Chàng trai trẻ ướt đẫm trong nước, như thể vừa được ngâm mình trong rượu, toả ra hương thơm ngọt ngào như trái mơ chín rục.

Vòi sen đã bị tắt đi, không còn tiếng ồn xung quanh nữa. Những âm thanh ngắn ngủi hay kéo dài trong khoang mũi, cổ họng, đầu lưỡi cũng trở nên rõ ràng.

Trong hơi nóng, Chung Kim cảm thấy một luồng khí mát lạnh lướt qua. Cậu theo phản xạ đưa má ra đón lấy.

Thương Diên Tư nhìn khuôn mặt trắng trẻo trong lòng bàn tay mình, ngón cái ấn nhẹ lên đôi môi căng mọng kia.

Sự nóng bỏng dường như vơi bớt đi một phần, tuy rằng vẫn chưa đến mức độ ấm áp nên có của một đêm xuân.

… Là thuốc ức chế sao? Chung Kim nghĩ một cách chậm chạp.

Pheromone quá mạnh đang dần được xoa dịu. Nhưng liều lượng này quá ít, thật sự quá ít.

Là ai đó đang dùng đầu ngón tay vẽ theo đường viền môi của cậu, khiến cậu khó chịu mà cắn vào.

Làn da mịn màng, mềm mại đặc trưng của con người khiến Chung Kim hơi nghi ngờ. Chẳng lẽ hôm nay người quản lý đã tẩy lông tay cho bản thân rồi ư?

Báo gấm thì luôn yêu thích bộ lông sáng bóng của mình, chắc không đến mức tự hại mình như thế chứ nhỉ?

Tại sao lần này thuốc ức chế lại kém hiệu quả như vậy. Giống như không phải được tiêm thẳng vào tĩnh mạch mà chỉ là phát ra từ bên ngoài, thậm chí còn không bằng thuốc của Trái Đất cũ.

Từ khóa để phân biệt giữa ký ức và hiện thực chợt lóe lên trong đầu như tiếng chuông cảnh báo sắc bén, khiến Chung Kim nhận ra mình đã về nhà rồi. Nơi này không có thuốc ức chế, cũng không có quản lý báo gấm.

Vậy rốt cuộc là gì…?

Cậu cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ hình ảnh trước mắt là gì thì bất ngờ đâm vào một đôi mắt âm u.

Chung Kim kinh ngạc, cậu còn chưa kịp làm rõ tình hình thì đã nhận ra ánh mắt người kia có gì đó khác thường.

Đôi mắt ấy không trong trẻo, không còn vẻ dửng dưng với mọi sự như thường ngày mà thay vào đó là hỗn loạn và ham muốn, tròng mắt hơi ánh đỏ, toát lên cảm giác chiếm đoạt đáng sợ.

Đó đã không còn là ánh mắt của con người mà như là ánh mắt của alpha đang đắm chìm trong bản năng dã thú.

Nói chính xác hơn, là ánh mắt của một alpha bị pheromone của omega dụ dỗ.

“Khoan đã…”

Chung Kim đưa tay áp lên mặt Thương Diên Tư, tỏ ý muốn đẩy ra.

“Dù anh có giống tôi hay đây chỉ là giấc mơ do tôi điên rồi mà sinh ra thì tôi là gay đấy, anh tỉnh táo lại đi. Anh hôn tôi rồi thì mai đừng nhảy sông tự tử đấy nhé.”

Chung Kim nói đứt quãng, không còn nhiều sức lực.

Cậu thật ra cũng không để tâm lắm. Nhưng Thương Diên Tư lại kỳ thị đồng tính, lỡ mai tỉnh dậy lại tưởng cậu giở trò thì sao?

Thanh niên chăm chú nhìn đôi môi đang mấp máy trước mắt, thấy cả sắc đỏ ẩn hiện.

Tựa như rượu mơ nấu sôi toả ra hương thơm ngọt ngào. Nếu cắn vỡ lớp da kia có lẽ sẽ nếm được vị xanh non khi chưa ngâm ủ.

Muốn ăn.

Chiếc gương trên bồn rửa vốn bị phủ đầy hơi nước nhưng giờ đã khô phản chiếu bóng người mờ ảo.

Chỉ thấy một bóng dáng cao gầy và cánh tay ôm lấy cậu.

“Thương Diên Tư, anh trông như một con chó ấy.”

