Chương 5: Năm đại lão

Một bóng đen tiến lại gần, che khuất ánh sáng trước mắt, khiến Tống Huyên Hòa ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo của Tiêu Nguyên Mục.

“Nếu không có việc gì, tôi xin phép trở về phòng.”

Tống Huyên Hòa theo bản năng muốn gật đầu, song đầu vừa nhấc lên được một chút thì bỗng khựng lại. Cậu nheo mắt nhìn Tiêu Nguyên Mục, giọng điệu thờ ơ nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Làm sao có thể không có việc gì chứ? Chẳng lẽ anh quên mất thân phận của mình rồi sao?”

Dưới đáy mắt Tiêu Nguyên Mục nổi lên băng giá, ánh nhìn khóa chặt lấy Tống Huyên Hòa đang thu người trên sofa trông có phần ngây thơ, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng thản nhiên: “Thân phận của tôi cần phải làm gì?”

Tống Huyên Hòa ném chiếc gối ôm đi, đứng trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Nguyên Mục, đưa ngón tay nâng cằm hắn lên, giọng nói lấp lửng ám muội: “Cậu nói xem?”

Tiêu Nguyên Mục không đáp. Tống Huyên Hòa buông cằm hắn ra, khẽ cười một tiếng: “Tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng tôi đợi.”

Nói xong, liền nhảy xuống sofa, quay người rời đi.

Về tới phòng, đóng cửa lại, Tống Huyên Hòa thở ra một hơi thật dài. Cảm giác như có kim châm sau lưng mới dần dịu đi đôi chút, hắn lại bắt đầu lo lắng. Trước đây cậu thậm chí còn chưa từng yêu đương, căn bản không biết lát nữa nên làm gì, huống hồ đối phương còn là đàn ông. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy an ủi chính là — chắc chắn kiểu gì Tiêu Nguyên Mục cũng sẽ đẩy cậu ra.

Chỉ là… phải đến mức nào thì Tiêu Nguyên Mục mới chịu đẩy cậu ra? Câu hỏi ấy lại không dễ mà nói được.

Thời gian rất gấp rút, trong khi bản thân chẳng biết gì, Tống Huyên Hòa chỉ có thể "ôm chân Phật vào phút chót", vội vàng lấy điện thoại tra cứu xem đàn ông và đàn ông thì rốt cuộc phải làm thế nào. Thế nhưng sau một vòng tra xét, câu trả lời lại chỉ là kiểu trần trụi và tục tĩu kiểu chỉ cậu cách tiến vào từ đâu, hoặc là những lời chiếu lệ đại loại như “thuận theo tự nhiên” chẳng giúp ích gì cả.

Còn chưa kịp tra ra cái gì, hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở:

【Tiêu Nguyên Mục đã tắm xong rồi, giờ trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, chính là điểm nút của kịch bản, mau qua đó đi, nếu để anh ta mặc đồ vào thì nhiệm vụ của cậu thất bại đấy.】

Tống Huyên Hòa sững sờ, ngưng lại hai giây rồi đặt điện thoại xuống, quay người mở cửa phòng, trong tư thế như sắp bước ra pháp trường, tiến đến căn phòng bên cạnh.

Nhẹ nhàng gõ ba tiếng, chẳng đợi Tiêu Nguyên Mục lên tiếng, Tống Huyên Hòa đã đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Tiêu Nguyên Mục đang quấn khăn tắm nửa người dưới, cầm khăn lông lau đầu.

Thấy cửa phòng mở ra, Tiêu Nguyên Mục buông khăn trong tay xuống, không màng tới mái tóc vẫn còn đang nhỏ giọt nước, sắc mặt lạnh như băng mà tiến thẳng về phía Tống Huyên Hòa.

Tống Huyên Hòa học thiết kế thời trang, hồi còn học đã thấy quá nhiều cơ thể người mẫu, vì vậy lần đầu gặp Tiêu Nguyên Mục, hắn đã biết người này có tỉ lệ cơ thể rất lý tưởng, đến mức nếu đi casting làm người mẫu nam chắc chắn sẽ bị các quản lý tinh mắt tranh nhau giành giật.

Nhưng tận mắt thấy cơ thể bán khỏa thân của Tiêu Nguyên Mục rồi, Tống Huyên Hòa vẫn không tránh khỏi bị khuất phục bởi vẻ đẹp ấy.

