Trần Trình chợt nhớ ra hai người bạn cùng phòng trước mắt dường như từng xảy ra mâu thuẫn. Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại lại chẳng có chút căng thẳng nào.
Tiếng gió bay vào cửa cắt ngang dòng suy nghĩ thăm dò của Trần Trình. Đổng Khốc phanh gấp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mọi người đều có mặt.
“Cảm động quá đi mất, đã bao lâu rồi ký túc xá chúng ta mới đông đủ thế này! Vừa hay tránh cho tôi phải lần lượt thông báo tin vui luôn.”
Trần Trình kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh cũng được nhận vai rồi à?”
Cậu còn tưởng chỉ mỗi mình mình được gọi đi đóng phim. Hóa ra tin vui như hàng bán sỉ, ai cũng có phần.
“Hả?” Đổng Khốc lắc đầu nói: “Không phải, tôi được chọn làm diễn viên dự bị cho vở kịch nói. Dù chỉ diễn đúng một buổi nhưng mà là biểu diễn thật sự ở nhà hát đấy!”
Đôi mắt Đổng Khốc ánh lên tia sáng. Cậu ấy không giống ba người còn lại trong phòng, điều cậu ấy thích nhất là kịch nói, bình thường cũng là thành viên hoạt động năng nổ nhất trong Câu lạc bộ Kịch nói.
“Hôm nay đúng là ngày lành của phòng mình, Tam Tam à, buổi thử vai của tôi qua rồi.”
Chung Kim mỉm cười báo tin tốt của mình rồi quay sang nhìn những người khác.
Thương Diên Tư: “Tôi cũng ở đoàn phim đó.”
Trần Trình: “Em nhận vai nam chính trong một web drama.”
Đổng Khốc reo lên: “Oa! Ngày hôm nay nhất định phải ghi vào lịch sử phòng 319! Đi đi đi, đi ăn mừng không?”
Gặp dịp này thì đương nhiên phải ăn mừng chứ. Đổng Khốc nhìn ba người anh em, bày tỏ ý nguyện mãnh liệt của mình.
Trần Trình hưởng ứng nhiệt liệt, Chung Kim cũng vui vẻ đồng ý. Ba ánh mắt đồng loạt hướng về Thương Diên Tư.
Thương Diên Tư bị ba đôi mắt khóa chặt ba giây, gật đầu.
Đổng Khốc: “Xuất phát!”
Nói đi là đi, bốn người bắt xe đến quán nướng gần nhất, chẳng ai quan tâm về calo hay dinh dưỡng gì hết.
Đổng Khốc gọi hai két bia, BBQ còn chưa tới đã nâng ly cụng trước, ai cũng uống ít nhất nửa chai.
Đổng Khốc cười sảng khoái: “Tuyệt quá, mong là chúng ta đều có thể làm điều mình thích và làm thật tốt nữa!”
Lúc chưa ngà ngà say, cả bọn còn nói chuyện đàng hoàng, toàn là lý tưởng và mục tiêu. Thương Diên Tư nói rất ít như thường lệ nhưng mọi người đã quen rồi, chẳng ai thấy cụt hứng. Chung Kim cũng không nói nhiều, phần lớn làm “vai phụ tung hứng”.
Sau khi uống say, câu chuyện dần trượt sang giai đoạn mơ mộng tương lai.
Đổng Khốc đập bàn cái rầm: “Tôi sau này nhất định sẽ là… Ợ… Vua của làng kịch nói!”
Chung Kim cũng hơi lơ mơ, cổ vũ: “Phải phải phải, ăn miếng chân giò hun khói nè, cậu chính là vua của kịch nói.”
Trần Trình giơ chai bia, khí thế ngút trời: “Tôi nhất định sẽ không chỉ đóng web drama, tôi nhất định sẽ nổi tiếng! Nổi cực kỳ luôn!”
Chung Kim gật đầu như gà mổ thóc, phụ họa: “Ừm ừm ừm, cậu chính là ngọn lửa ấy! Bừng cháy dữ dội, sưởi ấm cả tôi!”
