Chương 2: Hai đại lão

Thấy Tống Huyên Hòa mãi không lên tiếng, hệ thống bắt đầu sốt ruột:【Cậu suy nghĩ xong chưa? Chúng ta thật sự có thể thương lượng mà!】

“Thương lượng thế nào?”

【Ví dụ như… cho cậu một cơ hội cầu cứu?】Thấy Tống Huyên Hòa cười khẩy, hệ thống vội vàng tăng điều kiện: 【Hai lần, hai lần!】

“Ba lần. Nếu không thì khỏi thương lượng.”

Hệ thống do dự hồi lâu, cuối cùng đành cắn răng cắn cỏ: 【Ba lần thì ba lần. Giao dịch thành công!】

Lúc này Tống Huyên Hòa mới vươn vai, nở nụ cười đầy ranh mãnh: “Được thôi, vậy từ nay cậu tên là Nhị Cẩu.”

Hệ thống: …

“Sao vậy? Chẳng phải cậu nói tôi có quyền đặt tên cho cậu sao?”

【Hay là thương lượng lại một chút?】

“Không đi theo cốt truyện nữa hả, huynh đệ?”

“Nhị Cẩu” nghẹn lời, đành nghiến răng chấp nhận cái tên này, nói:

【Từ giờ cậu có thể đối thoại trực tiếp với tôi trong đầu, không cần nói ra thành tiếng nữa. Giờ tôi sẽ gỡ bỏ chức năng đóng băng thời gian. Cậu cứ đi theo cốt truyện, chỉ cần không phải phân đoạn liên quan đến nhân vật chính thì cứ tự do phát huy.】

【Chẳng phải cậu nói tôi phải đọc theo lời thoại đó sao?】 Tống Huyên Hòa nhanh chóng thích nghi, nói trong đầu: 【Vậy tức là chỉ những đoạn có Tiêu Uyên Mục xuất hiện tôi mới cần diễn nghiêm túc, còn lại thì chỉ cần không ảnh hưởng đến mạch truyện chính thì tôi muốn quậy sao cũng được?】

Nghe thấy chữ “quậy”, trong lòng hệ thống dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn thành thật đáp:【Đúng vậy.】

Tống Huyên Hòa híp mắt cười: 【Vậy được rồi, gỡ đóng băng thời gian đi.】

Như thể không có bất cứ điều gì khác thường, mọi thứ trước mắt liền sống động trở lại. Trợ lý vẫn mang vẻ mặt lo lắng, không nghe thấy Tống Huyên Hòa trả lời, lại hỏi thêm một lần: “Tiểu thiếu gia, cậu thấy không khỏe sao?”

Tống Huyên Hòa xua tay, liếc nhìn cánh cổng viện phúc lợi ngoài cửa sổ, nói: “Không có gì, chúng ta xuống thôi.”

Trương Siêu hỏi: “Cậu không xem qua tư liệu sao?”

“Không cần, những gì cần biết tôi đã điều tra kỹ từ trước rồi. Cứ trực tiếp vào là được.”

Trương Siêu gật đầu, do dự một chút rồi vẫn lên tiếng khuyên can: “Tiểu thiếu gia, Tiêu Uyên Mục đúng là có phần không biết điều, nhưng với thân phận của cậu, không cần phải so đo với cậu ta. Thời gian dài, cậu ta sẽ tự động thuận theo thôi.”

Tống Huyên Hòa quay đầu nhìn Trương Siêu, mỉm cười: “Tôi tự có chừng mực.”

Trương Siêu đi theo Tống Huyên Hòa bước vào viện phúc lợi. Họ lấy danh nghĩa quyên góp vật tư mà tới, nên rất nhanh chóng, viện trưởng của viện phúc lợi đã xuất hiện.

Viện trưởng là một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, thân hình hơi gầy gò nhưng trông hiền từ phúc hậu. Bà cười tươi dẫn Tống Huyên Hòa và Trương Siêu đi tham quan một vòng, rồi mới dẫn họ vào văn phòng.

