“Sau đây tôi xin tuyên bố, người đạt giải Ảnh đế của Cúp Ether Liên minh Tinh Tế lần thứ ba là…”
“Chung Kim đến từ Lam Tinh!”
Vô số tiếng hò reo và la hét vang lên. Dưới sự thúc giục bởi móng vuốt lông xù của người quản lý nghệ sĩ, Chung Kim điều chỉnh lại hơi thở, nở nụ cười rồi bước về phía sân khấu được trang hoàng lộng lẫy.
Ánh mắt cậu lướt qua những sinh vật với màu da đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, đen, trắng ở hàng ghế khán giả. Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn về vô số màn hình ánh sáng lơ lửng giữa không trung, cúi người chào họ.
Người trao giải là Chương Mạn, nhà văn kiêm biên kịch nổi tiếng trong Tinh Tế. Chung Kim đưa tay nhận lấy chiếc micro phong cách cổ điển do một xúc tu màu hồng đưa tới.
Ngay lúc cậu chuẩn bị nở nụ cười phát biểu cảm nghĩ, toàn bộ màn hình ánh sáng bất ngờ tắt ngúm. Gương mặt của tất cả các sinh vật dưới khán đài cũng trở nên nhòe đi.
Chung Kim thoáng sửng sốt, cảm giác như bị rơi thẳng xuống bất ngờ ập đến.
…
“Chung Kim, mau tỉnh lại.”
Cậu bị ai đó lay dậy, lơ mơ ngẩng đầu lên.
Khung cảnh mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng, hình bóng lờ mờ biến thành một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Người kia vỗ vai cậu: “Sao ngẩn ra vậy, có phải căng thẳng quá không? Anh phải giữ bình tĩnh nhé, sắp tới lượt anh rồi.”
Chung Kim ngập ngừng: “… Đổng Khốc?”
Đổng Khốc nhíu mày: “Là em đây. Anh làm sao thế? Sao trông hồn vía lên mây vậy?”
Chung Kim bỗng hoàn hồn, đảo mắt nhìn quanh.
Hành lang có khá nhiều người đang đứng đợi, cách đó không xa là cánh cửa đóng chặt của một nhà hát nhỏ. Cậu cúi đầu nhìn thứ đang nắm trong tay, một mảnh giấy ghi một dãy số.
Đây chính là nơi Chung Kim từng ở trước khi xuyên không, lúc ấy cậu đang lo lắng chờ đợi buổi thử vai đầu tiên trong đời.
Nhưng còn chưa kịp bước chân vào giới giải trí thì cậu đã bước chân vào một thế giới khác.
Cậu vẫn nhớ rất rõ, lúc xuyên không cũng giống như khi trở về bây giờ, đều không hề có dấu hiệu báo trước cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Chỉ là cậu đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu một cái đã biến thành loài người mới trong thế giới Tinh Tế.
Trái Đất đã nâng cấp vào thế giới có chiều không gian cao hơn, thân thể con người cũng thay đổi, từ hai giới tính biến thành loài người mới với ba giới tính. Nguyên chủ mà cậu xuyên vào thuộc giới tính omega, một trong ba loại đó.
Nguyên chủ là trẻ mồ côi, học xong cấp ba, thi trượt đại học và còn đang loay hoay tìm hướng đi trong tương lai.
Nhưng Chung Kim thì không bối rối. Nhìn gương mặt giống hệt mình trong gương, cậu lập tức quyết định gửi hồ sơ đến vài công ty giải trí của thế giới Tinh Tế.
Cậu vốn đam mê diễn xuất, đại học chọn thi vào Học viện Điện ảnh, vẫn còn chưa kịp tung hoành giới giải trí đã bị đổi không gian. Nhưng mục tiêu của cậu vẫn không đổi.
Cậu đẹp trai lại có năng lực, chẳng mấy chốc đã được một công ty giải trí ký hợp đồng, trở thành một nghệ sĩ nhỏ. Người quản lý của cậu cũng là lính mới tràn đầy nhiệt huyết, cả hai kết hợp rất ăn ý. Trải qua sáu năm nỗ lực, cuối cùng cậu đã bước lên sân khấu lớn nhất của giới giải trí do Liên minh Tinh Tế tổ chức, giành lấy ngôi vị Ảnh đế.
Và chính vào lúc ấy, Chung Kim xuyên trở lại đây.
