Rõ ràng chỉ là chuyện xảy ra trong một hai tháng ở chiều không gian hiện thực, vậy mà dưới sự gia tăng thời gian khi xuyên không suốt nhiều năm, Chung Kim lại sinh ra cảm giác nhớ về cố hương.
… Ừm, thực ra cũng chẳng có cảm giác gì cả, cậu đã quên gần như sạch sẽ rồi.
Cậu bận rộn làm việc bán thời gian để trở thành minh tinh. Sau khi nổi tiếng lại càng bận rộn hơn, làm gì còn thời gian nghĩ đến những chuyện này nọ thế kia với bạn cùng phòng.
Khi Chung Kim bước vào quán lẩu, mấy thứ như “trai thẳng kỳ thị đồng tính” gì đó đều tan thành mây khói trong đầu cậu.
Đồ ăn! Món ngon đây rồi!
Ngón tay Chung Kim hơi run, có phần lóng ngóng quét mã QR, bắt đầu đặt món trên app điện thoại.
“Nhị ca, gọi nhiều vậy thật hả, mình ăn nổi không đó?”
Đổng Khốc, người cũng quét mã như cậu, nhìn con số đỏ chót tăng vùn vụt trong giỏ hàng mà mặt mũi đầy sợ hãi.
Dù sao thì cậu ấy cũng là người trả tiền!
“Lâu quá không ăn, hơi nhớ chút.”
Chung Kim nhanh chóng thêm một phần mì cán tay rồi lại rối rít xóa bớt vài món trong giỏ hàng.
Cả Chung Kim và Đổng Khốc đều ăn được cay, nhưng vẫn gọi nồi lẩu uyên ương (nửa cay nửa không) theo cách truyền thống. Bởi lẽ họ đều cho rằng có vài món nấu trong nước dùng thanh đạm mới là cực phẩm.
Khi nồi lẩu được mang lên, Chung Kim suýt nữa không đợi nồi sôi đã định vớt nấm trong nước lẩu thanh đạm.
May là đĩa thịt được mang lên đã cứu lấy cơn cuồng nhiệt của cậu. Cậu không chớp mắt mà “xử đẹp” nửa đĩa, để lại nửa phần cho Đổng Khốc.
Đổng Khốc ăn hai miếng, nhìn bạn cùng phòng như hóa thân thành cỗ máy ăn uống vô tình, lặng lẽ đẩy cả đĩa còn lại qua.
“Nhị ca, sáng nay anh không ăn sáng hả?”
“Chắc là do căng thẳng khi phỏng vấn nên tiêu hao sạch rồi.”
Chung Kim cảm ơn lòng tốt của Đổng Khốc, rồi tiếp tục húp ào ào như cơn lốc.
Sáu năm… Cậu đã ăn chất dinh dưỡng suốt sáu năm trời!
Sau khi Trái Đất được nâng cấp, đất đai thay đổi, không thể trồng trọt, thịt cũng biến dị, không còn nguồn thực phẩm nào. Mọi người chỉ có thể sống nhờ chất lỏng dinh dưỡng tổng hợp từ công nghệ. Các hành tinh khác thì có thức ăn và nền ẩm thực riêng, nhưng với Chung Kim thì chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ… Khó mà chấp nhận.
Còn tệ hơn gấp trăm lần mấy món kiểu “ngắm sao trời”, màu sắc kỳ dị kết hợp với mùi vị lạ lùng, ăn vào chỉ thấy nguyên liệu như chết không nhắm mắt.
Chỉ khi nếm được một miếng món ngon này, Chung Kim mới thật sự có cảm giác được trở về nhà.
Cậu gần như thành kính mà ăn sạch một nồi lẩu, vừa xem thông tin về cá nướng, thịt nướng trên điện thoại, vừa cho hết những quán có bình chọn cao vào danh sách.
Điện thoại rung hai cái, là đàn chị gửi tin nhắn tới, trả lời bằng sticker đối với lời cảm ơn của cậu cho buổi thử vai, còn vui vẻ chấp nhận trà sữa cậu mời.
Trở lại ký túc xá xa cách đã lâu, Chung Kim có chút cảm khái, làm quen lại với đồ đạc của mình.