Nếu nói gương mặt của Tiêu Nguyên Mục là kiệt tác đắc ý nhất của Thượng Đế, thì cơ thể của hắn hẳn là tác phẩm mà đến những nhà điêu khắc vĩ đại nhất thế gian cũng chẳng thể nào tái hiện được. Cơ bắp săn chắc, tràn đầy sức mạnh, tỷ lệ eo vai, thân trên thân dưới đều hoàn mỹ đến từng li. Chưa kể cơ bụng rắn rỏi, đường nét gợi cảm chạy dọc từ eo xuống, chỉ cần nhìn thấy thân hình như thế thôi, Tống Huyên Hòa đã có thể lập tức phác thảo ra mười bộ sưu tập thời trang nam, chia đều cho cả hai mùa xuân – hạ và thu – đông.

Tiêu Nguyên Mục dừng lại ở khoảng cách chưa đến một mét với hắn, thấy ánh mắt Tống Huyên Hòa không chút che giấu sự kinh ngạc và đắm đuối, hắn khẽ cụp mi mắt, giấu đi sự lạnh lùng vừa lóe lên trong đáy mắt.

【Diễn kịch đi, đại huynh đệ à!】

Tiếng hệ thống vang lên kéo Tống Huyên Hòa trở về thực tại từ trong cơn mộng tưởng đang dựng rập bản thiết kế. Hắn ngơ ngác chớp mắt, mãi mới nhận ra rằng Tiêu Nguyên Mục đã đứng rất gần mình, hơi thở hormone từ thân thể và khuôn mặt hắn như ập thẳng vào.

Tiếc thay, trong lòng Tống Huyên Hòa chẳng hề gợn sóng, chỉ muốn nhanh chóng tìm tờ giấy nào đó để vẽ ra bản thiết kế vừa nảy sinh trong đầu.

【Cậu có thể thử đấy, biết đâu tác phẩm ấy sau khi cậu chết lại nổi đình nổi đám. Tôi nghe nói nghệ thuật của nhân loại các người, toàn là chết rồi mới được công nhận mà.】

Tống Huyên Hòa:……

Không dám thử, không dám thử.

Một câu nói của hệ thống đã kéo Tống Huyên Hòa về lại thực tại. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên Mục, lòng không khỏi thấy tủi thân. Tiêu Uyên Mục không muốn, cậu lại càng không muốn. Nhưng nếu cậu không muốn thì phải chết, còn muốn sống thì đành chịu cái sự chó má này.

Tiêu Uyên Mục không để lộ vẻ mặt gì mà khẽ cau mày. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn lại thấy vẻ mặt Tống Huyên Hòa dường như có chút tủi thân và vô tội. Đây đã là lần thứ hai trong ngày hắn có cảm giác như vậy, khiến cho kẻ luôn tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình như Tiêu Uyên Mục lập tức cảnh giác cao độ — hắn đã xem thường Tống Huyên Hòa.

Cậu ta kiêu căng càn rỡ thì có thật đấy, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không hẳn là kẻ ngu dốt không đầu óc. Việc thu thập chứng cứ phạm pháp của nhà họ Tống e rằng khó khăn sẽ vượt xa dự liệu ban đầu của hắn.

Tiêu Uyên Mục vẫn thản nhiên như cũ, còn Tống Huyên Hòa, vì mạng nhỏ của mình, thì không thể chần chừ được nữa.

Cậu tiến lên một bước, đẩy Tiêu Uyên Mục ngồi lên giường. Định nhân đà đè hắn xuống, nhưng lại phát hiện không cách nào đẩy nổi. Cậu bất lực, lại chẳng dám nhìn thẳng vào nét mặt của hắn, đành nhắm mắt đặt một nụ hôn lên môi hắn. Môi mềm chạm nhau, trong mắt Tiêu Uyên Mục liền bừng lên tia lạnh lẽo, cứ tưởng cậu sẽ tiến thêm bước nữa, nào ngờ Tống Huyên Hòa lại chuyển sang cổ hắn.

Dù đây là tình tiết bắt buộc phải đi qua, cậu cũng chẳng phải thiếu nữ ôm ấp mộng tưởng trinh nguyên, nhưng đối diện với một người đàn ông cậu không thích, mà người ấy cũng chẳng thích cậu, thậm chí còn có thể đang âm thầm nghĩ ra một trăm cách để giết chết cậu… bảo cậu hôn sâu sao nổi?

May mắn là trong kịch bản chỉ nói Tống Huyên Hòa muốn có hành vi bất chính với Tiêu Uyên Mục, chứ không miêu tả chi tiết quá trình. Cậu làm qua loa như vậy cũng tính là đi theo kịch bản.

Tống Huyên Hòa giống như một chú chó con còn chưa mọc đủ răng, cắn gặm cổ hắn một cách vụng về, vừa liếm vừa dụi, chẳng có chút quy tắc nào. Tiêu Uyên Mục vốn đã quyết định khi chịu đựng tới giới hạn thì sẽ hất văng Tống Huyên Hòa ra, thế nhưng không hiểu sao, dưới những nụ hôn non nớt, nhột nhột ấy, cơn bực bội và âm u trong lòng hắn dần dần tiêu tán. Hắn thậm chí còn sinh ra hứng thú muốn biết động tác tiếp theo của cậu là gì.