Vui có, buồn cũng có. Về nhà đương nhiên là tốt nhưng ít nhất cũng phải để cậu đọc bài phát biểu chứ! Cậu và quản lý viết mấy ngày trời, sửa tới sửa lui biết bao nhiêu lần cơ mà!
Nghĩ đến người quản lý, lòng cậu bỗng chùng xuống. Rốt cuộc ai mà không xiêu lòng trước một quản lý là chú báo gấm chứ!
Chung Kim theo thói quen đưa sờ lên cổ tay, định mở quang não xem thời gian. Nhưng cổ tay trống không khiến cậu sực nhớ ra điều gì, bèn rút điện thoại từ túi ra.
Tuy không nhớ chính xác lúc xuyên không là mấy giờ, nhưng từ việc cậu còn chưa bước vào thử vai có thể suy đoán, thời gian ở không gian này dường như chưa thay đổi. Có thể chỉ trôi qua vài giây nhưng cậu không nhận ra được.
Chung Kim đứng dậy, bước vài bước rồi lại ngồi xuống.
Tốt lắm, khung cảnh không đổi, không tái diễn lại lịch sử.
Xuyên không? Không gian song song?
Vết nứt thời không đã khép lại? Chiều không gian xoắn vặn đã phục hồi?
Chung Kim chỉ hiểu lơ mơ nhưng cũng chẳng định tìm hiểu sâu thêm. Cậu vốn là người dễ thích nghi trong mọi tình huống.
Điều duy nhất có thể xác định là cậu đã nhận được “bàn tay vàng” của mình.
Cho dù đó chỉ là một giấc mộng nhưng những kỹ năng diễn xuất mài giũa được trong sáu năm kia không hề bị quên lãng mà vẫn vẹn nguyên trong đầu cậu.
Cậu đã không còn là chàng trai ngơ ngác trong buổi thử vai đầu tiên của ngày trước.
Chung Kim suýt bật cười. Giàu mà không về quê chẳng khác nào mặc gấm đi đêm*. Ông trời đối xử với cậu thật tốt.
(*): Câu này chỉ việc đạt được công danh, tiền tài nhưng không trở về quê hương để thể hiện thì cũng vô ích, vì không ai biết đến, không ai chứng kiến thành quả của mình.
“Anh, ổn chứ?”
Đổng Khốc nhìn Chung Kim đi qua đi lại rồi cười tươi như hoa, nghi ngờ cậu bị căng thẳng đến lú lẫn.
Chung Kim gật đầu: “Không có gì, khá ổn.”
Đổng Khốc là bạn cùng phòng của cậu, hôm nay cố ý đi theo cổ vũ cho cậu trong buổi thử vai.
Tuy Chung Kim đã xuyên không được sáu năm nhưng vì đây là vai diễn mà cậu từng nghiêm túc chuẩn bị rất lâu, hơn nữa còn mang ý nghĩa đặc biệt của lần đầu tiên nên cậu vẫn nhớ rõ yêu cầu của nhân vật.
Đây là buổi thử vai cho một bộ phim truyền hình, đạo diễn là Trâu Hoành Khoát, ông từng đạo diễn nhiều phim chính kịch lịch sử trên Đài truyền hình Trung ương. Lần này cũng là phim chính kịch về quyền mưu.
Chung Kim vốn là sinh viên bình thường của Học viện Điện ảnh nên khó mà tiếp cận được tài nguyên phim như vậy. Nhưng mà cậu có quen biết một đàn chị khóa trên là biên kịch trong đoàn nên cậu được xin cho một suất thử vai.
Đương nhiên đó chỉ là nhân vật rất nhỏ, vai diễn thời niên thiếu của nam phụ số chín, tổng cộng chưa đến năm lần xuất hiện. Nhưng đây là cơ hội rất đáng quý, được quan sát học hỏi trong đoàn phim có đạo diễn giỏi, đúng là cơ hội nghìn năm có một. Vì thế Chung Kim rất trân trọng nó.
Cậu uống một ngụm nước, bắt đầu suy nghĩ về việc lát nữa nên diễn như thế nào.
Toàn bộ phần chuẩn bị trước kia đã bị cậu gạt bỏ. Với con mắt hiện tại của Chung Kim, những gì cậu từng diễn khi ấy còn quá non nớt, xử lý chưa tốt.
Dựa vào địa vị của cậu lúc đó, dĩ nhiên chẳng thể biết trước kịch bản, chỉ biết đại khái nhân vật là một vị Vương gia phong lưu ương ngạnh.