Đổng Khốc nhìn phòng ký túc vắng tanh, lẩm bẩm: “Sao cậu Tư cũng chưa về, mấy hôm nay cứ như hồn ma, tới lui không rõ.”
Chung Kim không đáp, cậu đã quên mất rồi, ngay cả gương mặt của Trần Trình cũng có phần mơ hồ.
Cậu cầm quần áo đi tắm, trong lúc tắm thì nghe thấy Đổng Khốc bảo sẽ đi tập kịch ở Câu lạc bộ Kịch nói.
Chung Kim ừ một tiếng. Cậu tắm xong trở ra thì phòng trống rỗng nên kéo rèm lại, nằm nghỉ trên giường.
Thực ra cậu chẳng buồn ngủ, chỉ là cậu cần một không gian yên tĩnh để nhắm mắt để suy nghĩ bay xa.
Hồi lâu, Chung Kim trở mình.
Khỉ thật, sao không cho cậu nói xong bài phát biểu nhận giải rồi hãy quay về cơ chứ!
Ảnh đế! Đó là Ảnh đế đấy! Lại còn là Ảnh đế Tinh Tế!
Suy nghĩ đột nhiên nhảy vọt, những hình ảnh phức tạp lần lượt lướt qua trong đầu cậu. Không lâu sau, Chung Kim thật sự ngủ thiếp đi.
Giữa đêm, vào một khoảnh khắc bất ngờ, Chung Kim mở bừng mắt, tỉnh dậy giữa giấc mơ.
Cậu nghe thấy tiếng hít thở khác, khe khẽ, không giống báo gấm mà giống con người.
Nửa phút sau, cơ thể Chung Kim thả lỏng. Đây là Trái Đất, bên cạnh cậu mà không phải người thì là gì chứ.
Chung Kim thò tay dưới gối lấy điện thoại ra, thấy mới có bốn giờ rưỡi sáng, muốn ăn sáng cũng phải đợi hai tiếng nữa.
Cậu lại nằm xuống, cậu vẫn chưa quen với sự nhàn rỗi này.
Đến lúc này, cậu mới thấy chút trống trải khi bắt đầu lại tất cả. Nhưng cảm xúc đó cũng không sâu, có lẽ vì thế giới khác và quê hương của cậu đã cách biệt quá xa. Thậm chí giới tính cơ bản cũng thay đổi nên cậu có thể dễ dàng cắt rời trải nghiệm kia khỏi hiện tại, không hề cảm thấy lạc lõng.
Giờ thì không buồn ngủ nữa, Chung Kim dứt khoát mở Weibo ra lướt mạng.
Có lẽ do trước khi xuyên không cậu đã tra cứu về bộ phim mới của đạo diễn Trâu Hoành Khoát nên thuật toán đề xuất toàn những thông tin liên quan.
Hơn chục bài viết liên tiếp đều nhắc tới các sao nam, sao nữ nổi tiếng. Bộ phim còn chưa bấm máy đã được bàn tán xôn xao.
Chung Kim còn thấy có tin đồn về Thương Diên Tư, nói rằng khả năng cao anh sẽ tham gia. Xem ra những tin trước đó cũng không hẳn là vô căn cứ, không có lửa sao có khói.
Còn việc ai là nam chính thì Chung Kim không để tâm, không liên quan đến cậu. Cậu quan tâm đến nội dung kịch bản và bạn diễn chủ yếu của cậu hơn. Không biết mấy hôm nữa mới nhận được thông báo.
Lướt mạng nửa tiếng, Chung Kim đeo tai nghe xem một bộ phim cũ, cầm cự đến giờ ăn sáng, nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt.
Trên đường đến nhà ăn, cậu thật sự hiểu cảm giác “xa cách làm mới tình yêu mặn nồng hơn”. Giống như bây giờ, đối với bất kỳ bữa sáng nào cậu cũng đều muốn nếm thử. Đắn đo vài phút, cuối cùng cậu chọn ăn bánh cuốn.
Trên đường về, cậu gặp khá nhiều bạn đang luyện tập vào sáng sớm. Chung Kim đứng lại ngắm nhìn một lúc cái khung cảnh có phần hỗn loạn ấy, xách theo phần ăn sáng mua cho Đổng Khốc rồi về phòng.