Tống Huyên Hòa cứ thế khom người cắn cắn cổ hắn một lúc, đến mức mỏi cả lưng mà Tiêu Uyên Mục vẫn không có phản ứng gì, thậm chí cơ bắp căng cứng nơi bả vai dường như cũng đã thả lỏng chút ít. Cậu không dám nhìn nét mặt hắn, chỉ có thể nghiến răng ráng mà trượt xuống thấp hơn.

Khi môi chạm vào cơ ngực rắn chắc vẫn còn vương hương sữa tắm, Tống Huyên Hòa khựng lại, phải tự nhủ hàng trăm lần mới dám nghiến răng định chạm đến điểm mấu chốt. Nào ngờ chưa kịp chạm thì đã bị người kia ấn eo, đè ngồi lên cặp đùi rắn chắc đầy lực đạo dù chỉ là cảm nhận qua lớp khăn tắm.

Tiêu Uyên Mục bóp cằm ép cậu ngẩng đầu, nhìn hàng mi đang run rẩy vì căng thẳng, giọng trầm thấp lạnh lẽo:

“Anh chưa từng làm bao giờ?”

Tống Huyên Hòa bị kéo lên còn chưa kịp nghe rõ Tiêu Uyên Mục nói gì đã mừng như điên, vội vàng hỏi hệ thống trong đầu:【Nhị Cẩu! Thế này coi như là Tiêu Uyên Mục đẩy tôi ra rồi phải không! Dù là dùng tay đẩy hay là dùng chân đá! Chỉ cần ngăn tôi tiếp tục là được rồi đúng không!】

Hệ thống lần này không để Tống Huyên Hòa thất vọng:【Tình tiết nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành.】

Mắt Tống Huyên Hòa lập tức sáng rỡ, nhưng vẫn không quên giữ nguyên hình tượng: “Ai nói bổn thiếu gia chưa từng làm? Chỉ là do cậu cứ đơ ra như khúc gỗ, chẳng có chút phong tình gì khiến bổn thiếu gia cụt hứng mà thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi, để sau hẵng nói.”

Dứt lời, Tống Huyên Hòa định gỡ tay Tiêu Uyên Mục ra khỏi cằm.

Thế nhưng, dù Tiêu Uyên Mục nhìn như chẳng dùng chút sức nào, cậu lại không cách gì gỡ ra được. Hơn nữa do động tác giãy giụa, cậu cảm giác phía dưới mình đang có cái gì đó đang dần cứng lên… Là đàn ông, cậu biết rõ đó là cái gì, nhưng không ngờ Tiêu Uyên Mục, một người mang vai "thụ", lại có thiên phú trời ban đến thế!

Thật là tiếc quá đi.

Tống Huyên Hòa thở dài một tiếng đầy giả tạo. Trước sự chênh lệch trong niềm kiêu hãnh đàn ông, cậu bỗng nhiên nảy sinh chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

To thì đã sao, cùng lắm chỉ là hàng trưng bày, không khéo còn mắc bệnh sinh lý gì đó. Cậu đây mới là chuẩn mực lành mạnh, kích thước bình thường, tâm sinh lý cũng bình thường.

Tiêu Uyên Mục cũng chẳng ngờ mình lại có phản ứng chỉ vì bị Tống Huyên Hòa cọ qua cọ lại. Hắn lập tức buông tay rồi lạnh lùng đẩy cậu ra: “Nếu hôm nay bỏ qua thì anh mau ra ngoài đi.”

Tống Huyên Hòa mong còn chẳng kịp, lập tức xoay người rời khỏi. Nhưng khi đến cửa phòng, lại đột nhiên cảm thấy cứ sai sai chỗ nào.

Sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, cậu mới như người trong mộng vừa tỉnh, hỏi hệ thống trong đầu:【Nhị Cẩu, sao tôi thấy có gì đó không ổn nhỉ, rõ ràng là tôi định đi đè hắn, sao lại thành như thể hắn đang đè tôi vậy? Chẳng lẽ là do tôi tưởng bở?】

Hệ thống im lặng hồi lâu. Đến khi Tống Huyên Hòa tưởng nó sẽ không trả lời câu hỏi ngoài kịch bản thì nó mới từ tốn đáp:【Là cậu tưởng bở.】

Lúc ấy Tống Huyên Hòa đã lơ mơ buồn ngủ, chỉ “hừm” một tiếng rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play