Thương Diên Tư im lặng giơ điện thoại lên, tiếp tục quay video.
Đổng Khốc nằm bò ra bàn, ngước nhìn Chung Kim hỏi: “Anh Hai, còn anh thì sao?”
“Tôi á?” Chung Kim lắc lư chai bia, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi nhất định sẽ có ngày được nói lời cảm ơn khi nhận giải.”
Lời cảm ơn mà kiếp trước cậu chưa kịp nói ra, kiếp này nhất định phải nói.
Giọng cậu rất nhẹ nhưng lại đầy kiên định, tan vào gió đêm, vang vọng trong tai người bên cạnh.
Thương Diên Tư nhìn chàng trai hai má ửng đỏ vì hơi men, bất ngờ đối diện với đôi mắt hạnh long lanh hơi nước.
“Anh đang quay tôi à?” Chung Kim mơ màng, hơi nghiêng đầu hỏi: “Có phải hay không?”
Thương Diên Tư vô thức “ừ” một tiếng, rồi lại sửa lại: “Không chỉ quay cậu.”
“Vậy à.” Chung Kim kéo dài giọng, chống cằm nhìn anh, hỏi tiếp: “Thế còn anh? Anh chưa nói anh sau này muốn làm gì.”
Hai người say bí tỉ trên bàn nghe vậy lập tức hùa theo: “Đúng đó, mau nói mau nói!”
“Anh Lớn mau nói đi!”
“Tôi sau này…”
Chung Kim mở to đôi mắt mờ mịt, lắc đầu mấy cái, chỉ thấy môi Thương Diên Tư mấp máy lại không nghe rõ anh nói gì.
Thương Diên Tư nhìn ba người hoặc say khướt hoặc ngủ gục, đứng dậy đi tính tiền.
Anh đang nghĩ xem làm sao đưa ba người này về thì nghe thấy Chung Kim đang lẩm bẩm gì đó. Anh đi tới, nghe thấy cậu bảo khát.
Thương Diên Tư nhìn mấy lon bia còn dư trên bàn, xoay người vào trong quán mua hộp sữa, cắm sẵn ống hút rồi đặt trước mặt cậu.
Gò má nóng ran của Chung Kim chạm vào hộp sữa mát lạnh, bị ống hút chọc trúng mặt. Cậu dường như hiểu ra là gì, thè lưỡi liếm lấy ống hút cứng cáp đang nhô ra.
Thương Diên Tư lập tức quay mặt đi, cúi đầu nhìn điện thoại, bắt đầu tìm khách sạn gần đó.
Anh không thể đưa ba người say xỉn về ký túc xá chỉ bằng một mình anh được, chi bằng để họ nghỉ tạm ở khách sạn một đêm.
Anh tìm được khách sạn rồi thì bắt đầu đặt xe. Đây là khu vực đông người, mãi chẳng có ai chấp nhận. Thương Diên Tư tăng giá lên mới gọi được một chiếc, ít nhất mười phút nữa mới tới.
Gió đêm thổi qua ánh đèn neon lấp lánh, cách đó một con phố có người đang hát, tiếng nhạc xa xăm vang vọng mơ hồ.
Khi xe gần đến, Thương Diên Tư cất điện thoại. Anh quay lại rồi giật mình nhận ra tuy Chung Kim và Trần Trình vẫn ở chỗ cũ nhưng Đổng Khốc thì chẳng thấy đâu.
Anh nhìn quanh, thấy không xa có bóng người đang đối mặt với cột đèn đường mới yên tâm bước tới kéo người về.
Đổng Khốc vừa bị kéo vừa hét vang: “Tới đi nào! Địch nhân ơi, bạn bè ơi, kẻ thù của tôi ơi, người yêu của tôi ơi! Tất cả tới đây! Tới đi!”
Giọng cậu ấy vang dội đầy cảm xúc khiến người đi đường ngoái lại nhìn, ngay cả người giao cơm cũng quay lại ngó mấy lần.