Đổng Khốc bị động tác mở cửa của cậu đánh thức, ngáp dài ngồi dậy, vừa thấy bữa sáng đã hai mắt sáng rỡ.
Chung Kim không lên giường nữa, liếc nhìn hai chiếc giường còn phẳng lì, cậu ngồi vào bàn học đọc sách, đến gần giờ học mới gấp lại.
Đổng Khốc nhìn thời khóa biểu, nói: “Sáng nay là tiết Diễn xuất, buổi chiều học Triết học Mác Lênin.”
Đổng Khốc vào lớp học nhỏ của môn Diễn xuất nhưng không thấy Thương Diên Tư và Trần Trình, hạ giọng thì thầm: “Họ xin nghỉ rồi à?”
Ngành Biểu diễn có nhiều lớp nhỏ, một lớp chỉ hơn mười người, thầy cô đều nhận mặt được. Thế cho nên chẳng ai dám trốn học để tự rước họa vào thân.
Chung Kim gật đầu: “Chắc là vậy.”
Thương Diên Tư chắc còn ở chỗ thử vai, hẳn là vai diễn khá quan trọng, hôm nay không về học cũng dễ hiểu. Còn Trần Trình thì cậu cũng không rõ.
Học xong, Chung Kim không đi ăn với Đổng Khốc mà ra ngoài gọi xe đến quán thịt nướng đã để ý từ trước.
Suốt năm ngày liền, Chung Kim sống một cách đều đặn. Cuộc sống cứ diễn ra các hoạt động ăn ngon, luyện tập, đọc sách, đi học và tập thể hình. Đến chiều ngày thứ sáu, cậu nhận được một cuộc gọi.
Ngay sau đó là cuộc gọi đến từ đàn chị.
“Chung Kim, em nhận được cuộc gọi từ trợ lý sản xuất chưa? Chúc mừng em giành được vai này nhé!”
Đàn chị còn phấn khích hơn cả người trong cuộc là cậu. Dù sao cô cũng là người đã tiến cử cậu, đúng là cô không nhìn nhầm người mà.
“Em vừa nhận được. Vài ngày nữa là có thể vào đoàn phim rồi.”
“Đúng rồi, em đóng vai thời niên thiếu nên phân đoạn sẽ ở mấy tập đầu, quay xong đừng quên mời chị ăn nha!”
“Chắc chắn rồi, quên ai cũng không thể quên bữa tiệc lớn của chị, hẹn gặp lại chị sau!”
Chung Kim nở nụ cười nhẹ nhàng cúp máy. Dù cậu có tự tin về màn thể hiện của mình nhưng giờ mới có thể thực sự yên tâm.
Cậu cũng chẳng bất ngờ vì được vào đoàn nhanh như vậy. Điều này chứng tỏ phim đã được chuẩn bị kỹ càng. Trước chi lựa chọn mấy vai diễn nhỏ như họ thì hẳn là những vai chính đã được định sẵn.
Chung Kim vừa hát vừa về ký túc xá chuẩn bị báo tin vui. Cậu vốn nghĩ rằng sẽ gặp Đổng Khốc, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Trần Trình, người bạn cùng phòng lâu ngày không gặp.
Trần Trình khác với gu da trắng thịnh hành hiện nay. Cậu ấy có làn da bánh mật tự nhiên, lông mày rậm, mắt to, nét mặt tuấn tú.
Chung Kim chào: “Cậu về rồi.”
“Ừm, mấy hôm nay em đi xem kịch bản, có một vai nam chính trong web drama tìm đến. Ban đầu em không muốn nhận, nhưng bên sản xuất rất chân thành, đưa em đi xem phim trường. Kịch bản cũng khá ổn nên em quyết định tham gia.”
Trần Trình cười tươi rói, có thể nghe ra là đang rất hào hứng.
Ngoại trừ Thương Diên Tư, những người còn lại trong ký túc xá chưa từng đóng phim chuyên nghiệp mà chỉ diễn chơi trong trường. Thế cho nên Chung Kim rất hiểu tâm trạng ấy.