Chung Kim bật cười, khẽ thì thầm, trong mắt toát lên vẻ đau đớn pha lẫn khoái cảm, lan ra nơi khoé mắt lông mày.

Quá thích cắn người.

Hoàn toàn khác với sự lạnh lùng dửng dưng thường ngày, không thích tiếp xúc cũng không thích bị đụng chạm.

Người luôn khiến người khác tránh xa giờ lại nồng nhiệt ôm lấy cậu.

Chung Kim mê man nghĩ, chắc không thể trách cậu được, cậu cũng đã từ chối rồi còn gì.

Cậu không đẩy Thương Diên Tư ra, cũng lười đẩy. Dù sao đã đến rồi thì không nên để phí, cứ thuận theo đi.

Thế giới chao đảo, khi nằm lên bồn rửa, Chung Kim cảm thấy Đổng Khốc nói đúng. Hôm nay đáng được ghi vào sử sách phòng 319, quá kỳ diệu rồi.

Rượu thoang thoảng mùi hương nồng đậm, lan trong những va chạm cọ xát nơi tóc tai.

Lại một lần nữa, sau khi uống say, Chung Kim bị Thương Diên Tư cho uống uống sữa bò. Nhưng lần này không phải sữa trong hộp mà là loại siêu đặc, khiến cậu uống no đến mức căng bụng.

Đầu hơi choáng, chắc là di chứng sau say rượu.

Chung Kim xoa trán, ký ức đêm qua trở lại, cậu bật dậy khỏi giường, khóe mắt thấy dấu vết trên người, nhanh tay kéo chăn điều hòa đắp lên rồi lại nằm xuống, bình thản nhắm mắt.

Không biết Thương Diên Tư đã tỉnh chưa, chắc bây giờ anh đang muốn rời bỏ thế giới này.

Mà công nhận, anh giống hệt như tưởng tượng trước đây của cậu, à không, còn vượt xa mong đợi. Rất đáng khen ngợi.

Chuyện này là sao nhỉ, người có pheromone thì được hưởng thụ trước à?

Nhưng phải giải thích sao đây, nếu cậu nói là di chứng sau khi xuyên không, liệu Thương Diên Tư có tin không?

Ừm… Chắc anh sẽ nghĩ cậu là tên gay mưu mô.

Thật ra cậu cũng chẳng muốn thế, chỉ là bất khả kháng thôi mà?

Chung Kim nhìn qua giường đối diện, chỗ của Trần Trình trống không. Cậu mặc áo thun, ngồi dậy khỏi giường.

Trần Trình không có ở phòng, Đổng Khốc thì đang đeo tai nghe xem máy tính. Giường của Thương Diên Tư gọn gàng, xem ra anh đã dậy rồi.

Đã trốn khỏi ký túc xá rồi sao?

Chung Kim đang nghĩ vậy thì thấy Thương Diên Tư bước ra từ phòng vệ sinh.

Chung Kim nghĩ đến phòng vệ sinh, cậu quyết định lát nữa đi kiểm tra xem có “chứng cứ phạm tội” nào còn sót lại không.

Thương Diên Tư cảm nhận được ánh nhìn của cậu, bình thản ngẩng đầu nhìn lại.

Anh vẫn giống mọi ngày, không nói câu nào rồi lại dời mắt đi.

Như mọi khi, anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, có vẻ đang chuẩn bị rời khỏi.

Chung Kim cảm thấy có gì đó khác lạ. Chuyện đêm qua như thế mà Thương Diên Tư lại như không có gì xảy ra, quá bất thường.

“Thương Diên Tư.” Trước khi anh ra khỏi phòng, Chung Kim gọi lại.

Thương Diên Tư dừng lại, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì?

“Anh biết Cúp Ether không?”

Cúp Ether, còn gọi là Giải Ether, là giải thưởng lớn do Cục quản lý ngành giải trí của Liên minh Tinh Tế tổ chức để bình xét kỹ thuật diễn. Ngay cả người khổng lồ sống ở hành tinh xa xôi cũng biết đến.

Nếu Thương Diên Tư cũng xuyên không rồi trở về như cậu, chắc chắn anh sẽ biết.

Thương Diên Tư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Chung Kim: “Thế thì thôi, chắc tôi nhớ nhầm. Tối qua hình như tôi chiếm dụng phòng tắm hơi lâu, xin lỗi nhé.”