Chị khóa trên làm biên kịch biết thêm một phần nội dung nên đã nói cho cậu nhân vật này là một Vương gia phong lưu độc ác nhưng có phần ngây thơ, cuối cùng chết trong một cuộc bạo loạn của dân tị nạn.
Trước kia năng lực của cậu có hạn, chỉ thể hiện được mặt độc ác và phong lưu. Bây giờ nhìn lại thì chính cái sự “ngây thơ” kia mới là điểm đáng thể hiện nhất.
Từ “ngây thơ” vốn là từ hay, nhưng khi kết hợp với các tính cách khác của Vương gia thì lại chẳng hay như thế.
Chung Kim nhanh chóng xác định xong phần nội dung mình muốn diễn. Cậu nhìn quanh thấy toàn là con người, trong lòng ổn định hơn nhiều.
Dù những sinh vật kỳ lạ với hình thù kỳ quái và công nghệ siêu việt kia tràn đầy ma thuật và lãng mạn nhưng với Chung Kim thì vẫn là chủng tộc quen thuộc và giới tính truyền thống khiến cậu yên tâm hơn nhiều.
“Số 56 có thể đi vào.”
Trợ lý mở hé cửa và thông báo. Chung Kim lập tức đứng dậy.
Đổng Khốc siết nắm tay: “Cố lên!”
Chung Kim gật đầu, bước tới cửa, đưa tờ giấy ghi số cho trợ lý.
Trong nhà hát nhỏ được bật đèn sáng, có bốn người ngồi ở hàng ghế khán giả.
Cậu không biết hết, chỉ nhận ra người đàn ông tóc muối tiêu mặc áo khoác đen ngồi giữa là đạo diễn Trâu. Theo đàn chị nói thì những người còn lại là phó đạo diễn và hai biên kịch chính.
Nhân vật nhỏ thử vai vốn không cần đạo diễn đích thân tới. Nhưng đạo diễn Trâu nổi tiếng nghiêm khắc, vai diễn nhỏ cũng phải xem qua.
Chung Kim còn thấy một người bất ngờ ở hàng ghế thứ hai, người kia cũng nhìn thấy cậu. Mặt mày anh lạnh nhạt, không có gì thay đổi. Dù có là ai cũng chẳng thể nhìn ra hai người họ là bạn cùng phòng.
Chung Kim thoáng ngạc nhiên rồi lại thấy hợp lý. Thương Diên Tư xuất thân là ngôi sao nhí, có quan hệ trong giới là bình thường. Chỉ là cậu không ngờ anh lại đi đóng phim truyền hình. Cậu cứ tưởng anh sẽ theo hướng màn ảnh rộng mãi cơ.
Chung Kim nén lại cảm xúc không liên quan, bước lên sân khấu, cúi chào các tiền bối bên dưới rồi bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào các thầy cô, em là Chung Kim, sinh viên khóa 24 Học viện Điện ảnh, đến thử vai thiếu niên của Thập Nhị Vương gia.”
Khi đạo diễn gật đầu ra hiệu bắt đầu, Chung Kim lấy một chiếc ghế dùng làm đạo cụ từ góc sân khấu rồi đặt vào giữa sân.
Vừa ngồi xuống, cậu nằm ngả ra sau, toàn bộ khí chất lập tức thay đổi.
Cậu tựa vào lưng ghế nhưng không xụi lơ hẳn ra, vẫn thảnh thơi nhưng không yếu đuối.
Tay cậu khoác hờ, mắt nhìn phía trước nhưng đầu lại hơi nghiêng, miệng mấp máy vừa nhai gì đó vừa cười tươi: “Hoàng Hà vỡ đê? Liên quan gì đến chúng ta, nước có tràn tới đây đâu.”
Bỗng cậu như nhớ ra gì đó, vội thu tay lại, ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm bực bội: “Ôi chao, chẳng biết con Hải Đông Thanh được huấn luyện cho ta hồi trước có đưa đến kịp không, ta đã hứa cho họ mở rộng tầm mắt vào ngày kia rồi.”
Dường như cậu nghe được gì đó nên mở to mắt.
“Phụ hoàng muốn ta đi cứu trợ thiên tai?” Cậu hét to: “Tiểu gia không đi đâu! Vừa mệt vừa xa, ở Kinh thành yên ổn lại chẳng ở, chạy đi đưa lương thực cứu tế làm chi? Không có ai khác đưa sao, ai đưa chẳng bị dân ăn hết?”
