Chung Kim nghỉ lại một đêm tại khách sạn gần ga tàu cao tốc. Sáng sớm hôm sau, cậu bắt tuyến xe buýt chuyên đến phim trường. Cậu chọn một nhà nghỉ gần phim trường có đánh giá tốt trên mạng làm chỗ dừng chân.
Sau khi cất hành lý, Chung Kim nhắn tin cho đàn chị, rồi quét mã xe đạp công cộng gần đó để đến đoàn phim.
Trong phim trường đông nghẹt người, các trang phục từ nhiều triều đại khác nhau chen chúc, tạo nên cảm giác lệch lạc thời không đầy quái dị.
“Kim Kim, ở đây nè.”
Từ xa, đàn chị vẫy tay gọi cậu. Chung Kim bước lại, đưa cho cô cốc nước đường trên tay.
Đàn chị cười: “Sao khách sáo thế?”
Chung Kim ngoan ngoãn đáp: “Đáng mà, em nhớ chị thích bánh mochi khoai môn.”
“Đi thôi, chị dẫn em vào. Hiện giờ đã bắt đầu quay rồi, cảnh của em chắc là buổi chiều, nhưng cũng khó nói, còn tùy sắp xếp của họ nữa. Lát nữa em xem lại kịch bản, học thuộc thoại đi.”
Đàn chị họ Đường, nhìn ra được là cô rất bận trong đoàn phim, mặt mộc không son phấn, tóc chỉ dùng một cây bút đen vấn lên đơn giản, vừa đi vừa nói, tốc độ nói rất nhanh.
Chung Kim ghi nhớ từng lời, hoàn toàn không có ý kiến gì với tình hình hiện tại. Dù sao thì cậu cũng chỉ là sinh viên Học viện Điện ảnh chưa ra mắt, đâu đến lượt mình được hóa trang chỉnh tề là quay ngay.
Chờ đợi là môn học bắt buộc của những diễn viên chưa nổi tiếng.
Vừa đến phim trường, Đường Lan Tâm đã bị trợ lý hiện trường gọi đi gấp, cô vội nhét vào tay Chung Kim một tờ giấy, dặn: “Em xem trước đi, lát chị quay lại tìm em.”
Tờ A4 được gấp lại, bên trong là toàn bộ nội dung mà Chung Kim phải diễn lần này.
Thống kê lại, lời thoại chưa tới mười lăm câu, đa phần là tiếng gọi lặp đi lặp lại.
Chung Kim xem kịch bản và phân cảnh hành động là đã hiểu được đây là cảnh gì, lướt qua vài lần là nhớ hết thoại. Cậu còn chưa kịp tìm chỗ ngồi nghỉ thì đã bị kéo đi hóa trang.
Phòng hóa trang có hơn chục người, khá ồn ào. May là chưa đến hè, dù người ra kẻ vào liên tục nhưng mùi vẫn chưa đến mức khó chịu.
Một người đến giúp Chung Kim làm tóc giả, xong xuôi thì chuyên viên trang điểm cũng mang đồ nghề tới.
“Da cậu đẹp thật đấy.”
Trang điểm viên khen một câu, Chung Kim chỉ mỉm cười không đáp, khôn khéo không hé miệng để tránh bị phấn bay vào.
Da cậu vốn trắng sẵn nhưng chuyên viên vẫn đánh thêm lớp phấn trắng để làm nổi bật lớp trang điểm mắt kiểu hí khúc.
Lần đầu tiên thiếu niên Thập Nhị Vương gia xuất hiện đã là hình ảnh như kép hát cài hoa, tự mình hóa trang, hát tuồng giữa phủ đệ, ve vãn các tiểu tỳ nữ và ca cơ đóng vai quý phụ cô đơn nơi khuê phòng.
Sau khi chuyên viên trang điểm đánh phấn xong thì bắt đầu trang điểm.
Chung Kim ngửi được mùi của mỹ phẩm thấp kém, hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.
Sau khi trang điểm xong, Chung Kim nhận trang phục, cởi áo khoác bên ngoài, thay đồ diễn và giày rồi bước ra ngoài.
Trước khi vào phòng hóa trang, cảnh quay còn ở trong điện chính, lúc này đã chuyển ra ngoài trời.
Đứng bên đường, Chung Kim liếc mắt liền nhận ra một người là Thương Diên Tư. Hiển nhiên là anh mặc trang phục thân vương, áo bào lộng lẫy, tư thái bất phàm, toát ra vẻ uy nghi và đoan chính.
Trong cảnh quay, thân vương đang khuyên nhủ vị thiên tử đã lộ vẻ già yếu. Nhưng Hoàng đế không nghe con khuyên, kiên quyết đòi xuất cung xem con cá quý.
Chung Kim không kịp xem tiếp vì nghe thấy tiếng đàn chị.
“Tiểu Kim, mau lại đây.”
Đường Lan Tâm vẫy tay, nói tiếp: “Có vẻ quay chụp thuận lợi lắm, chắc sáng nay quay tới em luôn đấy. Em vào lều này chờ trước đi.”
