Chương 1: Một đại lão
“Tiểu thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi.”
Tống Huyên Hòa vừa tỉnh giấc đã nghe thấy câu nói này, trong lúc mơ màng liền đáp: “Đến đâu cơ?”
“Viện Bảo Trợ Thanh Thị. Đây là toàn bộ tư liệu về Tiêu Uyên Mục và viện trưởng viện phúc lợi.”
Có người đặt một tập hồ sơ bìa cứng cạnh bên Tống Huyên Hòa, ngón tay cậu đang buông thõng nơi đầu gối vô tình chạm vào lớp nhựa cứng, khiến cậu cau mày. Đầu óc còn trong cơn choáng váng vì ngái ngủ. Tống Huyên Hòa xoa xoa thái dương, mở mắt nhìn quanh.
Khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, cậu vô thức dụi mắt. Quay sang thì thấy một người đàn ông xa lạ trông như tinh anh giới doanh nghiệp ngồi bên, cảm giác hư ảo như đang trong mộng càng thêm rõ rệt.
Thấy Tống Huyên Hòa nhíu mày xoa trán, người kia lo lắng hỏi: "Tiểu thiếu gia, cậu không khỏe sao?”
Tống Huyên Hòa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nói thô ráp vang lên trong đầu:【Nhiệt liệt chúc mừng ký chủ đã hợp thể thành công với nhân vật Tống Huyên Hòa trong truyện 《Bảy người bạn trai của Tổng tài》, không cần 998, cũng không cần 888, chỉ cần đọc xong lời thoại sau đây theo đúng kịch bản là có thể đưa hệ thống Tự Hủy Z48 về nhà!】
Vừa dứt lời, một đoạn văn hiện ra trong đầu Tống Huyên Hòa:
【Trên đường đến viện phúc lợi, trợ lý Trương Siêu đã tổng hợp toàn bộ tư liệu của Tiêu Uyên Mục và giao cho Tống Huyên Hòa.
Chỉ là, khi nghĩ đến thiếu niên trẻ tuổi đã sớm bộc lộ thiên phú kinh doanh vượt trội kia, anh vẫn có chút không đành lòng, liền khuyên một câu: “Tiểu thiếu gia, Tiêu Uyên Mục tuy có hơi không biết điều, nhưng với thân phận của cậu, cũng không cần so đo. Lâu dần, cậu ấy rồi cũng sẽ tự khắc đồng ý.”
Tống Huyên Hòa cười lạnh, giọng nói mang theo vẻ quyết đoán không cho phản kháng: “Tôi không có kiên nhẫn đợi cậu ta đồng ý. Lần này, đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Trương Siêu nghe vậy, âm thầm thở dài cho thiếu niên kia. Chỉ mong cậu ta có thể biết điều hơn chút, bởi thiếu gia ham chơi lại chóng chán, nếu chịu nhẫn nhịn thì không bao lâu nữa có thể được tự do.】
Tống Huyên Hòa trợn to mắt, không để ý đến những lời trong đầu, mà sửng sốt vì mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Chiếc xe vừa chạy êm đã dừng hẳn, tài xế trong gương chiếu hậu vẫn giữ nguyên tư thế lái, người qua đường như bị bấm nút tạm dừng, kể cả người đàn ông bên cạnh vẫn giữ nguyên nét mặt lo lắng nhìn cậu.
Khoảnh khắc này, thời gian như đông cứng lại, cảm giác quái dị và phi thực làm cậu lạnh sống lưng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
【Chính là như cậu thấy đó, huynh đệ.】Hệ thống vang lên giọng Đông Bắc đặc trưng, nói chuyện thân thiết như quen từ kiếp trước:【Tôi là hệ thống Tự Hủy Z48, sau này sẽ hỗ trợ cậu hoàn thành nhiệm vụ. Giờ cậu đã xuyên vào quyển tiểu thuyết tên là 《Bảy người bạn trai của Tổng tài》, trở thành nhân vật Tống Huyên Hòa trùng tên trùng họ với cậu. Chỉ cần đi hết toàn bộ kịch bản mà nguyên chủ đã trải qua, cậu sẽ được trở về thân thể ban đầu.】
“Tự Hủy Hệ Thống…” Tống Huyên Hòa lặp lại, giọng nói đầy ngờ vực và khinh thường: “Tự hủy có nghĩa như kiểu là ‘chết chùm’ ấy hả?”
