Tô Thanh Mi đi nhanh về phía văn phòng đăng ký thanh niên tri thức, em gái cô bước nhanh theo sau. 

Hai chị em như bị một luồng sức mạnh vô hình thúc đẩy, gạt qua dòng người đông đúc, bước chân không hề ngập ngừng.

Tới trước cửa văn phòng, Tô Thanh Mi quay sang dặn em gái: “Em đợi chị ở ngoài một lát, chị vào làm chút việc rồi ra ngay.”

Bên trong văn phòng, một nam một nữ đang bận rộn xử lý hồ sơ. Vừa thấy Tô Thanh Mi bước vào, nữ cán bộ lập tức ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện:

“Đồng chí đến đăng ký xuống nông thôn à?”

Tô Thanh Mi gật đầu, giọng nhiệt tình:

“Chào chị, mấy hôm trước tôi đã đăng ký rồi. Hôm nay tôi đến là muốn giúp em gái mình ghi danh nữa. Nó nghe chuyện tôi đi thì nhất quyết đòi theo. Còn em trai út nhà tôi nhỏ quá nên không đi cùng được, chứ nó mà đủ tuổi thì cũng chẳng chịu ở nhà đâu.”

Cán bộ nữ hơi sững người, có phần ngạc nhiên: “Cả hai chị em đều muốn xuống nông thôn à? Hiếm có đấy.”

Tô Thanh Mi mỉm cười giải thích:

“Tham gia xây dựng đất nước là trách nhiệm của thế hệ thanh niên chúng tôi. Chị em tôi đều muốn cùng xuống nông thôn học tập nông dân, rèn luyện tư tưởng và thể chất, góp một viên gạch nhỏ vào công cuộc phát triển của tổ quốc. Chỉ là không biết có thể sắp xếp để tôi và em gái ở cùng một nơi không, như vậy sẽ dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau và giúp đỡ bà con hơn.”

Nghe vậy, ánh mắt nữ cán bộ lóe lên vẻ tán thưởng. Chị ta gật đầu, mời cô ngồi xuống, nhận lấy sổ hộ khẩu mà Tô Thanh Mi đưa, bắt đầu làm thủ tục đăng ký.

"Nếu bà ta dám lén đăng ký cho hai chị em tôi xuống nông thôn, vậy thì con gái bà ta cũng đừng mong thoát được. Giải quyết xong cô ta, kế tiếp sẽ là Tô Tuấn." Tô Thanh Mi nghĩ thầm, trong lòng dâng lên một sự lạnh lùng quyết tuyệt.

Quyển sách mà hệ thống tặng cô, chính là chìa khóa để xử lý Tô Tuấn một cách hoàn hảo. 

Cả gia đình bọn họ, không một ai được phép sống yên ổn!

Thời gian chờ đợi tưởng như dài mà lại trôi qua rất nhanh. Cuối cùng, nữ cán bộ ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng:

“Đồng chí Tô Thanh Mi, theo quy định thì người đăng ký đi xuống nông thôn không thể tự chọn nơi đến. Nhưng vì gia đình đồng chí có ba cô gái đều sẵn sàng cống hiến, chúng tôi quyết định đặc cách sắp xếp cho ba chị em về cùng một nơi.”

“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi!” Mắt Tô Thanh Mi ánh lên niềm vui sướng.

“Địa điểm là đội Thanh Sơn, huyện Long, tỉnh Hắc, Đông Bắc. Các cô đến đó sẽ có thể chăm sóc nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.”

Nữ cán bộ vừa nói vừa đưa cho Tô Thanh Mi một tập tài liệu.

Tô Thanh Mi cẩn thận nhận lấy, chăm chú đọc nội dung, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Kể từ giờ, cô có thể thoải mái hành hạ Tô Hồng Hạnh mỗi ngày, khiến cô ta sống không bằng chết. 

Chỉ nghĩ đến đó, khóe môi Tô Thanh Mi đã cong lên thành một nụ cười không hề dịu dàng, mà là một nụ cười gian trá và tàn nhẫn.

Cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị nhiều, vất vả rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa khiến người ta khó đoán. Nữ cán bộ liếc nhìn cô, dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu, ý bảo cô có thể rời đi.

Hai chị em rời khỏi văn phòng, ánh nắng buổi trưa chiếu rọi lên người họ, như dát lên làn da một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Tô Thanh Ngọc cẩn trọng quan sát xung quanh, sợ rằng điều gì đó sẽ tiết lộ bí mật của họ.

Bỗng cô bé kéo tay chị lại, thì thầm hỏi:

“Chị ơi, chị dẫn em đến văn phòng thanh niên tri thức làm gì vậy? Chẳng lẽ là xin cho em khỏi phải đi à? Em không sao đâu, chỉ cần có chị bên cạnh là em yên tâm rồi.”

