Chương 3: Ba Đại Lão

Tống Huyên Hòa vẫn đứng yên bất động, Tiêu Uyên Mục cũng dừng bước, cách cậu chừng hai bước chân, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.

Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, Tống Huyên Hòa hơi ngẩng cằm, cân nhắc tính cách nguyên chủ, giữ dáng vẻ kiêu ngạo bước đến gần Tiêu Uyên Mục, ánh mắt đối diện với đôi đồng tử lạnh nhạt và trầm lặng của hắn.

Tiêu Uyên Mục nhìn cậu áp sát, trong mắt ngoài sự chán ghét bị đè nén đến tận cùng thì không hề gợn lên chút cảm xúc nào.

Tống Huyên Hòa đương nhiên biết rõ Tiêu Uyên Mục ghét cậu đến mức nào, phải nói là ghét nguyên chủ, nhưng cuối cùng thì người ấy cơ bản vẫn là cậu, kết cục ấy đã được định sẵn, bởi vậy cậu cũng chẳng mảy may rung động làm gì.

Tống Huyên Hòa giơ tay, giữ lấy cằm hắn, khẽ nhếch môi cười: “Bỗng dưng tôi nhớ ra, đã nhận lời giúp cậu tài trợ cho viện phúc lợi, vậy thì ít nhiều cũng phải thu lại chút lãi, cậu nói có đúng không?”

Đôi mắt Tiêu Uyên Mục lạnh lẽo như sương đêm, nắm lấy cổ tay cậu, hạ thấp giọng nói mang theo sự chán ghét: “Anh muốn làm gì?”

Giọng nói nặng nề ấy vang lên ngay bên tai Tống Huyên Hòa, mang theo khí lạnh ẩm ướt như thể sương giá mùa đông len lỏi vào tai, khiến mi mắt cậu bất giác run nhẹ một cái.

Kẻ sau này khiến người người run rẩy, giờ đây đã lộ ra chút uy nghiêm đầu tiên, chỉ một câu nói đã khiến da đầu người ta tê dại.

Nhưng kịch bản cần phải đi theo đúng trình tự. Tống Huyên Hòa cảm nhận rõ ràng lực bóp nơi cổ tay kia đủ sức nghiền nát xương mình, biết rõ mình không thể ép đầu Tiêu Uyên Mục cúi xuống được. Khoảng cách chiều cao khiến cậu chỉ có thể vừa thầm rủa trong bụng, vừa len lén kiễng chân.

Khoảnh khắc Tống Huyên Hòa áp sát, ánh mắt Tiêu Uyên Mục càng thêm u ám, lúc môi sắp chạm đến hắn, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhíu mày, không chút khách khí đẩy cậu lùi ra sau: “Cậu muốn làm gì?”

Tống Huyên Hòa bị đẩy lui vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Dẫu vậy cậu chẳng hề tức giận, ngược lại còn nhờ thoát nạn mà lòng mừng khôn xiết, bình tĩnh suy xét:【Tôi đã nói xong lời thoại cần nói, là do Tiêu Uyên Mục tự đẩy tôi ra đó. Theo như tính cách của nguyên chủ, bị đẩy như thế chắc chắn sẽ tức giận bỏ đi, sau đó mới nghĩ cách trả đũa. Vậy để giữ nguyên hình tượng, lúc này tôi nên xoay người rời đi rồi.】

【Hình tượng gì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là nếu cậu không hoàn thành trọn vẹn kịch bản thì lập tức chết. Dù là trong sách hay ở thế giới này—đều sẽ chết.】Hệ thống không thương tiếc bóp nát chút hi vọng muốn tránh né của Tống Huyên Hòa:【Thêm nữa, một số kịch bản chỉ có thể hoàn thành ở địa điểm chỉ định. Nếu Tiêu Uyên Mục bước ra khỏi phòng này mà cậu chưa thực hiện xong hành động yêu cầu, thì cũng tính là thất bại. Cuối cùng, tôi tặng cậu một lời nhắc nho nhỏ: Tiêu Uyên Mục sắp ra khỏi cửa rồi đấy.】

Khi hệ thống nói xong, Tiêu Uyên Mục đã nhấc chân bước đi, tới ngay bên cánh cửa.

