Chương 6: Sáu đại lão
Sáng hôm sau, Tống Huyên Hòa bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Đầu dây bên kia, cơn giận như theo sóng vô tuyến mà trút thẳng lên người cậu: "Đồ bất hiếu! Mày có biết hôm nay là ngày họp thường kỳ của công ty không? Nếu nửa tiếng nữa mà không thấy mày trong phòng họp, thì từ nay khỏi cần đến công ty nữa!"
Tống Huyên Hòa đưa điện thoại ra xa một chút, hàng mi cong dài đen nhánh chậm rãi khép hờ, vài giây sau lại lập tức mở to.
Cậu dụi mắt, bật sáng màn hình chẳng rõ đã tắt từ lúc nào, vẻ mặt vẫn còn lờ đờ, cho đến khi nhìn rõ giờ giấc, cậu mới lật người lăn lộn trên giường như một con sâu lười biếng, tự lẩm bẩm bằng giọng điệu thản nhiên đến mức lạnh lùng: "Đã hơn mười giờ rồi sao."
Nói xong, cậu còn thong thả ngáp một cái.
Có lẽ vì cả ngày hôm qua quá mức căng thẳng, đến trước khi ngủ lại bất ngờ được thả lỏng, cho nên cậu mới ngủ ngon đến vậy, không mộng mị, lại còn sâu giấc đến đáng ngạc nhiên.
Sau khi hoàn hồn, Tống Huyên Hòa phấn chấn xuống giường rửa mặt, lại chọn lấy một bộ đồ chỉnh tề rồi mới bước xuống lầu. Không thấy bóng dáng Tiêu Uyên Mục dưới nhà, cậu cũng chẳng lấy làm lạ.
Tùy tiện moi một ít đồ ăn trong tủ lạnh để lót dạ, rồi mở điện thoại xem vài tin tức giải trí, sau đó mới lái xe tới công ty. Khi đến nơi thì đã hơn mười một giờ, cậu vẫn giữ nguyên vẻ ung dung tự tại.
Mở cửa phòng họp, tiếng mở cửa khiến những người đang họp đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Tống Huyên Hòa nở nụ cười, chìa ngón trỏ móc chìa khóa xe quay vòng vòng, tay vung nhẹ: "Chào buổi sáng!"
Nghĩ đến việc mình đã gọi cho Tống Huyên Hòa lúc chín giờ rưỡi, thế mà giờ cậu mới đến nơi, Tống Quốc Siêu giận đến mức mặt xanh mét, lập tức đứng dậy quát: "Còn mặt mũi mà vào đây à? Cút ra ngoài!"
Tống Huyên Hòa làm bộ kinh ngạc, mở to đôi mắt như ngạc nhiên vô cùng, đưa mắt đảo qua một lượt các cổ đông và cấp cao trong phòng họp, rồi mới chậm rãi nhìn sang Tống Quốc Siêu, hỏi với vẻ khiêm tốn: "Từ khi nào Tống thị đã do Tống tổng làm chủ vậy?"
Một tiếng “Tống tổng” kia như châm dầu vào lửa, hoàn toàn thiêu rụi sự nhẫn nhịn trong lòng ông ta. Ông đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Tống Huyên Hòa: "Đúng là không coi ai ra gì! Không tôn trọng bề trên! Nếu hôm nay tao không dạy dỗ mày, chắc chắn mày định sẽ trèo lên đầu lên cổ tao ngồi có đúng không?!"
Tống Huyên Hòa mặt không đổi sắc, mỉm cười: "Tôi tưởng tôi với Tống tổng là cùng cấp, trong công ty, Tống tổng e là chưa đủ tư cách để dạy dỗ tôi thì phải."
Tống Quốc Siêu nghẹn lời, mặt từ xanh tái chuyển sang đỏ gay, như thể sắp nghẹt thở vì tức giận.
Lúc này Tống Huyên Lâm mới đứng dậy, cau mày trách nhẹ: "Thôi đi, đến muộn đã đành lại còn cãi lời bố, mau ngồi xuống đi."
