Máy quay đã vào chỗ, action!

Ngay từ lúc đánh bảng, Chung Kim đã nhập vai. Cậu đánh phấn, cài trâm hoa, nắm lấy tay bạn diễn nữ, ánh mắt lả lơi như có như không, đôi mắt hồ ly dài và hẹp đầy vẻ quyến luyến không nói thành lời, xen lẫn dục vọng không cách nào che giấu.

Sau khi đàn chị giảng giải, Chung Kim đã điều chỉnh đôi chút phần thể hiện nhân vật, biến “phong lưu” thành “hạ lưu” hoàn toàn. Dù sao một Vương gia có thể cưỡng hiếp giết người, lấy việc cướp bóc làm thú vui thì bản chất vốn đã như vậy. Trò chơi trong phủ Vương gia cũng chỉ là cách tăng thêm khoái cảm cho chuyện cuối cùng ấy mà thôi.

“Phu nhân, tiểu nhân bất cứ lúc nào cũng có thể vì người mà giải tỏa…”

Vị Vương gia trẻ tuổi vừa ve vuốt mỹ cơ đang ăn vận xiêm y quý phái, vừa kéo tay người đặt lên ngực mình. Cảnh trước đó là cảnh Vương gia cưỡng hôn tiểu thư khuê các do đào kép diễn, vì hoang đàng mà quên cả cài áo, để lộ lồng ngực rắn chắc.

Câu thoại còn chưa kịp dứt, cửa đã bất ngờ bị người đá văng ra.

Dục vọng còn chưa kịp tản đi trên mặt thiếu niên đã chuyển thành bực bội và âm trầm, cậu quay phắt đầu quát: “Ai không có mắt đến phá hỏng hứng thú của bổn vương hả?”

Phía trước vang lên một tiếng cười lạnh, còn chưa kịp ngẩng đầu, vị “con rồng chân chính” ăn vận như đào kép kia đã run bắn cả người, dường như nỗi sợ đã in sâu vào bản năng. Cậu đẩy phắt mỹ nhân đang run lẩy bẩy sang một bên, lắp bắp gọi: “Phụ, phụ hoàng, sao, sao người lại tới đây?”

Thiên tử nhìn đứa con mình đầy son phấn, ánh mắt vẩn đục toát ra sự lạnh lẽo đến tột cùng. Ông hất tay áo, không thèm nhìn lấy một cái mà quay lưng bỏ đi.

Thân vương đi cạnh sắc mặt từ cau có chuyển sang lạnh băng, y hệt người cha bên cạnh, cũng không nói lời nào mà bước theo.

“Phụ hoàng! Nhi thần, nhi thần…”

Thiếu niên giọng run run, loạng choạng đuổi theo định nhận lỗi, chỉ kịp túm lấy tay áo rộng của huynh trưởng đang cố tình đi chậm lại.

“Hoàng huynh, đệ chỉ đùa chơi thôi mà, huynh nói giúp đệ với Phụ hoàng đi, cầu xin huynh giúp đệ đi!”

Nhưng vị huynh trưởng ruột thịt chỉ chậm rãi rút tay áo về, cúi đầu nhìn cậu từ trên cao, lạnh lùng nói: “Là hậu duệ quý tộc mà lại học theo lối điệu của đào kép, thật hạ tiện.”

Thiếu niên bị mắng đến ngẩn người, vừa xấu hổ vừa bực bội, mím môi ấm ức nhìn theo bóng huynh trưởng kính trọng xa dần. Nhưng chẳng bao lâu, cậu đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

Cậu lầm bầm trong miệng: “Cùng lắm thì bị cấm túc phạt bổng lộc thôi, bổn vương chỉ đùa với phi tần thôi mà…”

Vừa nói vừa quay lại, bước chân ngày một nhẹ nhàng.

“Được rồi, cắt!” 

Đạo diễn Trâu cầm loa hô. Người phụ trách đánh bảng lại gõ một nhịp nữa.

Chung Kim đang đi ra khỏi cảnh liền quay lại, đứng bên cạnh đạo diễn chờ chỉ đạo. Thương Diên Tư cũng đứng bên, khác hẳn vẻ giận dữ lạnh lùng khi vào vai, giờ đây đôi mắt lạnh như băng kia đã không còn cảm xúc.

Đạo diễn Trâu cầm loa nói: “Cảnh này qua rồi.”

Trường quay lập tức bận rộn, nhân viên bắt đầu chuẩn bị bối cảnh cho cảnh tiếp theo.

