nhất một món, cậu thật lòng tình nguyện ba bữa mỗi ngày đều là mì do Tiêu Uyên Mục nấu.

Tống Huyên Hòa khi ăn rất tao nhã, ngồi ngay ngắn, mắt cụp xuống, động tác nhã nhặn đến mức dù là ăn mì cũng chẳng phát ra tiếng động nào mất mặt. Vậy mà chẳng hiểu sao, Tiêu Uyên Mục vốn không hề thấy đói, nhìn cậu gắp từng đũa mì rồi ăn hết sạch bát mình nấu, lại bỗng cảm thấy bụng mình cũng cồn cào theo.

Hơn nữa, khi thấy Tống Huyên Hòa ngẩng đầu từ tô mì lên, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh nhìn hắn mà nghiêm túc nói: “Ngon lắm.” Lúc ấy, Tiêu Uyên Mục bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ quái, rằng nếu người kia nói muốn ăn thêm, hắn sẽ không do dự mà ngay lập tức xuống bếp nấu cho cậu một tô nữa.

Nhưng Tống Huyên Hòa không nói muốn ăn thêm, dù cậu thật sự còn muốn nữa. Tuy nhiên, cậu rất biết mình biết ta, từ lâu đã đặt ra nguyên tắc sống còn: Ngoài những tình tiết kịch bản bắt buộc, tuyệt đối không được gây khó dễ cho đại lão Tiêu. Vì tương lai không đến mức thê thảm hơn nữa, dù có thèm đến mấy, cậu cũng phải nhịn.

Với Tống Huyên Hòa, sau khi ăn xong món ngon, nói một câu “ngon lắm” với người nấu chẳng qua chỉ là một thói quen đơn giản. Mẹ cậu là một đầu bếp danh tiếng đạt chuẩn, từ thuở còn chưa biết cách cầm đũa, cha mẹ đã dạy cậu phải biết trân trọng từng món mình ăn, càng phải tôn trọng người đã nấu ra những món ăn mỹ vị ấy.

Đó là một thói quen đã ăn sâu vào máu từ lúc nhỏ, nên dù có nói ra câu ấy, cậu cũng chẳng hề suy nghĩ xem nó có hợp với tính cách nguyên chủ hay không. Bởi lẽ đối với cậu, việc này tự nhiên như việc ăn món Hoa phải dùng đũa, ăn món Tây dùng dao nĩa, tuân theo những quy tắc cơ bản là điều không cần phải bàn cãi.

Ăn xong, Tống Huyên Hòa ngồi trên sofa, mắt nhìn bóng lưng Tiêu Uyên Mục đang rửa bát, đầu ngón tay gõ nhẹ lên gối ôm, lộ ra vài phần sốt ruột.

Nghĩ đến việc lát nữa mình phải đè Tiêu Uyên Mục xuống rồi... làm cái chuyện đó, hai chân cậu chợt mềm nhũn. Dù biết chắc mình sẽ thất bại, nhưng trong lòng vẫn thấy run rẩy. Dù sao thì thân thể hai người chênh lệch thế kia, lỡ như Tiêu Uyên Mục nổi giận rồi bẻ gãy chân mình thì sao?

Nhưng đây là tình tiết quan trọng, dù có bị đánh gãy chân, cậu cũng phải diễn cho trọn.

Tiêu Uyên Mục từ bếp bước ra, liền thấy Tống Huyên Hòa ôm gối ngồi co ro trên sofa, mím môi, đôi mắt cụp xuống đầy suy tư. Hàng mi dài dày đổ bóng dưới mí mắt, ánh đèn nhẹ chiếu lên khiến cả người cậu khiến cậu trông như đang bị nuốt trọn bởi chiếc sofa mềm mại rộng lớn, toát lên một vẻ mong manh, vô tội khó nói thành lời.

Thế nhưng Tiêu Uyên Mục hiểu rõ, tất cả chỉ là ảo giác.

Trên thế giới này, người đáng thương có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không bao giờ là loại công tử nhà giàu kiêu căng ngạo mạn như Tống Huyên Hòa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Huyên Hòa: Yếu đuối, đáng thương và vô lực.

Tiêu Uyên Mục: Ngoan nào, tôi nấu mì cho anh ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play