Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, bối cảnh phi hiện thực, xin đừng so sánh với lịch sử.
Hệ thống 044 nói: “Thanh Mi, nhiệm vụ ở vị diện này đã hoàn thành xuất sắc, đây đã là nhiệm vụ cuối cùng rồi. Ba ngày nữa chị sẽ được quay về xuất phát điểm ban đầu của mình. Hãy kiểm tra lại xem còn cái gì chưa chuẩn bị hay không nhé.”
Một cô gái đứng bên cửa sổ, trong lòng ôm một con mèo lông xù như đám mây mềm mại khiến người ta không kiềm được mà muốn vuốt ve một cái. Nếu như con mèo ấy không biết nói tiếng người thì hẳn sẽ càng đáng yêu hơn.
Tô Thanh Mi nhẹ giọng đáp: “Tư liệu và vật tư ở các vị diện trước chị đã tích trữ đủ cả rồi. Giờ chỉ cần tải văn kiện và tài liệu kỹ thuật của vị diện giới này là được, chị đã nhờ người đi xử lý rồi.”
Người con gái đang nói ấy đẹp đến mức hư ảo . Mái tóc dài đen mượt buông xõa, gương mặt trái xoan với những đường nét mềm mại, đôi mắt trong trẻo tựa vì tinh tú đang ẩn chứa cả vũ trụ. Hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm, sống mũi cao thẳng càng làm tăng thêm vẻ cao quý. Làn da trắng lạnh dưới ánh đèn càng hiện rõ nét trắng mịn như sữa đông. Dung mạo ấy, giống như một tiên nữ giáng trần, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Ánh mắt Tô Thanh Mi dừng lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ký ức kiếp trước tràn về.
Năm ấy, cô từng có một gia đình hạnh phúc. Ông ngoại cô là một danh y tài hoa, cứu người vô số, là tinh anh của giới y học thời đó, còn sở hữu khối tài sản khổng lồ được truyền lại từ tổ tiên.
Mẹ cô, Thư Mộng Ngọc, dù không tiếp nối nghiệp y của ông ngoại, nhưng lại là một người phụ nữ dịu dàng, đức hạnh và xinh đẹp.
Tô Thanh Mi có một em gái tên là Tô Thanh Ngọc, là chị em song sinh khác trứng với cô. Tuy ngoại hình khác nhau nhưng đều thừa hưởng ưu điểm từ mẹ. Tô Thanh Mi xinh đẹp rạng ngời, còn Thanh Ngọc lại có khí chất lanh lợi, nghịch ngợm.
Cha họ, Tô Kiến Nhân, ở rể, bề ngoài luôn tỏ vẻ nghe lời vợ răm rắp.
Thế nhưng, vào năm hai chị em lên sáu tuổi, biến cố bất ngờ ập đến. Ông ngoại bị người ta vu oan tàng trữ sách cấm nên bị đưa đi lao động cải tạo ở Đông Bắc. Chưa dừng lại ở đó, chẳng bao lâu sau, mẹ họ đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Gia đình bỗng chốc mất đi trụ cột.
Vì sợ liên lụy đến con gái và hai cháu gái, ông ngoại quyết đoán đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với Tô Thanh Mi và em gái. Sau đó, một mình đi tới nông trường ở Đông Bắc.
Mẹ vừa mất, ông ngoại bị đày, cha họ liền lộ rõ bản chất.
Chưa đầy nửa năm sau, Tô Kiến Nhân đón về một người đàn bà cùng đứa con gái riêng. Đó là mẹ kế Tưởng Ngọc Liên và con gái bà taTô Hồng Hạnh.
Từ đó, ông ta không thèm quan tâm đến hai chị em họ nữa, còn dung túng cho mẹ kế và em kế bắt nạt họ đủ điều.
Mặc dù là song sinh, nhưng tính cách của hai chị em hoàn toàn trái ngược.
Tô Thanh Mi dịu dàng trầm lặng, như chú nai nhỏ ngoan ngoãn.
Còn Tô Thanh Ngọc thì thông minh nhanh nhẹn, chẳng khác gì con mèo con tinh nghịch.
Mỗi lần bị bắt nạt, Tô Thanh Ngọc đều nghĩ cách gây chú ý với hàng xóm để được bảo vệ. Nhờ vậy, mẹ kế không dám ra tay với cô. Nhưng Tô Thanh Mi thì khác, cô luôn im lặng chịu đựng.
Mỗi lần như vậy, Tô Thanh Ngọc lại mắng chị là đồ nhát gan, nhưng vẫn lặng lẽ giúp chị bôi thuốc, rồi lén lấy đồ ăn vặt của Tô Hồng Hạnh đưa cho chị.
Sang năm thứ hai sau khi mẹ kế vào nhà, bà ta sinh một bé trai, cuộc sống của hai chị em càng thêm khốn khó.
Khi chính sách “xuống nông thôn xây đựng đất nước” được triển khai mạnh mẽ, mẹ kế và em kế âm thầm cấu kết với cha ruột, cướp mất công việc mà hai chị em đã vất vả giành được, rồi thay họ đăng ký đi lao động ở nông thôn.
Ngay trong tháng đầu xuống nông thôn, vì nhan sắc nổi bật, Tô Thanh Mi bị một tên lưu manh trong thôn quấn lấy.
Ban đầu hắn còn tỏ vẻ tử tế theo đuổi, nhưng khi bị từ chối thì trở mặt.
Vào một ngày mưa, khi Tô Thanh Ngọc bị cảm sốt nặng, Tô Thanh Mi một mình đi mua thuốc thì bị gã lưu manh mai phục. Hắn đánh ngất cô, kéo về căn nhà bỏ hoang dưới chân núi, nơi từng là chỗ ở của người gác rừng rồi ra tay cưỡng hiếp.