Thương Diên Tư rời đi, còn Chung Kim thì không. Cậu có cảm giác đạo diễn còn điều gì muốn nói.

“Cậu diễn tốt đấy. Trước đây từng đóng phim nào chưa?”

Chung Kim hơi cúi người, lễ phép đáp: “Cảm ơn đạo diễn. Trước đây tôi từng diễn kịch trong các buổi diễn ở trường. Đây là lần đầu tiên tôi quay phim chính thức.”

“Chưa từng quay web drama, video ngắn gì à?”

Đạo diễn Trâu tỏ ra nghi hoặc. Không lý nào một mầm non tốt như vậy lại không có ai phát hiện, đến tận giờ mới đến diễn một vai nhỏ thế này. Thật đúng là “minh châu bị chôn giấu”.

Lúc thử vai, cậu nhóc này đã diễn khá ổn rồi. Ban đầu ông còn do dự, vì cậu ấy quá đẹp, sợ không hợp vai, nhưng ánh mắt, thần thái cậu đều rất hợp. Hôm nay quay lại càng tốt hơn.

Không chỉ thể hiện được sự lả lơi mà dưới gương mặt xinh đẹp vẫn lộ rõ sự nhơ nhuốc trong ánh mắt. Hoàn toàn ăn khớp với nhân vật, khiến ông không cần phải nhấn nhá thêm khi quay lại.

“Dạ không ạ. Giáo viên em dặn rằng đừng để những tác phẩm không xứng đáng tiêu hao linh khí.”

Chung Kim thật thà đáp. Cậu cũng luôn tin như vậy nên đã từ chối rất nhiều lời mời.

Dù là Thương Diên Tư từng có ý giúp cậu, nhưng cậu tự thấy mình chưa sẵn sàng nên đã khéo léo từ chối ý tốt ấy, định rèn giũa kỹ năng thêm trước khi thật sự bước vào giới.

Ngoài ra, câu nói này cũng coi như một phép xã giao khéo léo.

Sắc mặt đạo diễn Trâu rõ ràng dễ chịu hơn, giọng nói hòa nhã: “Không tồi, nên như vậy. Đi tẩy trang đi, lát nữa quay cảnh tiếp theo.”

Chung Kim gật đầu, không nói nhiều, quay lại bối cảnh ban nãy để lấy áo khoác.

Trên đường cầm áo đi đến phòng trang điểm, Chung Kim tình cờ chạm mặt Thương Diên Tư.

Thương Diên Tư liếc nhìn lớp son phấn trên mặt cậu, ánh mắt hai người thoáng giao nhau nhưng không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ lướt qua nhau.

Ánh mắt của Thương Diên Tư khiến Chung Kim chợt nhớ đến lớp trang điểm quanh mắt, cơn đau rát do mỹ phẩm kém chất lượng lập tức ùa đến.

Chung Kim vội vã bước nhanh hơn, chạy đến bồn rửa mặt để tẩy trang. Cậu dùng đến cả hai loại tẩy trang mới gỡ hết lớp hóa trang bám chặt. Chung Kim nhìn vùng da quanh mắt đỏ ửng thì có hơi bất lực.

Cảnh tiếp theo sắp quay, cậu thoa một lớp kem dưỡng ẩm rồi ngồi vào ghế trước gương trang điểm.

“Có vẻ hơi bị dị ứng rồi.”

Chuyên viên hóa trang của đoàn phim vừa nói vừa dùng phấn che đi vết đỏ.

Cảnh tiếp theo vẫn là vai diễn phối hợp với Thương Diên Tư, cũng là cảnh có nhiều lời thoại nhất của Chung Kim.

Từ phòng riêng của Thập Nhị Vương gia băng qua hành lang là tới thư phòng của Thất Vương gia, đó là bối cảnh của cảnh này.

Nội dung là Thập Nhị Vương gia biết mình bị đưa đi đất phong ở nơi khác, đến tìm huynh trưởng nhờ giúp đỡ.

Cảnh cầu kiến tại Ngự Thư Phòng không cần quay. Khi quay cảnh khác, một tên thái giám đã nhắc đến chuyện đó để tạo tình tiết.

Cảnh diễn này không cần di chuyển vị trí, Thương Diên Tư ngồi phía sau bàn xem tấu chương, Chung Kim đứng trước bàn nói chuyện.

Bảng đập, màn diễn bắt đầu.