Tô Thanh Mi quay đầu, ánh mắt lấp lánh sự tự tin. Cô dịu dàng xoa đầu em gái:

“Không phải đâu. Việc xuống nông thôn không thể thay đổi. Nhưng nếu Tưởng Ngọc Liên và con gái bà ta dám đăng ký cho chị em mình, thì chúng ta cũng nên đáp lễ đúng không? Có qua có lại, thì trò chơi mới vui.”

Tô Thanh Ngọc nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, tinh thần phấn chấn hẳn:

“Có chị bên cạnh đúng là tuyệt nhất! Chỉ có điều... em đang thắc mắc, với cái tính cách của Tô Hồng Hạnh, không biết xuống nông thôn rồi cô ta có khi lại sống thoải mái hơn không.”

Tô Thanh Mi hít sâu một hơi, ánh mắt ánh lên một tia lạnh giá. Giọng cô trầm xuống, mang theo quyết tâm không thể lay chuyển:

“Thanh Ngọc, em yên tâm. Chị nhất định sẽ không để Tô Hồng Hạnh đạt được ý đồ. Bao năm qua cô ta ức hiếp chị em mình như vậy, không thể chỉ vì chúng ta phải xuống nông thôn mà để cô ta thoát tội. Tất cả những đau khổ mà cô ta gây ra, chị sẽ bắt cô ta trả lại từng chút một.”

Nghe chị gái nói vậy, lòng Tô Thanh Ngọc bỗng dâng lên một dòng ấm áp. Cô biết, chỉ cần có chị ở bên, dù có đối mặt với khó khăn nào, các cô cũng sẽ cùng nhau vượt qua.

Từ sau khi Tô Thanh Mi âm thầm đăng ký cho Tô Hồng Hạnh vào danh sách thanh niên xuống nông thôn, trái tim cô như trút bỏ được một phần gánh nặng. 

Cô hiểu rõ, giờ đây, điều quan trọng nhất chính là tính toán thật tốt cho tương lai của mình và em gái.

Theo như ý định ban đầu của Tưởng Ngọc Liên, công việc ở nhà máy dệt của Tô Thanh Mi sẽ được chuyển cho Tô Hồng Hạnh, còn vị trí tại nhà máy thực phẩm của Tô Thanh Ngọc thì định bán lấy tiền, để dành sau này cho Tô Tuấn cưới vợ.

Nhưng hiện tại, Tô Thanh Mi đã đẩy Tô Hồng Hạnh đi nông thôn, cô càng hiểu rõ hơn ai hết hai công việc đó là kết quả bởi biết bao nỗ lực của chị em cô, không thể dễ dàng để lọt vào tay đám rác rưỡi kia được.

Tô Thanh Mi bước đi, lòng đầy suy tính. Cô biết rằng việc phải xuống nông thôn là điều không thể tránh khỏi, nhưng trước khi rời đi, cô nhất định phải xử lý cho thỏa đáng vấn đề công việc. 

Cô tuyệt đối không thể để hai vị trí ấy trở thành chiến lợi phẩm của Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Mi quả quyết quay đầu, bước nhanh về hướng khu tập thể của nhà máy cơ khí. 

Trong lòng cô đã có một kế hoạch rõ ràng. Trước khi rời đi, phải nhanh chóng sang nhượng hai công việc ấy, đổi lấy một khoản tiền đủ để chị em cô trang trải cuộc sống về sau. 

Như vậy, dù có cần chi tiêu gì, cũng có thể nói đó là tiền từ việc chuyển nhượng mà ra, không ai có thể thắc mắc.

Vừa đi, cô vừa nhỏ giọng bàn bạc với em gái:

“Thanh Ngọc, chuyện xuống nông thôn đã là chuyện đã rồi, không thể thay đổi. Nhưng công việc thì không thể để cho Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên. Chúng ta phải bán nó đi, em thấy thế nào?”

Dù trong lòng đã quyết, nhưng cô vẫn rất trân trọng ý kiến của em gái. Bởi vì đây là chuyện quan trọng, ảnh hưởng đến cả tương lai của hai người.

Tô Thanh Ngọc trầm ngâm một lát, rồi gật đầu. Cô hiểu rõ dụng ý của chị và cũng biết rằng đây là con đường tốt nhất lúc này.

Thấy em gái đồng ý, khóe môi Tô Thanh Mi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Bước chân cô trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo chút hy vọng giữa những ngày tháng u ám.

Trước khu tập thể nhà máy cơ khí, một bà cụ đang ngồi bên chiếc ghế dài, tay cầm một mảnh vải thêu dở dang, ánh mắt phảng phất sự mỏi mệt và tang thương của năm tháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play