Tống Huyên Hòa lặng lẽ quan sát căn phòng làm việc đơn sơ này, trong lòng đã có sự đánh giá về tình hình tài chính của viện, lúc này mới mỉm cười: “Bà ơi, thật ra hôm nay cháu đến quyên góp vật tư, phần lớn là vì Tiêu Uyên Mục. Cậu ấy tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực làm việc lại xuất chúng, tình cờ nghe nói cậu ấy là trẻ mồ côi, nên cháu muốn đến xem nơi đã nuôi dưỡng cậu ấy lớn khôn. Giúp được phần nào hay phần ấy.”

Nghe Tống Huyên Hòa khen Tiêu Uyên Mục, viện trưởng mỉm cười, rồi mới hỏi: “Cậu là đồng nghiệp của Uyên Mục à?”

“Vâng ạ.” Tống Huyên Hòa tuấn tú trắng trẻo, mỗi khi cười rất dễ khiến người ta sinh thiện cảm: “Cậu ấy có ở đây hôm nay không ạ?”

“Tất nhiên là có!” Viện trưởng vui vẻ nói: “Hiếm khi có bạn bè đến tìm nó, để bà đi gọi nó cho cháu.”

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Uyên Mục đã theo viện trưởng đẩy cửa bước vào. Ngay khoảnh khắc trông thấy Tống Huyên Hòa, nét dịu dàng mơ hồ trên gương mặt hắn lập tức bị lạnh lùng và cảnh giác thay thế. Nhưng vì viện trưởng vẫn đang đứng đó, nên hắn chỉ dùng giọng điệu không rõ cảm xúc hỏi:

“Anh đến đây làm gì?”

Viện trưởng nghe vậy thì nhíu mày không đồng tình: “Uyên Mục, bạn cháu đến đây tìm cháu, sao lại ăn nói với bạn như thế?”

Tiêu Uyên Mục mím môi, ánh mắt nhìn Tống Huyên Hòa đầy chán ghét và dè chừng, không nói thêm lời nào.

Trương Siêu có phần cảm thán thay cho Tiêu Uyên Mục, nhưng người anh ta phải nghe lời lại chính là Tống Huyên Hòa, nên chỉ đành cố gắng hòa giải: “Viện trưởng, tôi thấy hình như Huyên Hòa với Uyên Mục có chuyện riêng muốn nói, chi bằng bà giới thiệu thêm cho tôi về cơ sở vật chất nơi này đi?”

Viện trưởng gật đầu, dặn dò Tiêu Uyên Mục vài câu rồi mới cùng Trương Siêu rời đi.

Đợi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa khuất dần, Tiêu Uyên Mục mới hạ giọng lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì? Tôi đã từ chức rồi.”

Tống Huyên Hòa khoanh tay, lười nhác tựa vào ghế sô pha, định mở lời thì bị miếng gỗ lòi ra từ vết nứt sau lưng ghế đâm trúng, buộc cậu phải ngồi thẳng người lại, khí thế ung dung làm chủ toàn cục lập tức tan biến. Cậu đành gượng gạo giữ vững phong thái, bắt đầu đọc lời thoại: “Tôi chưa đồng ý, cậu từ chức cái gì?”

Ánh mắt Tiêu Uyên Mục thoáng trở nên sắc bén, liền nghe Tống Huyên Hòa tiếp tục: “Cậu cũng thấy rồi đấy, viện phúc lợi này đã xuống cấp đến mức không thể tả, nghe nói ở ngoại ô Đế Đô mới xây một viện phúc lợi mới, rộng rãi sáng sủa. Còn nơi này, đa phần là trẻ em mang bệnh, viện trưởng lại là người tốt bụng nên mới gắng gượng chống đỡ, chứ không thì cái chỗ nhỏ này đã bị đập bỏ từ lâu rồi. hay là cậu nói xem, tôi có nên giúp bà ấy một tay không?”