【Cậu có thể đổi tên tôi theo sở thích. Ký chủ trước đặt tôi là ‘Nhị Thuận’ vì tức giận, nhưng tôi thấy tên ấy không ngầu, nên mới chọn kiểu chữ cái cộng số, Z48 nghe vừa đúng thân phận, lại có hơi hướng công nghệ tương lai.】
Lời này quá nhiều điểm đáng để “ném đá”, Tống Huyên Hòa không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu, bèn quay lại chuyện chính: “Vì sao tôi lại xuyên vào quyển sách này? Còn nữa, vì sao tôi phải hoàn thành nhiệm vụ cho cậu chứ?”
Xuyên không, xuyên sách, đối với Tống Huyên Hòa vốn là kẻ mê đọc đủ thể loại từ thiên văn lịch sử đến văn học kinh điển trong và ngoài nước, lại càng không phải chuyện hiếm lạ gì. Chỉ cần giết thời gian được là cậu đều đọc tất.
Cậu từng thấy người xuyên qua vì tai nạn xe cộ, vì nhảy lầu, vì các sự cố kỳ lạ khác… nhưng không ngờ chỉ cần ngủ một giấc bình thường, cũng có thể bị “lôi” đi xuyên sách.
Nhưng đúng như cậu nói, dựa vào cái gì?
Ở thế giới cũ, thiếu gia Tống chẳng thiếu tiền, chẳng thiếu thế lực, tuy không đến mức hô mưa gọi gió nhưng cũng là nhân vật không ai dám tùy tiện đụng vào. Cuộc sống tiêu dao, tự tại, dư dả đủ đầy, ai rảnh đâu lại muốn thay xác đổi mạng sống hộ cuộc đời người khác.
【Là thế này này, huynh đệ.】Hệ thống dường như đang chọn lời, nửa phút sau mới đáp:【Nếu cậu không muốn, tôi cũng có thể đưa cậu về ngay. Nhưng nếu vậy thì e rằng cậu cũng chỉ sống được chưa đầy nửa năm.】
“Ý cậu là gì?”
【Thật ra, đó cũng là lý do chúng tôi tìm đến cậu. Gần đây cậu có đi khám sức khỏe đúng không? Có thể chưa nhận được kết quả, nhưng tôi có thể nói thẳng, tình trạng sức khỏe của cậu rất tệ, hiện tại có lẽ đã là giai đoạn giữa đến cuối của bệnh ung thư dạ dày, tế bào ung thư đã di căn. Với trình độ y học ở thế giới đó, hy vọng chữa trị gần như bằng không.】
Tống Huyên Hòa trầm mặc. Người bình thường khi nghe thế này có lẽ sẽ phản bác, nhưng cậu hiểu cơ thể mình. Việc cậu đi khám thời gian trước chính là vì cảm nhận được sự thay đổi bất thường, không ngờ lại thực sự là ung thư, hơn nữa còn ở giai đoạn cuối.
“Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, trở về thì có cơ hội chữa khỏi không?”
【Phải nói là, chỉ cần cậu hoàn tất toàn bộ kịch bản, cơ thể liền sẽ tự nhiên khỏi bệnh.】
Tống Huyên Hòa im lặng một lúc, rồi bất ngờ bật cười: “Được, tôi đồng ý.”
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm:【Vậy để tôi gửi thông tin thế giới này cho cậu, để cậu có cái nhìn tổng quát trước.】
Trong đầu Tống Huyên Hòa nhanh chóng hiện lên một quyển sách. Có lẽ do đọc trong đầu, nên chưa đầy vài phút cậu đã lướt xong toàn bộ. Đọc xong, sắc mặt cậu thật khó mà diễn tả, cố nén xuống hỏi: “Cậu muốn tôi làm lại toàn bộ những việc mà Tống Huyên Hòa trong sách đã làm sao?”
Hệ thống có chút ngượng ngùng:【Đúng vậy.】
“Tôi chọn sống nửa năm, đưa tôi về đi.”
【Đừng thế mà, đại huynh đệ! Mọi chuyện đều có thể thương lượng nha!】
Tống Huyên Hòa cười lạnh, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôn lại nội dung quyển sách trong đầu.