Thập Nhị Vương gia vội vã bước vào, nét mặt u sầu, khẩn thiết xin huynh trưởng giúp đỡ. Cậu muốn ở lại Kim Lăng, không muốn đi đất phong.

“Thật ra như vậy cũng tốt. Giờ mâu thuẫn của Đại ca với Nhị ca ngày càng gay gắt. Ngay cả ta cũng bị cuốn vào, đệ ở đây chỉ sợ bị người ta biến thành bàn đạp. Nếu họ cố ý đẩy đệ đi đánh giặc, cứu đói, Phụ hoàng gật đầu một cái, đệ tránh được không?”

Thập Nhị Vương gia cau mày, khó hiểu: “Họ đấu đá với nhau, liên quan gì đến đệ?”

Người sau bàn khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy bất lực trước đứa em ruột ngu dốt.

Thiếu niên thấy ánh mắt thất vọng của huynh trưởng, đầu rụt lại một chút, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Dù sao thì đệ cũng không muốn đi. Nếu Mẫu phi còn sống, chắc chắn sẽ không nỡ để đệ đi.”

Thất Vương gia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đệ đệ.

Một lúc sau, Thập Nhị Vương gia cúi đầu, lí nhí nói: “Sao lại để đệ đến nơi hẻo lánh kia? Nếu đi thì phải đi phía Nam chứ.”

“Linh Châu cũng không tệ. Phía Nam thế lực sĩ tộc phức tạp, mẫu tộc của Tam ca là Tổng đốc đường thủy, chỉ cần chuốc cho đệ vài chén rượu phản nghịch, cất giữ mấy bài thơ cấm, mặc mấy bộ y phục trái quy định, gán cho đệ cái tội mưu phản, dễ như trở bàn tay.”

Thanh niên khép lại tấu chương trong tay, tiếng va chạm nhẹ vang lên khiến thiếu niên đứng trước mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Thật sự không thể tránh được sao?”

Thập Nhị Vương gia cúi đầu rồi lại ngước lên nhìn huynh trưởng với ánh mắt thiết tha: “Nếu sau này… Hoàng huynh, huynh sẽ cho đệ về chứ?”

Được đến lời đáp ứng, ánh mắt thiếu niên bừng sáng, sống lưng vốn gục xuống vì u sầu cũng bất giác thẳng lên.

Cậu đâu biết chính huynh trưởng mình là người xin chỉ dụ để đưa cậu đi. Dù huynh ấy nói rõ như vậy cậu vẫn không hiểu ý, vẫn tin tưởng tuyệt đối.

Cậu luyến tiếc nói: “Chuyến đi này, chẳng biết đến khi nào mới lại gặp được Hoàng huynh…”

Chung Kim chưa kịp quay xong cảnh cuối cùng thì đạo diễn đã nói: “Cắt.” 

“Câu cuối làm lại lần nữa, cảm xúc chưa đủ.”

Đạo diễn Trâu rất xem trọng cảnh cuối này, máy quay cần phải đặc tả gương mặt Chung Kim.

Cảnh này sau còn được cắt vào đoạn về sau, trở thành đoạn hồi tưởng của Tân đế khi nghe tin đệ đệ chết.

Chính anh là người sắp xếp đệ đệ đến Linh Châu, một đi bảy năm không còn gặp lại. Trên đường đệ đệ về kinh đưa tang thì bị dân phản loạn chém chết, thi thể chẳng còn nguyên vẹn.

Thanh âm, dáng vẻ trước lúc từ biệt vẫn còn văng vẳng bên tai. Dù trước kia có ngốc nghếch đến đâu, những ghét bỏ cũng đều tan theo gió, chỉ còn nỗi đau mất đi người thân thực sự.

Cảm xúc trong đôi mắt ấy càng đầy đủ, khán giả càng dễ đồng cảm.

Chung Kim gật đầu với đạo diễn, Thương Diên Tư vẫn giữ trạng thái trong vai diễn, ánh nhìn kiên nhẫn ôn hòa, phảng phất chút gợn sóng trong cảm xúc đau buồn.

Trước đây, rất nhiều lần Chung Kim chính là bị cuốn vào diễn xuất nhờ những cảm xúc đa tầng ẩn sau đôi mắt kia, liên tục mài giũa kỹ năng diễn xuất.

Thương Diên Tư là một người bạn rất tốt, cũng là tiền bối xuất sắc về diễn xuất, chỉ là…

Chung Kim đè lại suy nghĩ, sau khi đánh bảng lần nữa thì điều chỉnh lại trạng thái.