Tống Huyên Hòa nhún vai, đi đến chỗ mình ngồi xuống, lúc lướt qua Tống Quốc Siêu, còn ra vẻ quan tâm nói: "Tống tổng, bớt giận đi, giận giận nhiều hại thân đó."
Tống Quốc Siêu nghiến răng ngồi xuống, khuôn mặt u ám, nắm chặt tay thành nắm đấm. Trên bục, trưởng phòng tài chính đang báo cáo tài vụ quý này, liếc mắt nhìn tình hình dưới bục, liền vội ho khan một tiếng, hạ thấp giọng tiếp tục đọc, chỉ sợ lỡ nhấn mạnh âm nào không đúng, chạm trúng dây thần kinh của ai đó thì lại xui xẻo trở thành vật hy sinh tiếp theo.
Trong phòng họp ngoài giọng trưởng phòng tài chính, hoàn toàn yên lặng, nhưng ánh mắt trao đổi giữa các cổ đông và quản lý cấp cao thì chưa từng ngơi nghỉ.
Tình hình nhà họ Tống, những người ngồi đây đa phần đều đã nắm rõ. Chủ tịch Tống tuổi đã cao, không còn trụ được bao lâu nữa. Tống Quốc Siêu năng lực bình thường, tầm nhìn hạn hẹp, hoàn toàn không phải người có tố chất làm chủ, hơn nữa việc ông ta và hai người con trai vẫn cùng giữ chức vị tương đương cũng chứng tỏ, Chủ tịch Tống không hề có ý định để cho ông kế thừa.
Hai thiếu gia nhà họ Tống – Tống Huyên Lâm và Tống Huyên Hòa đều là người có tài, nhưng so với Huyên Hòa thì Huyên Lâm ổn trọng, khôn khéo hơn, nên phần lớn người trong công ty ngấm ngầm nghiêng về phía Tống Huyên Lâm.
Về phần Tống Huyên Hòa, dường như hắn cũng không hứng thú với việc tranh giành vị trí chủ gia đình, lại thêm quan hệ giữa hai anh em vốn dĩ tốt đẹp, hắn thậm chí còn từng công khai ủng hộ anh trai kế nhiệm công ty.
Cuộc họp trong cái im lặng ngấm ngầm ấy, cuối cùng cũng kết thúc.
Khi tan họp cũng vừa đúng mười hai giờ trưa – thời gian nghỉ trưa của công ty.
Tống Huyên Hòa không trở lại văn phòng mà đi thẳng đến tầng làm việc của Tiêu Uyên Mục. Dù đã đến giờ nghỉ trưa, vẫn còn vài nhân viên chưa đi ăn. Tống Huyên Hòa vẻ mặt lãnh đạm đi ngang qua những tiếng chào “Tiểu Tống tổng” rồi tiến thẳng vào khu vực làm việc của Tiêu Uyên Mục.
Tiêu Uyên Mục học chuyên ngành tài chính, là sinh viên xuất sắc nhất khoa Tài chính của Đại học Đế Đô hàng đầu cả nước. Sau khi tốt nghiệp, lẽ ra hắn phải vào làm cho ngân hàng đầu tư, nhưng Tống thị đã lập riêng một bộ phận đầu tư mạo hiểm hai năm trước, với ý định sau khi bộ phận này trưởng thành sẽ tách ra thành một quỹ đầu tư độc lập. Vì vậy, trong đợt tuyển dụng của Đại học Đế Đô, Tống thị với tư cách là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố đã giành được quyền ưu tiên tiếp cận hồ sơ của các sinh viên xuất sắc nhất năm cuối, và thông qua các chính sách phúc lợi hấp dẫn, chiêu mộ được Tiêu Uyên Mục.
Phúc lợi của Tống thị vốn nổi tiếng tốt, lại là một trong năm trăm doanh nghiệp lớn nhất thế giới, dù có ở cuối danh sách cũng đủ khiến sinh viên mới tốt nghiệp tranh nhau giành suất vào làm.
Tuy nhiên, Tiêu Uyên Mục gia nhập Tống thị không phải vì lương thưởng hay phúc lợi. Hắn có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng, chỉ coi Tống thị như bàn đạp để tiến xa hơn.