“Nếu cậu thấy ổn thì chắc chắn không sai đâu, giờ web drama phát triển cũng tốt.”
Chung Kim không nói để an ủi suông. Mấy ngày qua cậu đã lướt mạng cập nhật lại kiến thức thị trường. Đúng là dạo gần đây có vài web drama chất lượng tốt, diễn viên có tác phẩm tiêu biểu thì cũng xem như có bước nhảy vọt ban đầu.
Trần Trình gật đầu, vừa định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng cửa ký túc mở ra.
Chung Kim tưởng là Đổng Khốc về nên không quay đầu lại. Mãi đến khi nghe Trần Trình nói: “Anh Thương, anh định dọn đồ vào đoàn rồi hả?”
“Ừ.”
Giọng đáp nhàn nhạt, giống như thái độ bình thản thường thấy của người kia.
Chung Kim quay đầu lại, thấy Thương Diên Tư đang đứng trước tủ lấy đồ.
Ánh đèn trắng treo phía trên chiếu lên gương mặt với góc nghiêng ưu tú của người thanh niên. Có vẻ như Thương Diên Tử cảm nhận được ánh mắt của cậu nên nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc chạm mắt với cậu.
Thương Diên Tư thuộc kiểu đẹp sắc sảo, mày rậm, mắt phượng, sống mũi cao, ngũ quan rõ nét. Đúng chuẩn gu của Chung Kim, chỉ tiếc anh là loại người mà chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Chung Kim là người đầu tiên rời mắt đi, định tiếp tục duy trì chiến lược mà bọn họ ngầm hiểu: làm ngơ đối phương.
Thương Diên Tư bỗng mở miệng: “Chúc mừng.”
Trần Trình ngạc nhiên chỉ vào mình: “Nói với em á?”
Thương Diên Tư tự nhiên đáp lại: “Nói với cậu cũng được.”
Trần Trình: “… Cảm ơn anh nhiều.”
Trần Trình chợt hiểu ra, nhìn sang Chung Kim, hỏi: “Anh Kim, anh cũng có chuyện tốt xảy ra hả?”
Chung Kim gật đầu: “Ừ, đã qua một buổi thử vai.”
Thương Diên Tư nói: “Hôm đó cậu diễn rất tốt.”
Thực ra hôm ấy trong lòng Thương Diên Tư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian anh không hay biết, Chung Kim đã trưởng thành và thay đổi nhanh đến mức khiến anh bất ngờ.
Điều đó đem lại cho anh một cảm giác trống rỗng như thể đã để vuột mất điều gì đó quan trọng. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua, mong manh đến mức khó mà nắm bắt được.
Chung Kim cong môi cười: “Cảm ơn anh.”
Thương Diên Tư không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhét những thứ cần thiết vào túi.
Trần Trình có chút ngưỡng mộ: “Hai người cùng thử vai à? Vậy là sẽ đóng chung một đoàn phim phải không?”
Cậu ấy không chỉ ghen tị vì có người quen trong đoàn mà còn vì vai diễn mà hai người kia có thể giành được. Tuy cậu ấy không biết nội dung là gì nhưng đã có Thương Diên Tư tham gia, thì chắc chắn dàn diễn viên cũng không tệ.
“Ừ, nhưng có lẽ không quay trong cùng một trường quay. Nghe nói nội dung khá phức tạp.”
Chung Kim từng nghe đàn chị nói đây là câu chuyện về sự thay đổi vương triều, kéo dài qua ba thế hệ.
“Ở cùng một trường quay.” Thương Diên Tư đáp, lại quay sang nhìn Chung Kim và nói: “Cậu chủ yếu sẽ đóng chung với tôi.”
Chung Kim hơi ngạc nhiên, sau đó thoáng nhìn Thương Diên Tư bằng ánh mắt có phần đồng tình.
Rõ ràng là kỳ thị đồng tính mà lại phải diễn chung với một bạn gay từng thân thiết sâu đậm, đúng là thảm thật đấy.
Thương Diên Tư khẽ nhíu mày: “Đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
Chung Kim ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng, anh trai ạ.”
Dù sao thì người khó chịu đâu phải cậu, hi hi.