Quyển tiểu thuyết có tên 《Bảy người bạn trai của Tổng tài》, tập trung kể về mối quan hệ giữa tổng tài và bảy người đàn ông. Có lẽ do gần đây kiểm duyệt gắt gao, nên nội dung sách tuy tên nghe như tiểu thuyết sếch, nhưng thực chất lại là “thanh thủy văn”. Dù nam chính đúng là dây dưa với bảy người đàn ông, nhưng đến khi tác giả bỏ dở truyện, cũng chưa xác lập quan hệ chính thức với ai, lại càng chưa xảy ra chuyện gì đen tối.
Nam chính trong sách Tiêu Uyên Mục, chỉ nghe tên đã thấy bóng dáng nam chính tiểu thuyết ngôn tình cực phẩm. Mà quả thực, nhân vật này trong truyện đam mỹ cũng không khác gì hình tượng “ngựa giống” vừa bá đạo vừa lạnh lùng.
Tiêu Uyên Mục, là một trong những người thừa kế của tập đoàn Tiêu thị – một trong tám đại tài phiệt thế giới. Khí chất lãnh đạm cấm dục, tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, thiên phú thương trường lại đặc biệt xuất chúng. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Tiêu thị từ một trong tám tập đoàn vươn lên thành tập đoàn số một thế giới, bản thân hắn cũng là một sự tồn tại mà ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải kính cẩn.
Khác với kiểu nam chính “hoa sen đen ngoài cười trong chửi”, Tiêu Uyên Mục là đóa sen đen chìm sâu trong bùn. Hẹp hòi, thù dai không giấu giếm, nắm rõ tinh túy của kiểu "cười một cái chứng khoán rớt không phanh", xứng danh đại diện cho "trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản thôi" điển hình, kẻ nào đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt.
Tống Huyên Hòa nghi ngờ sâu sắc rằng việc tác giả bỏ hố giữa chừng có liên quan đến việc hình tượng của nam chính Tiêu Uyên Mục được “tô vẽ” quá mức. Một nhân vật đã hoàn mỹ như vậy, nếu bị bảy gã đàn ông khác, thua xa về ngoại hình, tài sản, địa vị, áp đảo trên giường, đừng nói là độc giả không chấp nhận được, ngay cả tác giả cũng không nuốt trôi nổi.
Nhưng, tất cả những chuyện đó — chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Điểm mấu chốt nằm ở nguyên chủ - Tống Huyên Hòa, một nhân vật chỉ xuất hiện chưa đến mười chương trong quyển truyện dài hơn một triệu chữ.
Tống Huyên Hòa, tiểu thiếu gia của tập đoàn Tống thị – thế lực che trời phủ đất tại Giang Thành, sau khi tốt nghiệp liền nhảy vào vị trí Tổng Giám đốc, ngày đầu tiên đến công ty đã để mắt đến Tiêu Nguyên Mục, người mới vào chưa đầy một tháng. Từ đó mở ra một cuộc theo đuổi rầm rộ.
Đọc đến đây, có lẽ sẽ có người nghĩ rằng Tống Huyên Hòa là một trong bảy người bạn trai theo đuổi Tiêu Nguyên Mục, nhưng không phải, bởi phần lớn các phân cảnh của anh đều diễn ra trước khi nhân vật chính trọng sinh, mà mạch truyện lại tập trung vào sau khi Tiêu Nguyên Mục sống lại, hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Huyên Hòa.
Nếu cố chấp tìm ra một sợi dây liên hệ duy nhất, thì có lẽ là: Dù cho Tiêu Nguyên Mục nghiền xương gã thành tro thì cũng chẳng nuốt trôi mối hận kia.
Đúng vậy, “Bảy người bạn trai của Tổng tài” là truyện trọng sinh. Trước khi sống lại, Tiêu Nguyên Mục không cha không mẹ, cùng vị viện trưởng già của viện phúc lợi nương tựa lẫn nhau. Dù vì dung mạo tuấn mỹ xuất chúng mà từng được nhận nuôi vài lần, cuối cùng vẫn bị trả về viện mồ côi.
Nơi nào có con người, nơi đó có tranh đấu, huống chi là một nơi nghèo nàn như viện phúc lợi.
Tiêu Nguyên Mục vừa đẹp vừa thông minh, luôn là lựa chọn đầu tiên của những người đến nhận con nuôi, tự nhiên sẽ là mục tiêu khiến lũ trẻ khác bài xích, xa lánh, thậm chí còn vu oan giá họa.