Các công ty đầu tư mạo hiểm và ngân hàng đầu tư vốn là những nơi lý tưởng nhất cho sinh viên ngành tài chính của các trường top đầu sau khi tốt nghiệp. Nhưng dù là sinh viên ưu tú thế nào, khi bước chân vào những công ty này cũng chỉ bắt đầu từ việc làm tạp vụ. Những công ty như vậy, điều thiếu nhất chính là… thực tập sinh học vấn cao. Muốn bước vào bộ phận nòng cốt, nếu không có ba đến năm năm kinh nghiệm, thì đúng là… khó như lên trời.
Phòng đầu tư mạo hiểm mới được thành lập của tập đoàn Tống thị, thoạt nhìn có vẻ non trẻ, nền tảng còn nông, kỳ thực lại là một tấm ván cứng chắc cho những sinh viên mới tốt nghiệp muốn bước chân vào lĩnh vực này.
Tống thị, một trong những tập đoàn gia tộc lớn nhất kinh thành, gần đây vẫn luôn nỗ lực thoát ly khỏi mô hình truyền thống, thử nghiệm nhiều hướng phát triển khác nhau. Trong đó, đầu tư mạo hiểm chính là trọng điểm được ưu tiên phát triển. Lại thêm Tống thị sở hữu mạng lưới quan hệ rộng lớn khắp kinh thành, Lý gia ông lớn trong ngành chứng khoán chính là thông gia của họ, tiền đồ có thể nói là “thuận buồm xuôi gió”.
Tiêu Uyên Mục hiểu rõ tất cả những điều đó, dĩ nhiên cũng rất gọn gàng mà đón nhận cành ô-liu từ Tống thị đưa ra.
Chỉ là, trong kế hoạch kín kẽ như tơ trời của hắn, lại bất ngờ nhảy ra một tảng đá lớn cản đường — Tống Huyên Hòa.
Tống Huyên Hòa khoanh tay đứng dựa vào tường trắng, lạnh lùng quan sát Tiêu Uyên Mục và cô gái trẻ đang đỏ mặt bên cạnh.
Thực tế, kể từ sau khi Tống Huyên Hòa công khai theo đuổi Tiêu Uyên Mục một cách phô trương không chút giấu giếm, đa phần những người trong công ty từng để mắt đến Tiêu Uyên Mục vì dung mạo và năng lực đều đã lần lượt rút lui. Nhưng vẫn có một số người vì đủ lý do khác nhau mà không ngại mạo hiểm bị sa thải cũng muốn thử một lần, chẳng hạn như khuôn mặt đẹp đến mức khiến người và thần cùng phẫn nộ kia của Tiêu Uyên Mục.
Tiêu Uyên Mục thực ra đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng trước khi thu thập đầy đủ tư liệu để đánh sập Tống gia, hắn không muốn xảy ra biến cố không cần thiết. Vì thế, chỉ uyển chuyển từ chối: “Tôi không quen ăn đồ người khác làm, cũng không quen dùng dụng cụ ăn uống của người khác. Xin lỗi.”
Cô gái tóc dài cầm hộp cơm thoáng có chút tủi thân, nhưng vẫn đặt hộp cơm xuống: “Vậy... chúng ta cùng ăn trưa cũng được mà. Tầng mười hai mới có món Mexico, món bò tiêu đen với hành tây ở đó ngon lắm, chúng ta cùng đi thử nhé?”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Uyên Mục càng lạnh, cảm xúc khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt vốn dĩ chẳng có biểu tình gì. Hắn từ chối dứt khoát, không chừa chút hy vọng nào: “Tôi không ăn thịt bò.”
Cô gái cắn môi dưới, bước lên một bước định nắm lấy tay áo hắn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên mang vẻ tội nghiệp, mái tóc xoăn buông trên vai, mỏng manh đến mức khiến người ta thương xót. Nàng cẩn trọng nhưng không che giấu được tâm ý: “Vậy… ăn gì cũng được, chỉ cần là cùng anh ăn là được rồi.”