Ánh mắt Tống Huyên Hòa rơi vào bàn tay hắn đang đặt lên tay nắm cửa, trong đầu chỉ văng vẳng một suy nghĩ: Nếu cánh cửa này bị đẩy ra, thì mạng sống của cậu cũng theo đó mà kết thúc. Không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, cậu lập tức phi người về phía hắn, ngay khoảnh khắc hắn chuẩn bị đẩy cửa, cậu liền nhảy phắt lên… bám thẳng vào người hắn.

Hệ thống: !!!!!!!

— Mùi hương thanh mát của chanh phảng phất nơi đầu mũi, lọt vào tầm mắt là sống mũi phản chiếu ánh sáng lấp lánh xuyên qua đôi mi cao, thẳng, dứt khoát, tựa như đường nét của một kiệt tác từ bàn tay tạo hóa.

Tiêu Uyên Mục chầm chậm nghiêng mặt, bóng tối nơi sống mũi khẽ run, hàng mi dài khẽ động như phủ một tầng sương mỏng, khi ánh mắt chạm vào đôi mắt tròn xoe của Tống Huyên Hòa, giọng hắn như đông thành đá vụn, từng chữ từng chữ rơi xuống đầy lạnh lẽo: “Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Tới lúc ấy Tống Huyên Hòa mới nhận ra: mình vừa nhảy lên… lưng của kẻ mà chỉ cần nháy mắt trong tương lai là có thể quyết định sống chết của người khác. Nhưng nỗi hoảng sợ chỉ tồn tại trong thoáng chốc, dù sao mạng cũng sắp không giữ nổi, còn gì để do dự đâu?

“Hôn cậu.”

Lời vừa thốt ra, trước khi Tiêu Uyên Mục kịp phản ứng, cánh cửa đã bị kéo từ bên ngoài. Một bà cụ gương mặt hiền hậu đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.

Tiêu Uyên Mục lập tức muốn giằng cậu xuống. Nhưng sinh tử trước mắt, Tống Huyên Hòa chẳng màng gì nữa, giữ lấy mặt hắn xoay lại, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi hắn, rồi lập tức tiếp lời thoại: “Hương vị không tệ.”

【Nhiệm vụ hoàn thành.】

Nghe được câu ấy từ hệ thống, Tống Huyên Hòa thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác căng thẳng vì cận kề cái chết biến mất, nỗi sợ khi đang cưỡi trên lưng vị đại lão tương lai lập tức ập tới. Cậu giống như bị kim châm vào mông, giật mình nhảy xuống khỏi lưng Tiêu Uyên Mục.

Sau khi đứng vững, để vớt vát chút hảo cảm đã rớt đến tận đáy từ đại lão, cậu quyết định đi đường vòng cứu, đứng thẳng người, hóp bụng ưỡn ngực, rất ngoan ngoãn nở nụ cười với bà lão ngoài cửa: “Chào viện trưởng ạ.”

Lúc này, bà lão mới hoàn hồn. Khi trước Tống Huyên Hòa đến tìm Tiêu Uyên Mục, bà cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thấy hai người muốn ở riêng trong phòng, chỉ cho rằng họ là đồng nghiệp có chuyện riêng cần bàn bạc. Không ngờ, quan hệ giữa họ lại là như thế.

Uyên Mục xưa nay vốn xa cách lạnh lùng, nay lại có bạn trai, thì thật ra cũng là điều đáng mừng.