Thương Diên Tư mặt không cảm xúc kéo cậu ấy về, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ không xa.
Anh ngẩng đầu, thấy Chung Kim đang ngậm ống hút nhìn anh, dáng vẻ uống sữa ngoan ngoãn nhưng nét mặt còn lưu lại ý cười. Nó cũng chứng minh ai là thủ phạm vừa phát ra tiếng.
Anh nhìn thấy ánh mắt Chung Kim đã tỉnh táo, bèn hỏi: “Tỉnh rượu rồi?”
Chung Kim gật đầu. Cậu chuyển hóa cồn rất nhanh, chỉ uống bia lại uống thêm sữa để tỉnh rượu, bị gió lạnh thổi một lúc nên giờ đã tỉnh táo phần nào.
Thương Diên Tư hỏi: “Về ký túc xá chứ?”
Chung Kim đáp: “Đi.”
Cậu đỡ Đổng Khốc, người vẫn đang lảm nhảm đọc lời thoại của kịch nói, vỗ nhẹ mặt cậu ấy: “Tỉnh đi, chào bế mạc nào.”
Đổng Khốc lờ đờ nói khẽ: “Ồ… Chào bế mạc.”
Cậu ấy ngoan ngoãn im lặng bị Chung Kim kéo vào xe. Thương Diên Tư thì đỡ Trần Trình vào ghế sau, bản thân ngồi ghế phụ.
Điểm đến thay đổi nên tốc độ đi về nhanh hơn nhiều, chờ xe mất mười phút mà về tới trường chỉ có bảy phút.
Về đến ký túc xá, Chung Kim cố gắng đánh thức hai người bạn cùng phòng, nhìn họ leo lên giường xong mới yên tâm buông tay.
Hai người kia vừa nằm xuống giường là ngủ mê man không biết gì nữa.
Chung Kim cầm quần áo ngủ, đang định hỏi Thương Diên Tư ai tắm trước thì anh đã nói luôn.
“Cậu tắm trước đi, người toàn mùi rượu thôi.”
Thương Diên Tư nhíu mày trong vô thức, cảm thấy có chút nghi ngờ.
Rõ ràng là bọn họ uống bia, vì sao trên người Chung Kim lại tỏa ra mùi rượu trái cây ngọt lịm?
Chung Kim hơi nghẹt mũi nên chẳng ngửi thấy. Thế nhưng cậu cũng biết chắc là không dễ ngửi, không nói thêm gì mà vào nhà tắm luôn. Vừa hay cậu cũng muốn tắm trước.
Mới tháng Ba thôi và ban đêm cũng có gió lạnh, sao mà cứ nóng hầm hập thế này nhỉ?
Nước từ vòi sen đổ xuống ào ào, xen lẫn là tiếng thở dốc khe khẽ, tựa như có như không.
Dòng nước chảy nhanh rơi xuống những đốt xương sống nhô cao, len lỏi qua khuỷu tay ửng hồng của thanh niên đang khom người, bắn thành bọt nước trôi mạnh vào cống.
Chung Kim áp mặt vào gạch men để giảm nhiệt. Nước lạnh xối lên người cậu mà vẫn không đủ để làm dịu đi hơi nóng cuồn cuộn trong người.
Cứ như đang ở giữa mùa hè phương Nam, oi bức dính dớp, chẳng cách nào thoát khỏi.
Cậu nghe thấy tiếng ong ong đều đều trong màng nhĩ, cứ như tiếng mạch máu cuồn cuộn chảy ngược.
Bia cũng có thể gây hậu quả mạnh thế này à?
Chung Kim liếm đôi môi đã khô tróc da, rõ ràng người như thế mà cậu lại không thấy khát.
Ha ha, nếu không phải chắc chắn bản thân đã xuyên trở về, cậu còn tưởng mình bước vào kỳ phát tình rồi chứ.
