Sau khi dứt lời, Tô Thanh Mi lạnh nhạt liếc nhìn Tô Kiến Nhân vẫn còn nằm co quắp trên mặt đất.
Ông ta đau đớn rên rỉ, thân thể run rẩy đến mức không thể ngồi dậy nổi. Mặc kệ ông ta, cô kéo tay em gái, hai người cùng trở về căn phòng từng thuộc về cô.
Căn phòng này từng là thế giới riêng của Tô Thanh Mi, từng góc nhỏ đều tràn ngập ký ức của cô.
Thế nhưng bây giờ, nơi này đã bị Tô Tuấn chiếm cứ, đồ đạc của cậu ta tùy tiện vương vãi khắp nơi, như dấu vết mà kẻ xâm nhập để lại.
Ánh mắt Tô Thanh Mi thoáng hiện lên một tia chán ghét, nhưng cảm xúc ấy rất nhanh đã bị cô kìm nén xuống.
Cô dắt Tô Thanh Ngọc đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ mỉm cười nhìn em gái: “Thanh Ngọc, thử dùng suy nghĩ bước vào không gian đó xem.”
Tô Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Tô Thanh Mi ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát gương mặt nhỏ nhắn của em gái, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp và mãn nguyện.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tô Thanh Ngọc mở to, cô bé vui mừng nắm chặt lấy tay chị gái:“ Chị ơi, em vào được rồi! Ở đấy thần kỳ lắm!”
Tô Thanh Mi mỉm cười dịu dàng nhìn em gái, rồi bất ngờ cả hai phát hiện mình đã đứng giữa một không gian hoàn toàn khác.
Trước mắt là hai căn nhà ngói gạch mộc mạc đối diện nhau, ở giữa là một gian bếp đơn sơ.
Sân nhỏ bao quanh bởi hàng rào gỗ, nền đất đen bóng tỏa ra mùi vị màu mỡ, mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ.
Tô Thanh Ngọc phấn khích kéo tay chị gái chạy khắp sân, hệt như đã quên hết những uất ức khi nãy.
“Chị mau xem này! Đất đen thế kia, chúng ta có thể trồng được rất nhiều lương thực đấy!” Cô vừa nói vừa chỉ tay đầy háo hức.
Tô Thanh Mi mỉm cười gật đầu, từ trong không gian lấy ra một túi nhỏ hạt giống lúa mì mang từ hiện đại, đưa cho Tô Thanh Ngọc: “Em thử dùng suy nghĩ gieo xuống đi.”
Tô Thanh Ngọc nhận lấy, nhắm mắt lại, trong lòng khẽ niệm: “Gieo trồng”.
Ngay lập tức, những hạt giống như được thổi luồng sinh khí mới, tự động bay vút về phía đất đen, nhẹ nhàng cắm rễ sâu vào lòng đất. Tô Thanh Ngọc mở bừng mắt, reo lên đầy phấn khởi:
“Chị ơi! Thật sự có tác dụng đó!”
Tô Thanh Mi nhìn em gái cười rạng rỡ, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc không tên. Cô nắm tay em gái, nghiêm túc dặn dò:
“Thanh Ngọc, không gian này là bí mật của hai chị em mình. Ngoài ông ngoại ra, tuyệt đối không được để cho ai biết.”
Tô Thanh Ngọc cũng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự tin tưởng và quyết tâm.
Lúc này, hệ thống Tư Tư trong thức hải chợt lên tiếng, giọng nói mềm mại vang lên:
“Thanh Mị, thật ra dù chị không nói, em cũng đã đặt cấm chế lên không gian rồi. Thanh Ngọc sẽ không thể tiết lộ được đâu.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Thanh Mi nhẹ nhõm hẳn.
“Em đã nâng cấp xong rồi à?”
“Lúc chị vừa tỉnh dậy, em đã hoàn thành việc nâng cấp rồi. Hơn nữa còn có một bất ngờ lớn đang chờ chị đó. Nhưng đợi chị xử lý xong đám cặn bã kia, em sẽ kể chi tiết hơn.” Giọng Tư Tư ngọt ngào, mang theo vẻ hào hứng.
Trò chuyện xong với Tư Tư, Tô Thanh Mi liền đưa em gái rời khỏi không gian.
Ngay khi hai người vừa trở lại căn phòng, cánh cửa vốn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng rầm đầy dữ dội, tiếng bản lề kêu rít lên chói tai, rồi cánh cửa bị đẩy tung ra.
Một giọng quát giận dữ phá vỡ sự yên tĩnh: “Hai con tiện nhân chúng mày, ai cho phép vào phòng của tao hả?!”
Tô Tuấn đứng chắn ở cửa với vẻ mặt đầy tức giận, cặp sách bị cậu ta ném bừa sang một bên, quần áo lấm lem đầy bụi đất, hiển nhiên vừa trải qua một chặng đường chạy thục mạng.
Tô Tuấn năm nay mười hai tuổi, vừa bước vào cấp hai, đang ở độ tuổi nổi loạn.