“Lều” mà cô nói, dĩ nhiên là bối cảnh Vương phủ của cậu. Chung Kim ôm áo khoác theo cô đi vào.
Cô bật cười: “Em hóa trang thế này, đôi mắt hạnh bị vẽ thành mắt hồ ly luôn rồi.”
“Vương gia chẳng phải đang đóng vai hồ ly quyến rũ câu dẫn người khác đó sao.”
Chung Kim khẽ cười, nói lời thoại trong kịch bản.
Chất lượng phấn mắt quả thực không tốt lắm. May là cảnh diễn chỉ cần thể hiện sự phong lưu phóng đãng của vương gia nên chỉ vẽ mắt chứ không phải toàn mặt. Tuy nhiên da vùng quanh mắt vốn nhạy cảm, cậu đã cảm thấy hơi nóng rát, nhưng hiện tại vẫn còn nhẹ.
Đường Lan Tâm tìm chỗ ngồi cho cậu rồi bắt đầu phân tích nhân vật.
“Chị là người phụ trách chuyện này ạ?”
“Tất nhiên không, nhưng tụi mình quen biết mà. Chị giành phần việc này về, mấy người kia cũng mừng”
“Không làm trễ nải việc của chị đấy chứ?”
“Không sao hết, nói chuyện với em còn tốt hơn cứ bị người khác kêu tới kêu đi mà. Dù sao cũng đâu thể ăn mochi của em mà không làm gì được.”
Cô cười láu cá, bảo Chung Kim lấy tờ giấy in thoại ra.
Chung Kim đương nhiên sẵn lòng, nghe đàn chị giảng giải vai Thập Nhị Vương gia này.
Đây là nhân vật nhỏ trong bộ truyện thôi, phản diện kiểu “pháo hôi” (vật hi sinh). Nhưng thân phận lại là điểm bùng phát quan trọng trong cốt truyện, một mắt xích chạm là rung cả chuỗi.
Cậu ta là em ruột cùng mẹ với Thất Vương gia, một trong những ứng cử viên tranh đoạt ngai vàng.
“Ban nãy em thấy Thất Vương gia chưa? Người đóng là Thương Diên Tư đấy, xuất thân sao nhí, từng đóng phim, cũng học trong trường mình.”
Đường Lan Tâm học ngành Biên đạo, từng nghe danh đàn em này. Chỉ là anh rất kín tiếng, không tham gia hoạt động gì nên cô chưa từng gặp.
“Thấy rồi.” Chung Kim gật đầu, cậu đã đoán được Thương Diên Tư diễn vai Thất Vương gia, vì thoại của mình chỉ nhắc đến “Phụ hoàng” và “Hoàng huynh” và phần lớn lời thoại là với Hoàng huynh.
Cậu không nói gì thêm về chuyện mình có quen Thương Diên Tư, không cần thiết.
“Đẹp trai thật, nhưng cậu ấy cũng không phải vai chính đâu, giống em, cũng coi như là một tên phản diện?”
Đường Lan Tâm tiếp tục nói. Cốt truyện bắt đầu vào năm Thiên Tỉ thứ hai mươi, nam chính lúc đó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi chăn trâu.
Trong khi chăn trâu trên núi, cậu bé chứng kiến quan binh tràn vào làng, giết sạch người già, phụ nữ, trẻ em, rồi sau đó phóng hỏa thiêu rụi tất cả.
Cậu bé chưa hiểu lý do, nhưng khán giả thì biết. Bởi sau đó cảnh chuyển sang triều đình, nơi quan lại báo cáo rằng núi có giặc cướp, triều đình phái quân dẹp loạn nhưng lại để cướp chạy khắp nơi liền giết dân để giả công.
Triều đình khen thưởng quan binh, Hoàng đế tự mãn vì thiên hạ mình cai trị thái bình, hạ triều vội vã, chỉ muốn ra cung xem cá quý của mình.
Đó là con cá trắng đỏ được dâng lên, tượng trưng cát tường, gần đây không chịu ăn, có vẻ yếu đi. Đại lý tự khanh nói có kinh nghiệm nuôi cá nên cá được chuyển đến Đại lý tự để chữa trị. Nghe nói cá đã khỏe hơn, Hoàng đế liền muốn đi xem.
Chỉ trong nửa tập phim ngắn ngủi đã hé lộ sự hỗn loạn của quân đội, sự xu nịnh ăn không ngồi rồi của quan lại, sự lú lẫn bất tài của quân vương. Hu hướng diệt vong của Vương triều khó mà che giấu.
Chung Kim liên tưởng cảnh quay chụp mình vừa thấy, lập tức khớp nối với nội dung.
Sau khi Hoàng đế và Thất Vương gia rời cung, họ tiện đường ghé phủ Thập Nhị Vương gia, bắt gặp Vương gia hóa trang thành kép hát, diễn cảnh lén lút tư tình với quý phụ. Hoàng đế nổi giận, phất tay bỏ đi.