“Anh có ý gì?”

Tống Huyên Hòa nhích người về phía trước, nụ cười trên mặt lại càng khiến người ta muốn đánh: “Ý tôi chính là ý cậu. Nếu cậu đồng ý với tôi, viện phúc lợi này từ cơ sở vật chất đến xây dựng đều sẽ được đầu tư cải thiện. Còn nếu cậu không đồng ý, thì nơi này e rằng sẽ bị dỡ bỏ để xây chung cư cao tầng. Mảnh đất này thuộc tập đoàn Tống thị chúng tôi, chắc cậu cũng biết tôi có đủ khả năng làm điều đó.”

Tiêu Uyên Mục im lặng, nhưng ánh mắt băng giá kia đã khiến cả căn phòng như chìm vào giá lạnh.

Tống Huyên Hòa chẳng hề để tâm, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: “Tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sau, hoặc là ngoan ngoãn gật đầu, hoặc là nhìn viện mồ côi này bị san bằng, tất cả đều dựa vào một câu của cậu.”

Nói xong, cậu từ tốn đứng dậy, để lại một câu: “Suy nghĩ cho kỹ,” rồi quay người bỏ đi.

Trên đường trở về, hệ thống vui mừng reo lên:【Huynh đệ, tôi phát hiện cậu học thiết kế mà diễn xuất lại chẳng tồi chút nào nha!】

【Ở chốn giang hồ, biết nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa cả.】Tống Huyên Hòa lười nhác dựa lưng vào ghế da thật, chỗ bị đâm khi nãy vẫn còn âm ỉ đau.

【Cũng phải, không hổ là Z4—nhầm, Nhị Cẩu—chọn trúng ký chủ!】Hệ thống mạnh mẽ chấp nhận biệt danh của mình, rồi nói tiếp:【Tôi sẽ gửi cho cậu thông tin về Tống gia, để giúp cậu thuận lợi thích ứng với cuộc sống sinh hoạt.】

Ba ngày sau.

Khi Tống Huyên Hòa xuống lầu, mọi người trong nhà đã ngồi đầy đủ quanh bàn ăn.

Một người phụ nữ khí chất thành thục ngẩng đầu thấy cậu, gương mặt tràn đầy ý cười: “Mau đến đây, mọi người đều đang đợi con đấy.”

Người đàn ông trung niên đang ngồi đầu bàn, mắt nhìn vào điện thoại, nghe vậy thì ngẩng lên, cau mày quát: “Ngày càng quá quắt! Ở công ty thì công khai theo đuổi đàn ông, về nhà lại bắt cả nhà đợi ăn sáng vì một mình con, còn ra thể thống gì nữa!”

Tống Huyên Hòa cong môi cười, giọng điệu đầy khiêu khích: “Ông nội còn chẳng nói gì con, sao ba lại giận dữ thế? Không phải do Ảnh hậu mới nổi tối qua không làm ba vừa lòng đó chứ?”

“Vô lễ!” Tống Quốc Siêu tức đến mức bật dậy, mặt đỏ bầm như gan heo: “Mày có còn coi tao là cha mày không đấy!”

Tống Huyên Hòa nhún vai, định đáp lại thì ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa mở lời: “Đủ rồi, sáng sớm đã om sòm cái gì? Ngồi xuống ăn đi.”

Tống Quốc Siêu đầy vẻ phẫn nộ nhưng chỉ đành ngồi xuống, Tống Huyên Hòa thì cứ vậy ung dung ngồi vào chỗ của mình.

Khi tất cả đã an vị, bữa sáng rốt cuộc cũng bắt đầu. Người hầu bưng từng đĩa món ăn ra theo thứ tự. Không kể cháo, canh, nước hoa quả, thì trước mặt mỗi người cũng đã có ít nhất năm sáu món bày biện tinh tế, kết hợp Đông – Tây hoàn hảo. Nhìn vào bàn ăn thôi cũng đủ thấy bữa sáng của nhà này xa hoa đến mức nào.