Từ nhỏ, cậu ta đã được Tưởng Ngọc Liên và Tô Kiến Nhân cưng chiều hết mực, như báu vật trong lòng bàn tay, dần dà trở thành một “tiểu bạo quân” trong nhà.
Tính cách ngạo mạn, ích kỷ, chỉ cần có chút không vừa ý là nổi trận lôi đình, khiến cả nhà đều phải nhún nhường theo ý cậu ta.
Còn Tô Hồng Hạnh lại là kẻ giỏi quan sát nét mặt, thường xuyên ở trước mặt Tô Tuấn châm ngòi ly gián.
Cô ta luôn miệng nói với Tô Tuấn rằng hai chị em Tô Thanh Mi và Tô Thanh Ngọc chỉ là thứ kí sinh trong nhà, không chỉ tranh giành đồ đạc của cậu ta, mà còn luôn đối đầu với cậu ta.
Vì thế, trong lòng Tô Tuấn, hình ảnh của hai người chị này đã sớm trở nên cực kỳ xấu xí.
Mỗi lần nhìn thấy họ, cậu ta đều trợn mắt nghiến răng, gọi họ là “đồ tiện nhân" và “kẻ ăn bám”, hoàn toàn không có chút kính trọng nào dành cho hai người chị của mình.
Lúc này, khi thấy phòng mình lại có thêm hai kẻ không mời mà đến, lửa giận trong lòng Tô Tuấn lập tức bùng cháy.
Cậu ta bước thẳng đến trước mặt hai chị em Tô Thanh Mị, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn họ như thể muốn nuốt sống hai người họ ngay lập tức.
“Đồ tiện nhân? Mày chửi ai đấy?” Tô Thanh Mi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tô Tuấn.
Gương mặt thanh tú của cô lúc này phủ đầy sương lạnh, như một tảng băng không thể vượt qua.
Tô Tuấn bị ánh mắt ấy làm cho rùng mình, song vẫn cố tỏ ra mạnh miệng: “Chửi tụi mày đấy!”
Dù gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ, đầu óc đơn giản, cậu ta hoàn toàn không nhận ra câu nói đó chẳng khác gì đang tự vả vào mặt mình.
“Phụt.” Tô Thanh Ngọc rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hai chị em nhìn nhau rồi cùng cười khẽ, đến lúc đó Tô Tuấn mới nhận ra mình vừa bị chơi khăm.
Lập tức, cậu ta như quả pháo bị đốt cháy dây dẫn, lao thẳng về phía Tô Thanh Mi.
Từ nhỏ đã được nuông chiều như ông hoàng, ăn ngon mặc đẹp, không chịu một chút khổ cực nào, thân hình Tô Tuấn giờ đã phình to như trái bóng, biến thành một con heo mập chính hiệu.
Với thân hình như thế, nếu thực sự để cậu ta lao đến va phải người khác, hậu quả sẽ không nhẹ chút nào.
Ngay đúng khoảnh khắc Tô Tuấn sắp lao tới, Tô Thanh Mi liền động.
Cô tung chân, chuẩn xác đá mạnh vào đầu gối của Tô Tuấn.
Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan, chân cậu ta lập tức nhũn ra, toàn thân mất thăng bằng, quỳ sụp xuống đất đầy.
Một tiếng gào xé họng bật ra từ miệng Tô Tuấn.
Nhưng Tô Thanh Mi không cho cậu ta kịp thở.
Cô vươn tay cầm lấy cây chổi lau nhà bên giường, bẻ gãy bằng tay không.
Đoạn gậy còn lại trong tay cô lúc này như biến thành món vũ khí sắc bén.
Cô giơ tay giáng thẳng xuống miệng Tô Tuấn, mỗi cú đánh đều không chút nương tay.
Sau ba đòn, miệng Tô Tuấn đã đầy máu tươi, trông vô cùng thảm hại.
“Không biết nói chuyện thì để chị giúp mày mọc lại răng. Có răng mới, hy vọng mày sẽ biết nói chuyện đàng hoàng.”
Giọng của Tô Thanh Mi lạnh băng, ánh mắt cô sắc như lưỡi dao khiến người ta sợ hãi.
Cô cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sợ hãi và đau đớn của Tô Tuấn, nhẹ giọng nói:
“Lần sau mà chị còn nghe thấy từ nào chị không muốn nghe từ cái miệng mày, chị sẽ cắt lưỡi mày cho chó ăn.”
Tô Tuấn quỳ dưới đất, miệng đầy máu, tiếng khóc đã trở nên yếu ớt không thành tiếng.
Cậu ta ngước nhìn gương mặt lạnh lùng quyết tuyệt của Tô Thanh Mi, trong lòng đầy rẫy sợ hãi và hối hận.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người chị gái bình thường trông hiền lành yếu ớt này lại có thể khiến cậu ta thê thảm đến thế.
Khoảnh khắc đó, Tô Thanh Mi như hóa thân thành ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không dám phản kháng một chút nào.