Tiếng khóc thảm thiết của Tô Tuấn vang vọng khắp hành lang khiến lòng ba người Tô Kiến Nhân, Tưởng Ngọc Liên và Tô Hồng Hạnh bỗng dâng lên một dự cảm bất an mãnh liệt.
Thân thể của ba người họ vẫn còn in dấu hằn, cơn đau do trận đòn tàn nhẫn từ Tô Thanh Mi ban nãy, không kịp lành lại, chỉ có thể loạng choạng dìu dắt nhau bước nhanh về phía phòng của Tô Thanh Mi.
Trong lòng họ đầy rẫy nghi hoặc và lo lắng, không hiểu vì sao Tô Tuấn lại gào khóc thảm thiết đến như vậy.
Khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến họ hoàn toàn sững sờ.
Tô Tuấn đang quỳ rạp trên nền đất, cả người run rẩy, như thể không còn sức lực đứng dậy.
Sự kinh ngạc và phẫn nộ lập tức trào dâng, nhưng trên hết, là nỗi đau xót dành cho đứa con trai duy nhất.
Tô Kiến Nhân gần như nhào tới, vội vàng đỡ lấy Tô Tuấn. Cậu ta lúc này đã không còn chút sức sống nào.
Ngẩng đầu lên, ông ta trừng mắt nhìn Tô Thanh Mi, gào lên giận dữ:
“Chúng mày sao có thể ức hiếp em trai mình như vậy! Sao chúng mày lại trở nên độc ác đến mức này?!”
Thế nhưng Tô Thanh Mi lại chỉ nhàn nhạt cười, trong ánh mắt thấp thoáng sự lạnh lùng và khinh bỉ:
“Nó không phải em trai tôi. Chúng tôi chẳng cùng mẹ, cũng chẳng chung huyết thống. Bao năm nay, hai mẹ con họ chiếm lấy phòng của chúng tôi. Căn nhà này là ông ngoại để lại cho tôi và Thanh Ngọc. Vậy mà nó còn dám mở miệng đuổi chúng tôi ra khỏi đây? Tôi chưa đá nó văng ra đường đã là nhân từ lắm rồi.”
Lời nói của cô như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Tô Kiến Nhân, khiến sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt như tro tàn, toàn thân khẽ run lên.
Ông ta không thể tin nổi, cô con gái từng ngày ngoan ngoãn, yếu đuối và dễ sai bảo giờ đây lại có thể thẳng thừng phản bác ông với giọng điệu lạnh lùng và sắc bén đến vậy.
Trong lúc không khí trở nên căng như dây đàn, Tô Hồng Hạnh bỗng dịu dàng bước lên, gương mặt lộ rõ vẻ uất ức, giọng nói khẽ run: “Chị… chị ơi…”
Tiếng gọi mềm mại ấy vừa thốt ra, một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt Tô Thanh Mi.
Cô xoay người, sải bước lao đến trước mặt Tô Hồng Hạnh chỉ trong nháy mắt.
Trên tay, nửa quả cam đang cầm bỗng biến thành vũ khí. Cô giơ cao tay, như cầm một thanh kiếm sắc lạnh, nhằm thẳng vào miệng Tô Hồng Hạnh mà vung xuống.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Mỗi một lần quả cam quật xuống là một âm thanh vang dội. Miệng Tô Hồng Hạnh nhanh chóng sưng vù, máu đỏ rỉ ra nơi khóe môi.
Chỉ trong chốc lát, miệng cô ta đã biến thành một phiên bản bê bết máu không khác gì Tô Tuấn trước đó.
Đến cú cuối cùng, một chiếc răng nhuốm máu bay văng khỏi miệng cô ta, rơi xuống sàn nhà với tiếng "cách" khô khốc. Tô Hồng Hạnh đau đến mức nước mắt lã chã, nhưng Tô Thanh Mi vẫn không hề mảy may thương xót.
“Em gái của tôi chỉ có mình Thanh Ngọc. Cô mà còn dám gọi tôi là chị thêm một lần nữa, tôi sẽ đánh cho mồm cô không còn cái răng nào!”
Giọng nàng lạnh băng, tay vẫn lăm lăm quả cam như sẵn sàng tấn công tiếp.
Những lời cô nói khiến tất cả sững người, khung cảnh vốn ầm ĩ bỗng chốc rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Tô Thanh Ngọc đứng bên, nhìn chị gái ra mặt vì mình, ra tay dứt khoát mà không chút do dự, trong lòng tràn ngập xúc động và kiêu hãnh. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy chị gái mạnh mẽ và khí phách đến vậy.
Chị gái ấy hôm nay thật sự quá ngầu!
Trong khi đó, Tô Kiến Nhân chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, lửa giận trong lòng ông ta đã cháy bừng đến đỉnh điểm.
Ông ta làm sao cũng không ngờ, đứa con gái mà hắn luôn xem thường suốt bao năm qua, giờ đây lại có thể phản kháng mạnh mẽ và lạnh lùng đến vậy.
Còn Tô Hồng Hạnh thì ôm lấy chiếc miệng sưng vù, đau đến mức không thể thốt ra một lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chị em Tô Thanh Mi và Tô Thanh Ngọc đứng bên nhau, như một tấm khiên vững chắc giữa gió bão.