Chính vì trưởng thành trong môi trường như vậy, hắn mới trở nên quái gở, lạnh lùng. Từ nhỏ đã vô cảm, lãnh đạm với cả người lẫn sự việc. Nhưng may mắn vẫn còn vị viện trưởng tận tâm nuôi dạy, nên dù cho ở trong môi trường sống tàn khốc như thế, sâu trong nội tâm hắn vẫn giữ được chút thiện lương của thiếu niên.
Thế nhưng, tia thiện lương hiếm hoi ấy lại bị Tống Huyên Hòa xé nát không thương tiếc.
Tống Huyên Hòa ngày đầu đến công ty đã theo đuổi Tiêu Nguyên Mục, mà Tiêu Uyên Mục không hề thích cũng chẳng đồng ý. Gã liền dùng vị viện trưởng phúc lợi kia để ép buộc Tiêu Nguyên Mục thỏa hiệp.
Sau khi hai người ở bên nhau, Tống Huyên Hòa chẳng bao lâu liền chán ghét gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của Tiêu Nguyên Mục. Thế nhưng gã không hề chia tay mà trái lại, lấy việc hành hạ Tiêu Nguyên Mục làm thú vui, từ sai khiến như người hầu đến nhục mạ công khai, thậm chí còn để bạn bè mình giễu cợt, đùa cợt hắn như một trò tiêu khiển.
Cho đến một đêm yến tiệc nọ, Tống Huyên Hòa trực tiếp đem Tiêu Nguyên Mục tặng cho một lão thương gia có sở thích bạo dâm làm quà tặng, và chính chuyện này đã dẫn đến cái chết của Tiêu Nguyên Mục.
——Trên đường bị đưa đến khách sạn, xe chở Tiêu Nguyên Mục va chạm trực diện với xe tải đối diện, tử vong tại chỗ.
Sau khi trọng sinh, Tiêu Nguyên Mục hiển nhiên hận Tống Huyên Hòa thấu xương. Tuy nhiên hắn vô cùng lý trí, sau một thời gian nhẫn nhịn, đã có đủ toàn bộ chứng cứ phạm pháp của Tống thị mà hắn vốn đã thu thập từ đời trước. Sau đó, hắn đập tập tài liệu ấy ngay trước mặt Tống Huyên Hòa, đưa ra lời uy hiếp đầy đủ rồi xoay người rời đi.
Nhân cơ hội này, hắn liền mua lại tấm vé số trúng 500 vạn ở kiếp trước, rời khỏi Đế Đô đến Hải Thị.
Tại đó, Tiêu Nguyên Mục vào làm việc trong sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất cả nước. Vừa học hỏi, vừa dùng một thân phận khác để lấy 500 vạn kia đem đi đầu tư luyện tay, với cái nhìn sắc bén, chỉ trong nửa năm đã nhân số tiền ấy lên hơn hai mươi lần, tích lũy được gần một trăm triệu vốn.
Cũng đúng lúc này, cha mẹ ruột Tiêu Uyên Mục tìm đến hắn, khiến hắn từ một cô nhi không cha không mẹ liền một bước lên mây, trở thành một trong những người thừa kế của Tập đoàn Tiêu thị – một trong tám tài phiệt hàng đầu thế giới.
Tống gia ở Đế đô dẫu có nền móng, có mối quan hệ, nhưng so với Tiêu thị, chẳng khác nào kiến so với voi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Vì vậy kết cục của Tống Huyên Hòa có thể đoán được —— sau khi Tống thị phá sản, gã bị tai nạn làm mất chức năng đàn ông, tinh thần sa sút, mượn rượu giải sầu rồi bị người có ý đồ xấu dụ dỗ sa vào ma túy. Để có tiền hút chích, gã đã phải phục vụ đủ loại đàn ông, cuối cùng bị bọn họ chơi chán rồi ném vào rừng sâu cho dã thú cắn xé, chết không toàn thây.
Đọc đến đây, Tống Huyên Hòa cũng chẳng biết là hoàn thành hết cốt truyện để rồi chết không toàn thây thì thảm hơn, hay là trở về thế giới cũ sống nốt nửa năm rồi chết vì ung thư thì thảm hơn nữa.