Không còn lớp hóa trang đậm che phủ, thiếu niên trông càng thêm non nớt.

Vẫn còn chìm đắm trong vui sướng vì nghĩ sau này có thể trở lại kinh thành, nhưng nghĩ đến việc phải rời đi thì lại thấp thoáng chút cô đơn.

“Chuyến đi này, chẳng biết đến khi nào mới gặp lại Hoàng huynh.”

Đôi mắt hạnh trong sáng ngập tràn quyến luyến nhìn người huynh trưởng mà cậu kính phục, đầy luyến tiếc của kẻ sắp chia xa.

Máy quay lia đến bàn tay Thất Vương gia đang cầm tấu chương, giọng nam trầm thấp nói: “Tên đầu bếp nấu món mà đệ thích đang đợi ngoài kia. Đường xá xa xôi, nhớ chuẩn bị kỹ trước khi lên đường.”

“Được rồi, qua. Chuẩn bị cảnh nghị sự trong thư phòng tiếp theo.”

Trợ lý của Thương Diên Tư chạy tới, cầm theo áo khoác để anh thay. Tổ đạo cụ cũng bắt đầu đổi bình hoa và vật dụng trên bàn.

Trường quay bận rộn nhưng vẫn đâu vào đấy, Chung Kim bước ra khỏi bối cảnh. Phân đoạn của cậu hôm nay kết thúc ở đây. Chỉ còn một cảnh rời kinh là hoàn tất vai diễn.

Trợ lý đạo diễn đến báo cảnh cuối sẽ quay vào khoảng ngày kia, dặn cậu chú ý thông báo, đừng đến muộn.

Chung Kim gật đầu, trao đổi thông tin liên lạc với trợ lý đạo diễn rồi đi tẩy trang.

Gỡ tóc, thay đồ, Chung Kim lau đi lớp hóa trang, thấy đuôi mắt đỏ lên vì dị ứng. Cậu nhắn tin chào đàn chị rồi rời khỏi trường quay.

Trên đường rời đi, Chung Kim đi ngang qua hiện trường quay phim, nơi Thương Diên Tư vẫn đang được mọi người vây quanh.

Chung Kim thu lại ánh nhìn, giống như lúc đến, rời khỏi nơi ấy bằng những bước chân nhẹ nhàng.

Về lại nơi ở tạm thời, cậu vào tắm một trận rồi thay đồ sạch sẽ, sau đó bắt đầu lục tìm thuốc trong vali.

Da của Chung Kim thuộc loại mỏng, lớp sừng yếu nên rất dễ bị dị ứng với một số loại mỹ phẩm hóa trang. Trước đây khi diễn tập ở trường đều phải trang điểm nên cậu đã chuẩn bị sẵn thuốc mỡ có tác dụng làm dịu và giữ ẩm để dùng phòng khi cần.

“Tìm được rồi, ơ… Sao lại hết rồi?”

Chung Kim nhìn chai thuốc nhỏ được đặt trong túi, bên trong đã cạn sạch.

Cậu cũng không rõ là do trước đó quên mua chai mới, hay từng lên kế hoạch mua nhưng sau đó lại bị xuyên không, rồi lúc quay về lại chẳng nhớ tới chuyện này nữa. Nhưng dù lý do là gì thì kết quả vẫn như nhau cả.

Cậu ném chai rỗng vào thùng rác rồi mở phần mềm đặt hàng tìm thuốc thay thế, nhưng các hiệu thuốc phổ thông đều không có bán loại này.

Thôi kệ, cũng không nghiêm trọng lắm, chắc mai sẽ đỡ.

Chung Kim kéo khóa túi đụng thuốc lại. Những món đồ ít dùng thế này xưa nay cậu không quá để tâm. Trước đây Thương Diên Tư từng giúp cậu dọn mấy loại thuốc đã hết hạn. Hơn nữa mỗi lần cậu dùng xong, anh đều để ý bổ sung thêm cho cậu.

Thật ra giữa cậu và Thương Diên Tư chưa từng cãi vã to tiếng, nhưng vấn đề về xu hướng tính dục lại chính là khúc mắc không cách nào hòa giải giữa họ.

Không còn cách nào khác, cậu trời sinh chỉ có cảm xúc với đồng giới, yêu đàn ông là vận mệnh mà cậu đã sớm nhận ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play