Nụ cười chợt cứng đờ trên môi Chung Kim, cậu hít sâu một hơi, đưa tay lần ra sau lưng rồi lẩm bẩm ba từ đơn có F mở đầu.
Fine, Fuck, Funny.
Mấy sợi tơ trong suốt trên ngón tay bị nước rửa trôi, nhưng cảm giác dính nhớp vẫn chưa biến mất mà bám lên làn da hơi nhăn do bị ngâm lâu.
Đến lúc này, Chung Kim cuối cùng cũng ngửi ra mùi rượu thanh mai quen thuộc tràn ngập trong phòng tắm. Cậu không nhịn được nhắm mắt lại, tạm thời đóng cửa tâm hồn để trốn khỏi hiện thực.
Đó là mùi pheromone thời còn là omega của cậu.
Không ai nói cho cậu biết “bàn tay vàng” có tác dụng phụ kiểu này, sao cả cái “thiết lập” này cũng xuyên về theo vậy chứ?
Kỳ phát tình là thiết lập của omega, có tính phản tổ (trở về bản năng loài), mỗi tháng một lần.
May mà nó không nhất thiết phải cần quan hệ tình dục để giải quyết, chỉ cần một mũi thuốc ức chế là xong.
Nhưng mà đây là Trái Đất! Không có omega cũng chẳng có thuốc ức chế! Đây đâu phải thế giới ABO! Không ai quản lý à!
Chung Kim gắng gượng giơ bàn tay run rẩy sờ ra sau cổ. Nơi đó chẳng có gì cả, không có tuyến pheromone ẩn dưới da. Vậy mùi này từ đâu mà ra?
Bộ não đang sắp “treo máy” chẳng thể nghĩ nổi câu hỏi sinh học cao siêu này. Chung Kim dại ra mà ngẩng đầu, nhìn thấy vòi sen đang phun nước, đầu óc bất chợt liên tưởng đến mấy câu đùa đen tối.
Tất nhiên, cậu sẽ không làm như vậy và cũng chẳng cần dùng đến.
Dấu vết ẩm ướt không phải của nước chảy dọc theo đùi. Chung Kim muốn tắt vòi sen, kêu bạn cùng phòng bên ngoài gọi xe cấp cứu 120 nhưng cảm giác mất trọng lực ập đến dữ dội, trước mắt quay cuồng đảo lộn.
Trước khi mất ý thức, Chung Kim thật lòng cảm thấy bất hạnh thay cho vị “con cưng của trời” vẫn còn tỉnh táo ngoài kia.
Dù sao đi nữa, cậu thật sự không cố ý nằm phơi thân trần trước mặt ông anh kỳ thị đồng tính kia.
Ào ào…
Nước vẫn không ngừng chảy, cứ như một cơn mưa không dứt.
Thương Diên Tư nhìn đồng hồ, Chung Kim đã vào phòng tắm ít nhất hai mươi lăm phút, muộn hơn bình thường ít nhất mười phút.
Nghĩ đến việc trước đó Chung Kim có uống rượu, anh gõ cửa mấy cái.
Bên trong không có phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Thương Diên Tư nhăn mũi, mùi rượu ngày càng nồng nặc, cứ như thể Chung Kim làm đổ cả chai rượu trái cây trong phòng tắm. Mùi hương ngọt lịm quẩn quanh chóp mũi khiến đầu óc anh dần trở nên choáng váng.
“Chung Kim?”
Không ai đáp lại tiếng gọi.
Hơi thở Thương Diên Tư vô thức trở nên dồn dập, tim đập nhanh đến mức bắt đầu nhói đau.
Anh cố chịu đựng cảm giác bất thường không rõ từ đâu đến, mím môi, lại gõ cửa phòng tắm lần nữa.
Rượu như theo hô hấp ngấm dần vào não, để lại vị chua chát ngòn ngọt như quả thanh mai nơi đầu lưỡi.
Cánh cửa không khóa bị đẩy ra một cách dễ dàng, rồi lại được khép lại một tiếng “cạch”.