Viện trưởng không hề bài xích. Thế giới này hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới từ trước cả khi bà ra đời. Trong mắt bà, bất kể Tiêu Uyên Mục tìm bạn đời là nam hay là nữ, đều rất đỗi bình thường. Chỉ là, tính tình nên hoạt bát một chút thì tốt hơn. Tống Huyên Hòa quả thực rất thích hợp. Dù chỉ mới gặp hai lần, nhưng từ ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời và nụ cười dễ mến của cậu ta, đã có thể thấy đây là một đứa trẻ vui tươi, cởi mở.

Bà cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất xứng với Tiêu Uyên Mục.

Chỉ có điều, Tiêu Uyên Mục vốn là người mẫn cảm, hay ngượng. Hai đứa nhỏ đang vui đùa thân mật trong phòng, bà đột ngột đẩy cửa bước vào lại cắt ngang mối thân tình của chúng. Viện trưởng bèn mỉm cười từ ái, giả vờ như chẳng thấy gì, tự tìm một cái cớ để cho họ bậc thang đi xuống: “Các con chuẩn bị ra ngoài ăn cơm à?”

Tiêu Uyên Mục mím môi, thản nhiên đáp: “Không ạ.”

Ánh mắt của bà lão chuyển từ gương mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên Mục sang Tống Huyên Hòa, người đang mỉm cười vui vẻ, gương mặt sáng sủa khiến ai nhìn cũng yêu quý. Bà hòa nhã nói: “Nếu đã không định ra ngoài ăn, thì ở lại ăn cùng chúng ta đi.”

Tống Huyên Hòa vô thức liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Uyên Mục, thấy hắn cụp mắt không nói gì, lại nhìn thấy vẻ mong chờ của bà cụ, đành khẽ gật đầu:

“Vậy phiền bà rồi, bà ơi.”

Nghe được Tống Huyên Hòa đồng ý, nét cười trên gương mặt bà cụ càng thêm rạng rỡ. Bà nắm tay cậu kéo ngồi xuống ghế sofa, ân cần rót một ly nước đặt vào tay cậu: “Thằng bé Uyên Mục nhà bà ít nói, bình thường rất hiếm khi thấy nó thân thiết với ai. Người duy nhất nó đưa về được chính là cháu, chứng tỏ đã thực sự xem cháu là bạn tốt. Hai đứa phải đối xử tốt với nhau, nó vốn ít nói, tính tình cũng có phần lãnh đạm, mong cháu rộng lượng nhường nhịn nó nhiều hơn.”

Tống Huyên Hòa đón lấy ly nước, cảm ơn một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Uyên Mục đã bước tới, nói với bà cụ: “Bà, bà vào nấu cơm đi ạ, để cháu ở đây là được.”

Bà cười tươi tắn: “Được được, bà đi ngay. Hai đứa nhớ hòa thuận với nhau nha.”

Cánh cửa vừa khép lại, vẻ ôn hòa trên mặt Tiêu Uyên Mục lập tức tan biến. Hắn đưa tay lau mạnh đôi môi vừa bị Tống Huyên Hòa chạm đến, ánh mắt băng lãnh như hồ nước mùa đông: “Không phải nói là sẽ về nhà anh sao? Bây giờ đi.”

“Tôi vừa mới đồng ý với—”

“Tôi không quan tâm anh vừa rồi định giở trò gì,” Tiêu Uyên Mục nhìn xuống cậu, ngữ điệu đè nén như thể muốn cùng nhau cá chết lưới rách “Nhưng nếu anh dám lợi dụng viện trưởng thì tôi thề sẽ khiến anh hối hận vì đã được sinh ra.”

Nhìn vào đôi mắt trầm đục chứa đầy sát ý của Tiêu Uyên Mục, từng tia lạnh lẽo bò dọc sống lưng Tống Huyên Hòa, chạy thẳng lên đỉnh đầu khiến da đầu tê dại. Cậu mới bỗng chốc nhận ra. Mặc dù Tiêu Uyên Mục chưa trọng sinh, hắn cũng chưa từng là người dễ bị chi phối. Nhất định là loại người sẽ nói được làm được.