Tống Huyên Hòa cúi đầu im lặng mà ăn uống, ba ngày qua anh đã hoàn toàn nắm bắt được tính cách và hoàn cảnh của nguyên chủ.

Nguyên chủ Tống Huyên Hòa, kiêu ngạo, bá đạo, cuồng vọng, vì tuổi tác và môi trường trưởng thành nên cũng sinh ra phần nào tâm lý phản nghịch, đúng kiểu “công tử bột”, đã vậy còn có đặc điểm nổi bật nhất của thời kỳ này, đó là: nổi loạn.

Chỉ cần là việc gì có thể trái ý Tống Quốc Siêu, gã đều làm tới cùng với một loại khoái cảm mù quáng.

Nhưng sau ba ngày ở nhà họ Tống, Tống Huyên Hòa lại cảm thấy, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà không “lệch lạc” mới là lạ.

Chỉ cần nhìn vào thành phần gia đình gã là đủ hiểu: Một người ông nắm quyền tuyệt đối, không cho phép bất cứ ai cãi lời. Một người cha yếu đuối bất tài, chìm đắm trong nữ sắc, chỉ biết lên mặt với con cái. Một người mẹ không có nguyên tắc, mù quáng chiều chuộng con trai út. Cùng một người anh trai xuất sắc vượt trội về mọi mặt.

Giống như trong tiểu thuyết, nhà họ Tống vừa là chủ tập đoàn tư nhân lớn nhất ở Đế Đô, cũng là gia tộc giàu nhất thủ đô. Do Tống Quốc Siêu không có chút năng lực kinh doanh, lại mê gái như điếu đổ, nên quyền lực vẫn do ông nội Tống nắm giữ. Người kế thừa đời sau cũng trực tiếp bỏ qua Tống Quốc Siêu, định chọn giữa Tống Huyên Hòa và người anh trai Tống Huyên Lâm.

Chỉ có điều, Tống Huyên Hòa hoàn toàn không có hứng thú với quyền thừa kế. Từ nhỏ gã đã sống trong cảnh cơm no áo ấm, quen kiểu sống muốn làm gì thì làm, sau lưng luôn có người dọn dẹp hậu quả, nên tất nhiên chẳng hứng thú gì với trách nhiệm cả. Hơn nữa, nếu không có Tiêu Uyên Mục, thì nhà họ Tống cũng thật sự có đủ bản lĩnh để gã sống như vậy cả đời.

Nhưng cậu không muốn vì giữ nguyên “thiết lập nhân vật” mà cứ sống như gà chọi, suốt ngày nghĩ cách cãi nhau với Tống Quốc Siêu, càng không muốn gây thêm một đống kẻ thù ngoài Tiêu Uyên Mục.

Vậy nên, cậu phải tìm ra một cách phù hợp với tính cách nguyên chủ, để dần dần ngừng những hành vi cực đoan, đồng thời hoàn tất việc chuyển biến tính cách.

Vừa hôm qua, khi nhìn thấy tin đồn giữa Tống Quốc Siêu và một Ảnh hậu mới nổi, cậu lập tức nảy ra được một cách giải quyết. Tuy nhiên, không cần vội, hôm nay cứ hoàn thành tuyến kịch bản trước đã.

Lần này trợ lý Trương Siêu không đi theo, Tống Huyên Hòa một mình lái xe tới viện phúc lợi Thanh Thị.

Người gác cổng chính là người lần trước đã cho phép Tống Huyên Hòa đi vào, nên vừa thấy cậu liền chẳng ngăn cản, ngược lại còn tươi cười gọi vào trong: “Tiểu Tiêu, bạn cậu tới rồi này!”

Tống Huyên Hòa khựng lại một bước.

Tiểu Tiêu?