“Phụ hoàng thật hồ đồ.” Vị Vương gia nhỏ giận điên rồi lại cụp mắt xuống lười biếng: “Biết rồi biết rồi, nói năng cẩn thận, nói như Phụ hoàng nghe thấy không bằng.”
Cậu như là lại nghe được gì đó, chẳng cho là đúng: “Tham nhũng? Ai dám tham nhũng? Chém đầu hết là được.”
Thiếu niên với đôi mắt hạnh má đào, đẹp đến mê người. Nhưng nói đến giết người lại thản nhiên, coi chuyện triều đình rối ren là việc người khác lo hão, hoàn toàn không hiểu khổ cực dân gian. Một kẻ ngây thơ ngu muội ăn chơi trác táng được nhung lụa nuôi lớn.
Toàn bộ phần diễn chưa đầy năm phút. Chung Kim đứng dậy, trở lại dáng vẻ sinh viên trẻ trung, cúi chào khán giả phía dưới.
“Thầy cô, em diễn xong rồi.”
Đạo diễn Trâu gật đầu: “Được rồi, về đợi tin đi.”
Ông ấy không nói tốt cũng chẳng nói tệ. Chung Kim gật đầu, tâm trạng bình thản rời khỏi sân khấu.
Cậu đi theo cửa hông, lúc đi qua liếc thấy Thương Diên Tư.
Hai người không ai chào ai, lướt qua như người xa lạ.
Đổng Khốc đã chờ sẵn ngoài cửa, thấy Chung Kim bước ra thì vội hỏi: “Sao rồi?”
“Tôi cảm thấy cũng ổn.”
Chung Kim đáp. Cậu có để ý rằng giữa chừng đạo diễn Trần đã ngồi thẳng người lên.
Trên gương mặt có phần tròn trĩnh của Đổng Khốc lộ ra nụ cười: “Vậy thì chắc là ổn rồi.”
“Cũng chưa chắc đâu, nhưng dù không được chọn thì cũng không sao, vẫn còn cơ hội khác mà.”
Chung Kim tỏ ra vô cùng ung dung, cậu tin rằng ở nơi này, sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày nổi danh.
“Anh nói phải. Đi nào, em mời anh ăn lẩu. Nếu anh trúng vai, sau này phải mời lại em đấy.”
Đổng Khốc gật đầu, vung tay hào sảng nói.
Chung Kim gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hai người đi đến ven đường chờ xe. Đổng Khốc chợt “ồ” một tiếng: “Xe bên kia giống xe của anh Lớn quá.”
Ý Đổng Khốc là một chiếc xe thương vụ màu đen, cậu ấy từng ngồi mấy lần nên thấy rất giống.
Phòng ký túc xá 319 có bốn người, xếp theo tuổi thì Thương Diên Tư là lão đại, tiếp theo là Chung Kim, sau đó là Đổng Khốc, nhỏ nhất là Trần Trình.
Chung Kim nhìn lướt qua, nói: “Chắc là đúng rồi.”
Đổng Khốc tò mò: “Sao anh biết? Xe đâu có nhìn thấy biển số đâu?”
“Vì tôi thấy anh ấy lúc đi thử vai. Đi thôi, xe của chúng ta đến rồi.”
Chung Kim thuận miệng đáp, cậu nhìn thấy xe đang chạy tới ven đường.
Đổng Khốc hiểu ý, cũng không hỏi thêm gì về chuyện Thương Diên Tư có mặt ở buổi thử vai mà ngược lại tò mò hỏi: “Hai người căng thẳng đến thế, cùng nhau diễn chung sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chung Kim vừa nói vừa mở cửa xe: “Bớt lo chuyện người khác đi, tôi còn chưa biết có được chọn hay không mà.”
Đổng Khốc vẫn chưa chịu thôi hóng hớt: “Rốt cuộc là vì sao hai người lại thành ra như vậy?”
Vốn dĩ trong phòng ký túc xá, Chung Kim và Thương Diên Tư thân nhau nhất. Vậy mà mấy tháng trước đột nhiên lạnh nhạt, khiến ai nhìn vào cũng thấy kỳ quặc.
“Không có gì đâu.”
Chung Kim đóng cửa xe, qua loa kết thúc chủ đề này.
Nhưng lý do thật sự thì cho dù có từng xuyên không rồi quay lại, Chung Kim vẫn nhớ rõ, bởi vì khó mà quên được.
Năm đó, giữa tiết trời hoa hạnh bay lất phất, Thương Diên Tư không biết cậu là gay, còn cậu thì không biết Thương Diên Tư lại kỳ thị người đồng tính.