“Ừ.”

Thương Diên Tư nhớ lại tối qua Chung Kim đúng là ở trong phòng tắm rất lâu, khiến anh cũng tắm muộn.

Thương Diên Tư rời đi, Chung Kim thu ánh nhìn lại, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Cậu vừa rồi đã quan sát rất kỹ biểu cảm của Thương Diên Tư, không thấy dấu vết của diễn xuất.

Toàn bộ sự việc đều quá kỳ lạ, từ pheromone của cậu, phản ứng của Thương Diên Tư, đến chuyện anh quên hết mọi chuyện.

Nếu không có dấu răng trên ngực, cậu sẽ thật sự nghĩ mọi thứ chỉ là ảo tưởng.

Chung Kim chào tạm biệt Đổng Khốc, rồi ra ngoài đến bệnh viện.

Ban đầu cậu định nhờ bạn học cũ làm việc ở bệnh viện kiểm tra giúp xem máu có gì bất thường không. Nhưng nghĩ lại thì cậu không muốn có lời đồn đãi chơi thuốc gì đó trước khi debut nên quyết định làm kiểm tra y tế đàng hoàng, còn chụp X-quang cho cả não bộ.

Ngày hôm sau, Chung Kim nhận được một xấp kết quả kiểm tra dày cộp, cho thấy cậu là một người trưởng thành rất khỏe mạnh và bình thường.

Kết quả này cậu sớm đã đoán trước. Với trình độ công nghệ hiện tại thì không thể phát hiện được pheromone trong người cậu. Nhưng điều khiến cậu bối rối là rõ ràng không có tuyến thể, tại sao vẫn có kỳ phát tình của omega?

Tại sao Thương Diên Tư có thể ngửi được pheromone của cậu, chỉ riêng anh thôi hay ai cũng ngửi được?

Tại sao Thương Diên Tư không có pheromone mà vẫn có thể xoa dịu cậu như một alpha, thậm chí không cần đánh dấu mà kỳ phát tình đã chấm dứt?

Tại sao Thương Diên Tư lại quên hết mọi chuyện, hơn nữa không nhận ra trí nhớ của mình có vấn đề?

Quá nhiều nghi vấn chất chồng trong đầu, Chung Kim nghĩ một hồi, quyết định tạm gác lại.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, vì đây không phải chuyện cậu có thể kiểm soát, hơn nữa còn cần thực nghiệm thêm.

Nghĩ tích cực thì, biết đâu chỉ là một lần duy nhất, sau này sẽ không tái diễn nữa.

Còn chuyện Thương Diên Tư “giao chiến” với cậu trong tình huống không rõ ràng, Chung Kim có chút áy náy nhưng không nhiều lắm.

Dù sao thì cậu cũng là nạn nhân của thiết lập kỳ quái này, hơn nữa vì tránh bị quần áo ma sát, hôm qua cậu còn phải dán băng cá nhân để ra ngoài.

Chung Kim cất kết quả vào ngăn kéo, bắt đầu thu dọn hành lý.

Cậu đã đặt vé xe buổi tối, mai sẽ chính thức vào đoàn làm phim, đây là phim cổ trang, đoàn phim đang ở phim trường.

Chào tạm biệt người bạn cùng phòng cô đơn Đổng Khốc, Chung Kim kéo vali lên đường.

Nhìn ánh đèn ngập tràn qua khung cửa xe, Chung Kim đơn độc lên đường nhưng cũng không thấy gì đặc biệt.

Cậu vốn không phải người mới đúng nghĩa, hơn nữa trong đoàn phim cũng không thiếu người quen.

Nghĩ đến người bạn cùng phòng từng kỳ thị đồng tính, giờ lại là bạn diễn của mình, Chung Kim sờ vào cổ tay, nơi vết cắn đã mờ đến mức gần như biến mất.

May mà trước khi cậu xuyên không, cả hai đã trở mặt. Nếu không, cậu sẽ nghi ngờ việc Thương Diên Tư kỳ thị là nói dối.

Nếu có cơ hội, cậu rất muốn chân thành nói với anh: Chim của anh rất ngon, không cần tự ti khi ngủ với tôi.

Đúng là thiếu đạo đức, Chung Kim tự phê bình. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng ấy, thật sự là quá buồn cười.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play