Người sau này sẽ hóa thân thành kẻ lạnh lùng cuồng bạo biến thái đến độ chẳng khác gì một kẻ tâm thần kia, thế mà từng được gọi là "Tiểu Tiêu", một biệt danh đáng yêu cỡ này? Chẳng hiểu sao, cậu lại thấy sự đối lập này thật dễ thương quá thể.

Tiêu Uyên Mục bước ra, ánh mắt nhìn vào Tống Huyên Hòa chẳng có chút bất ngờ nào, lạnh nhạt nói: “Theo tôi.”

Tống Huyên Hòa lặng lẽ bước theo sau, cả hai tiến vào phòng làm việc của viện trưởng, nơi cách đây ba hôm trước họ từng gặp mặt. Cậu tự động chọn chiếc ghế đơn chưa rách mà ngồi xuống, ngẩng cằm lên bắt đầu lời thoại của mình:

“Cậu đã suy nghĩ xong chưa?”

Ánh mắt Tiêu Uyên Mục trầm mặc, nhìn cậu đăm đăm hồi lâu rồi mới nhạt giọng: “Tôi có quyền lựa chọn sao?”

Tống Huyên Hòa nhún vai, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh: “Không có.”

Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Uyên Mục càng thêm lạnh lẽo, quai hàm căng chặt. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nhàn nhạt nói: “Tôi đồng ý.”

Lời chấp thuận như nuốt xuống sự nhục nhã ấy vừa dứt, Tống Huyên Hòa mới ngẩng đầu lên quan sát Tiêu Uyên Mục. Người ấy sở hữu vẻ ngoài khiến người khác không thể không ngoái nhìn: Dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài, dẫu chỉ vận chiếc áo thun trắng rẻ tiền cùng quần jeans bạc màu vẫn khiến người ta cảm nhận được một khí chất cao quý khó tả.

Chỉ nhìn thôi, Tống Huyên Hòa đã có thể hoàn toàn lý giải vì sao nguyên chủ lại nhất định phải có được Tiêu Uyên Mục.

“Vậy thì thu dọn đi, theo tôi về.” Tống Huyên Hòa thu ánh mắt lại, bình thản nói “Từ nay, cậu sẽ sống ở căn hộ gần công ty với tôi.”

Tiêu Uyên Mục cụp mắt xuống, giọng trầm thấp và có chút giá lạnh: “Nhớ kỹ lời mà anh đã hứa.”

“Dĩ nhiên.” Tống Huyên Hòa đứng dậy, vẻ mặt đắc ý “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, thì viện phúc lợi này chỉ có ngày một phát triển hơn.”

【Dứt lời, Tống Huyên Hòa khẽ nâng cằm Tiêu Uyên Mục lên, dưới ánh mắt lạnh lùng ấy mà cong môi nói: “Đã đồng ý tài trợ viện phúc lợi, thì dĩ nhiên cũng nên thu chút lãi chứ, cậu nói đúng không?”

Biểu cảm của Tiêu Uyên Mục thoáng thay đổi, trong ánh mắt nhìn cậu chỉ chứa đầy cảnh giác cùng chán ghét: “Cậu muốn làm gì?”

Tống Huyên Hòa nhếch môi cười, giữ lấy cằm hắn rồi kéo xuống, cúi đầu hôn lên môi hắn. Trước khi bị đẩy ra, cậu buông hắn ra, buông lời giễu cợt: “Hương vị cũng không tồi.”】

Khi Tống Huyên Hòa xoay người chuẩn bị rời khỏi, động tác bỗng khựng lại. Cậu rất nhanh đã nhận ra đoạn lời thoại vừa rồi xuất hiện trong đầu có ý nghĩa gì, nhưng vẫn cố nuôi một chút hy vọng mong manh:【Không lẽ... cậu thật sự muốn tôi diễn y như những gì viết trong đó sao?】

Nhị cẩu phá nát hy vọng của cậu:【Cố lên, đại huynh đệ.】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play