Tống Huyên Hòa vịn tay vào thành ghế đứng dậy, điều chỉnh lại nét mặt, kiêu ngạo hất cằm: “Nếu không vì cậu, tôi còn lâu mới muốn ăn cơm ở cái chỗ này. Giờ cậu đã nói cùng tôi về, vậy thì đi thôi.”

Thế nhưng, hai người vừa đi tới cổng Viện Phúc Lợi, còn chưa kịp lên xe thì một bé gái buộc tóc hai bên đã chạy đến, rụt rè nhìn Tiêu Uyên Mục rồi mới quay sang Tống Huyên Hòa, nhỏ nhẹ: “Anh ơi, anh định đi rồi à? Viện trưởng bảo em gọi anh và anh Uyên Mục vào ăn cơm ở nhà ăn.”

Tống Huyên Hòa dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tiêu Uyên Mục.

Tiêu Uyên Mục thậm chí không buồn liếc đến bé gái, lạnh nhạt đáp: “Nói với bà, bọn anh có việc, không về được.”

Cô bé rõ ràng có chút sợ hắn, vừa nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa, rồi như con thỏ bị đàn sói đuổi bắt, co giò bỏ chạy.

Tống Huyên Hòa mím môi, cố nhịn không buông ra câu “Cậu rốt cuộc đã làm gì mà con bé sợ cậu dữ vậy?” sau đó quay người mở cửa xe, tự mình ngồi vào.

Đợi đến khi Tiêu Uyên Mục cũng lên ngồi ở ghế phụ, Tống Huyên Hòa mới khởi động xe. Trong lúc liếc nhìn hàng mi cụp xuống của đối phương, cậu nhẫn nhịn nói: “Thắt dây an toàn vào.”

Tiêu Uyên Mục quay đầu nhìn cậu, nhưng không có bất kỳ động tác nào. Tống Huyên Hòa cau mày, phối hợp với nhân cách nguyên chủ, gằn giọng: “Cậu không định để tôi thắt cho cậu đấy chứ?”

Tống Huyên Hòa nghĩ mình nói vậy là hắn sẽ tự thắt, ai ngờ hắn vẫn ngồi bất động, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Đây là kiểu phản kháng thụ động để trả đũa chuyện bị ép buộc?

Tiêu Uyên Mục hẳn không phải loại người nhàm chán thế chứ. Trước đây chỉ đọc tiểu thuyết thì còn chưa thấy rõ, nay tiếp xúc trực tiếp mới hiểu: Đây tuyệt đối là người không thể đắc tội.

Nếu ở thế giới cũ, chỉ cần thấy hắn, Tống Huyên Hòa chắc chắn sẽ né tránh xong đi đường vòng. Dù bắt buộc phải gặp cũng nhất quyết không gây thù chuốc oán. Nhưng trong thế giới này, cậu đã định sẵn là phải chọc giận hắn rồi.

Hơn nữa, người trong xe không thắt dây an toàn, bệnh OCD của cậu thật sự không thể chịu đựng nổi.

Do dự một giây, nhân cách gì gì đó cuối cùng vẫn không thắng nổi thói quen hai mươi mấy năm, Tống Huyên Hòa tháo dây an toàn của mình, nghiêng người sang, giúp Tiêu Uyên Mục cài lại dây an toàn rồi lập tức lui về, như thể sợ rằng chỉ cần chậm một chút, hắn sẽ lập tức tìm cách tàn khốc hơn mà tra tấn cậu.

【Cậu sợ cái gì chứ?】Nhị Cẩu nói:【Cái thế giới này còn mấy ai có thể chết thảm như cậu đâu, yên tâm đi, cậu có làm gì cũng chẳng thể thảm hơn được nữa.】

Tống Huyên Hòa khựng tay trên vô lăng, mặt không cảm xúc đáp:【Cảm ơn lời an ủi của vị huynh đài.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play