Tiêu Uyên Mục nghiêng người tránh bàn tay cô vươn tới, trong mắt gần như hiện rõ sự không kiên nhẫn cùng chán ghét bị đè nén. Từ nhỏ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, những người đồng trang lứa quanh hắn bất kể nam hay nữ đều có tâm cơ hơn người. Thế nên hắn chưa bao giờ hạ thấp cảnh giác chỉ bởi vì giới tính hay ngoại hình, càng không có cái gọi là “phẩm chất cao thượng” không nỡ ra tay với phụ nữ. Ngược lại, hắn hiểu rõ hơn ai hết đôi khi, sự yếu đuối trời sinh của phụ nữ ngược lại còn là thứ vũ khí sắc bén nhất.
Chỉ là, dù hắn chẳng phải người lương thiện, cũng không đến mức ra tay hại kẻ vô tội không ác ý với mình. Nhưng sự dây dưa này lại khiến hắn chán ghét không thôi.
Đã không định hại người, thì hắn chỉ còn cách nói rõ ràng. “Tôi sẽ không ăn cơm với cô, bởi vì tôi không thích—”
Tống Huyên Hòa bỗng nhiên bước lên, nắm lấy tay Tiêu Uyên Mục. Không thèm nhìn sắc mặt hắn, quay đầu nói với cô gái: “Hắn không thích ăn với ai khác ngoài tôi, cô hiểu chưa?”
Cô gái ngẩn người, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt Tiêu Uyên Mục sang tay hai người đang nắm lấy nhau, viền mắt lập tức đỏ hoe: “Uyên Mục… Anh, anh và Tiểu Tống tổng đang yêu nhau sao?”
Tống Huyên Hòa giơ tay đang nắm của hai người lên, vẫy nhẹ trước mặt cô, giọng điệu đầy khó chịu: “Mắt mù thì đi khám đi, còn cần tôi nói thêm lần nữa à?”
Nước mắt tích tụ nơi khóe mắt cô gái tức thì rơi xuống, cô nhìn Tiêu Uyên Mục một lúc lâu, nghẹn ngào nói: “Tôi không ngờ… anh lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy…”
Nói xong, liền lau nước mắt rồi bỏ chạy.
Tống Huyên Hòa: “……”
【Cảm giác như vừa đóng xong một tập phim truyền hình rẻ tiền chiếu cuối tuần, mà không hiểu vì sao tôi lại có ảo giác mình là tiểu tam độc ác chuyên phá hoại các cặp đôi.】
【Chính là ảo giác đấy.】Hệ thống nói:【Cậu quên là cậu với đại lão đã là “bạn trai nam-nam” rồi sao?】
Bạn trai nam-nam cái con khỉ ấy!
Tống Huyên Hòa lập tức buông tay Tiêu Uyên Mục ra, đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của hắn, cậu tiếp tục diễn cho tròn vai: “Vừa rồi cô ta là thế nào? Cậu quên mất cậu là người của tôi rồi sao?”
Tiêu Uyên Mục dời mắt, thản nhiên đáp: “Tôi với cô ta chẳng có quan hệ gì cả.”
“Hừ.” Tống Huyên Hòa cười lạnh khinh thường, sau đó nói: “Đừng quên thân phận của cậu. Lần sau còn để tôi thấy cậu lăng nhăng với kẻ khác thì cậu biết tay tôi.”
Ánh mắt Tiêu Uyên Mục tối lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy đồng nghiệp ăn trưa xong đang cùng nhau trở về. Rõ ràng bọn họ đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, đồng loạt ngượng ngùng lùi lại vài bước. Có vài người trong mắt còn hiện rõ sự thương cảm hoặc khinh thường.
Tống Huyên Hòa thấy Tiêu Uyên Mục nhìn về phía sau mình, đoán được bộ dạng lạnh như băng của hắn là vì tình tiết hôm nay đã diễn đúng như ý muốn. Cậu hừ lạnh một tiếng: “Tối nay ở dưới lầu chờ tôi.”
Nói xong, không buồn quay đầu nhìn tới Tiêu Uyên Mục, cậu trực tiếp xoay người rời đi.