Thập Nhị Vương gia hoảng hốt, nhưng hắn nghĩ chỉ bị cấm túc, phạt tiền thôi nên không để tâm lắm. Nào ngờ bị ban chỉ ép rời kinh đi trấn thủ nơi nghèo khó.
Thập Nhị Vương gia không hiểu vì sao chuyện đùa với phi tần trong phủ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến vậy, muốn cầu xin nhưng không được gặp vua.
Hắn không biết, tất cả là do Thất Vương gia cố ý. Xét thấy tính cách trẻ con ngốc nghếch của đệ đệ, ở lại Kinh thành chỉ thêm rắc rối, có thể bị kẻ địch lợi dụng, nên sớm tống ra ngoài kinh.
Nhưng khi bị đày đi, Thập Nhị Vương gia vẫn tiếp tục làm bậy, làm nhiều chuyện ác như cưỡng bức dân nữ, cuối cùng bị dân phẫn nộ giết chết. Người dẫn đầu nhóm nổi dậy chính là nghĩa huynh đã nhận nuôi nam chính.
Lúc đó Thất Vương gia đã lên ngôi, vì danh dự hoàng tộc cũng như tình thân, hắn không thể tha cho dân phản loạn. Vì thế hắn lập tức phái quân dẹp loạn, xử tử kẻ cầm đầu bằng cách lăng trì, bêu đầu thị chúng.
Gia đình nam chính chết trong tay quan binh. Nghĩa muội bị bắt cóc, vứt ở bãi tha ma. Đầu nghĩa huynh treo trên tường thành. Cậu bé không thể nhẫn nhịn thêm, rút kiếm chĩa vào Vương triều thối nát ấy.
Chung Kim thở dài: “Thảm thật.”
“Thời phong kiến, tầng lớp dưới đáy đều thảm vậy.” Đường Lan Tâm cũng cảm thán, rồi bỗng cười gian hỏi: “Em biết vì sao Thất Vương gia chỉ do một người đóng, còn Thập Nhị Vương gia phải chia người ra diễn không?”
Chung Kim hỏi theo ý cô: “Tại sao?”
Đường Lan Tâm cố nhịn cười: “Bởi vì diễn viên sau... không đóng nổi thời trẻ, thầy ấy hơi tròn trịa rồi.”
“Đạo diễn Trâu cố ý thiết kế vậy để nhân vật càng đáng ghét. Chứ đẹp quá, sợ dẫn dắt dư luận sai hướng. Đó không phải điều đạo diễn muốn thấy.”
Chung Kim gật đầu, hiểu ngay cô nói gì.
Nếu được chọn, cậu cũng không muốn diễn một kẻ đơn thuần chỉ là tên cầm thú dâm loạn. Không phải cậu không diễn được mà là không đáng để diễn.
Như Đường Lan Tâm đoán, tiến độ quay buổi sáng rất suôn sẻ. Trước giờ ăn trưa, Chung Kim được thông báo chuẩn bị diễn.
“Ăn trước đi, họ cũng phải ăn xong mới quay, em đói bụng không đáng đâu.”
Cô dúi cho cậu một hộp cơm, Chung Kim lại đi mua thêm hai chai nước.
Mười mấy phút sau bữa trưa, cậu được gọi vào lều để duyệt lại vị trí.
Lúc Thương Diên Tư đến, Chung Kim đang dặm lại lớp trang điểm.
Môi cậu được tô đỏ, dưới lớp hóa trang mắt kiểu hồ ly, trông cậu càng thêm yêu diễm.
Đạo diễn Trâu nhìn một lát, bảo Chung Kim cởi áo trong của bộ phục trang ra. Lát nữa còn phải kéo xộc xệch áo, tránh bị lộ đồ không phù hợp.
Trong chớp mắt, Thương Diên Tư như thấy bóng dáng ngực trắng dưới lớp áo cuộn lại của thiếu niên. Anh giật mình, đồng tử co lại, chưa kịp lên tiếng thì Chung Kim đã đi ra sau bình phong thay đồ, không có cảnh thay đồ công khai nào.
Thương Diên Tư có phần kinh ngạc. Vừa rồi là gì vậy? Ảo giác sao?
… Sao anh lại có ảo giác kỳ cục đó?
Có lẽ là hình ảnh vô thức lưu lại từ trước. Bởi lúc đó, họ từng là bạn rất thân.
Anh không biết xu hướng tính dục của Chung Kim nên chưa từng nghĩ phải giữ khoảng cách.
Chung Kim thay đồ xong, theo lời đạo diễn, kéo lỏng đai áo, lộ ra xương quai xanh.
May là dấu hôn đã biến mất, không đến nổi buổi sáng vừa vào giới giải trí thì buổi chiều đã có tin đồn tình ái.
Chung Kim nhìn thoáng qua tên cộng sự không biết gì cả bên cạnh, đây sao mà không phải một loại kéo quần lên là không quen nhau chứ.
Nhưng mà là song phương, cũng khá sướng.