“Cút ra khỏi phòng của tôi! Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Đừng để tôi và em gái tôi phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của các người thêm một lần nào nữa. Nếu không, tôi sẽ khiến các người biến khỏi căn nhà này mãi mãi!”
Tô Thanh Mi lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt bốn người đang nằm la liệt, thương tích đầy mình, ánh mắt cô chứa đầy khinh thường và chán ghét.
Tô Kiến Nhân sững sờ nhìn đứa con gái cả.
Ông ta đành chống tay vào tường, lảo đảo lê từng bước nặng nề, quay trở về phòng của mình và Tưởng Ngọc Liên.
Sau khi cả bốn người rút lui, Tô Tuấn không còn kìm nén được nữa, tức giận gào lên.
“Cha! Con tiện nhân Tô Thanh Mi dám đối xử với chúng ta như vậy, cha nhất định phải đuổi hai con nhỏ đó ra khỏi nhà!”
Nghe con trai nói, trong mắt Tô Kiến Nhân lóe lên một tia tàn độc.
Ông ta quay sang nhìn Tưởng Ngọc Liên và Tô Hồng Hạnh, giọng trầm thấp mà lạnh như băng:
“Hôm nay con nha đầu chết tiệt đó không hiểu bị điên cái gì, lại dám động thủ với cả cha nó. Hai đứa đó tuyệt đối không thể ở lại cái nhà này nữa. Dăm ba ngày tới, chúng ta phải tìm được giấy tờ nhà mà tụi nó giấu. Căn nhà này hiện vẫn còn đứng tên Tô Thanh Mi. Đợi tìm được sổ đỏ, tôi sẽ lấy danh nghĩa cha ruột đến phòng công chứng chuyển nhượng sang tên tôi.”
Từng lời ông ta nói đều chất chứa sự độc ác đến tận cùng, hiển nhiên đã hạ quyết tâm đuổi hai chị em ra khỏi căn nhà, chiếm đoạt tất cả.
Nhưng điều mà họ không ngờ đến là giờ đây, Tô Thanh Mi đã không còn là cô gái dễ bị bắt nạt của ngày xưa. Cô đã mạnh mẽ, kiên định hơn bao giờ hết. Trận chiến trong căn nhà này, chỉ mới là khởi đầu.
Trong một góc tối u ám, cả bốn người lặng lẽ bàn mưu tính kế, âm thầm lên kế hoạch làm sao lục tìm được giấy tờ nhà mà Tô Thanh Mi đang giữ.
Thế nhưng, họ chẳng thể ngờ được rằng ngay lúc ấy, Tô Thanh Mi đã âm thầm đưa em gái rời khỏi căn nhà.
Cô nhớ lại, trước đây hệ thống từng nói với cô rằng, thời gian xuyên không chỉ có thể định vị đến từng năm, chứ không thể xác định chính xác ngày tháng.
Nay đối mặt với một gia đình tràn ngập mưu mô hiểm độc, trong lòng Tô Thanh Mi đã sớm tính toán kỹ càng.
Người mẹ kế độc ác Tưởng Ngọc Liên và đứa em gái kế Tô Hồng Hạnh đã sớm mưu đồ với hai chị em cô.
Năm đó, để thoát khỏi căn nhà ngột ngạt này, cô và Tô Thanh Ngọc cùng nhau thi tuyển vào các nhà máy.
Tô Thanh Mi nhờ thành tích xuất sắc, được nhận vào nhà máy dệt, còn Tô Thanh Ngọc cũng thi đậu vào nhà máy thực phẩm, cả hai đều được phân công làm việc ở văn phòng. Đây là thành quả từ sự nỗ lực không ngừng của họ.
Nhưng thông báo kết quả lại không may bị gửi về nhà, khiến Tưởng Ngọc Liên và Tô Hồng Hạnh biết được.
Thay vì vui mừng cho hai chị em, lòng tham của họ lại nổi lên.
Năm nay, gia đình Tô bị bắt buộc tham gia chương trình “xuống nông thông xây dựng đất nước”.
Do thành tích kém cỏi và thất nghiệp, Tô Hồng Hạnh trở thành đối tượng bị chọn đầu tiên.
Thế là, hai mẹ con kia liền nhắm đến công việc mà hai chị em Tô Thanh Mi đã vất vả giành được.
Để chiếm đoạt công việc ấy, họ lén đăng ký cho hai chị họ xuống nông thôn
Trong thời đại này, một khi đã đăng ký, thì không còn đường rút lui nữa.
Nhưng Tô Thanh Mi cũng chẳng hề bận tâm.
Bởi vì cô đã sớm chuẩn bị cho việc về nông thôn. Ở nơi đó, còn có nữ chính Trần Kiều Kiều từng khiến hai chị em cô bỏ mạng trong kiếp trước, cùng với tên cặn bã mà cô thề sẽ xử lý.
Tuy nhiên, dù có rời đi, Tô Thanh Mi cũng tuyệt đối không tha cho Tô Hồng Hạnh, kẻ đã bao năm trời bắt nạt, chèn ép chị em cô.
Giết người là phạm pháp, nhưng dày vò một con người đến mức sống không bằng chết lại là một nghệ thuật trả thù hợp pháp.
Cô muốn giữ Tô Hồng Hạnh bên cạnh, từng chút một khiến cô ta nếm trải nỗi đau khôn cùng, sống trong day dứt và tuyệt vọng.
Đó sẽ là món nợ mà Tô Hồng Hạnh phải trả.