Khi tỉnh lại, thấy mình ở một nơi xa lạ, trái tim cô lúc này đầy sợ hãi. Gã đàn ông thì đang mặc lại quần áo, mặt mũi đắc ý, còn buông lời đe dọa. Nếu cô không chịu lấy hắn, hắn sẽ phanh phui mọi chuyện.
Dù nhút nhát, nhưng Tô Thanh Mi vẫn có lòng phản kháng. Cô lén nhặt hòn đá định đánh hắn từ phía sau. Thế nhưng thể lực cô yếu ớt, ăn uống thiếu thốn lâu ngày sao có thể đấu lại một gã đàn ông lực lưỡng?
Hắn nhanh chóng phát hiện, quay người bắt lấy cô, đe dọa: “Mày mà không nghe lời, tao không chỉ lấy mày, mà còn lấy luôn con em mày!”
Nghĩ đến đứa em gái luôn che chở cho mình, ánh sáng trong mắt Tô Thanh Mi dần vụt tắt. Phải rồi, cô chết cũng được, miễn là em gái được sống tốt.
Sau khi rời khỏi căn nhà ấy, cô im lặng đi lấy thuốc cho em. Trở về, cô chăm sóc em uống thuốc, nhìn em ngủ yên.
Rồi đêm xuống, cô lặng lẽ ra khỏi nhà, tìm đến bờ sông và gieo mình xuống làn nước lạnh buốt.
Ba ngày sau, xác cô mới được phát hiện bởi những người phụ nữ trong đại đội ra bờ sông giặt quần áo.
Em gái cô quỳ sụp bên bờ sông, ôm thi thể lạnh ngắt của chị vào lòng. Đôi mắt cô trống rỗng, nước mắt rơi không ngừng. Giọng nói run rẩy gào thét:
“Chị ơi, chị thật xấu xa! Sao chị có thể bỏ em mà đi như vậy…”
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới của Tô Thanh Ngọc hoàn toàn sụp đổ. Cô không biết mình sẽ sống tiếp như thế nào.
Còn linh hồn của Tô Thanh Mi, khi thoát ly khỏi thân xác, vẫn quanh quẩn ở trần gian. Cô khóc, hối hận vì không thể bảo vệ em gái. Cô chỉ có thể ở bên âm thầm dõi theo, mong mang lại chút hơi ấm.
Một ngày nọ, một nữ thanh niên trí thức tên là Trần Kiều Kiều tìm đến Tô Thanh Ngọc, kể rằng mình từng nghe lén được tên lưu manh khoe khoang chuyện làm nhục Tô Thanh Mi.
Tô Thanh Ngọc nghe xong, đau đớn và giận dữ vô cùng, lén cầm kéo lẻn vào nhà tên đó, định giết hắn báo thù. Nhưng vì sức yếu, cô lại bị hắn giết ngược lại, phân xác, vứt xuống hố xí sau nhà.
Tô Thanh Mi chứng kiến tất cả, nỗi căm hận trong lòng càng sâu. Cô không hiểu vì sao Trần Kiều Kiều lại nói điều đó với em gái mình. Cô chỉ biết, chính mình đã hại chết em.
Linh hồn cô trôi dạt suốt mấy tháng, cho đến một ngày bị một luồng sáng kỳ lạ bao lấy. Trong ánh sáng đó, một giọng nói vang lên:
“Tôi là hệ thống hoàn thành tâm nguyện cho nữ phụ. Oán khí của cô quá nặng nên được chọn làm ký chủ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở ba nghìn vị diện, cô sẽ được tái sinh trở về nơi ban đầu.”
Không chút do dự, Tô Thanh Mi đồng ý.
Từ đó, cô bước vào hành trình thực hiện nhiệm vụ. Sau nhiệm vụ đầu tiên, cô nhận được phần thưởng là một không gian linh tuyền và một quyển sách. Cô phát hiện linh hồn mình có thể kết nối với không gian ấy như bản năng. Không gian đó trở thành bí mật của riêng cô.
Mỗi khi đến một vị diện mới, cô đều gom góp mọi thứ, từ dược liệu quý, bảo vật, đến pháp khí và linh thảo. Tất cả đều được cô cất giữ trong không gian đó.
Cô biết, những thứ này rồi sẽ có ích khi cô trở lại thế giới ban đầu.
Quyển sách mà cô nhận được có tên "Xuyên về những năm 70: Nữ thanh niên mềm yếu được cưng chiều". Khi đọc xong, cô mới bàng hoàng nhận ra thế giới cũ của mình chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Trong truyện, cô và em gái chỉ là nữ phụ, là công cụ giúp nữ chính vươn lên.
Nữ chính chính là Trần Kiều Kiều, một cô gái xuyên không từ hiện đại về những năm 70. Cô ta biết rõ cốt truyện và cố ý tiếp cận mọi thứ.
Miếng ngọc mà mẹ truyền lại cho Tô Thanh Mi thực ra là không gian rộng hơn trăm mét vuông. Trần Kiều Kiều giả vờ thích rồi mượn đeo, lén lấy máu nhận chủ.
Thậm chí vụ Tô Thanh Mi bị cưỡng hiếp cũng là do Trần Kiều Kiều giật dây, chỉ để được làm chủ ngọc bội mà không lo bị phát hiện.
Sau khi hai chị em chết, Trần Kiều Kiều chẳng thấy áy náy, chỉ thở dài: “Số bọn họ thật khổ.”
Rồi cô ta tiếp tục giả vờ dịu dàng, tiếp cận nam chính là một thanh niên trí thức và lợi dụng không gian để buôn bán làm giàu.
Cô ta còn giả danh là bạn thân của Tô Thanh Mi để tiếp cận ông ngoại bị đày, lừa lấy lòng tin của ông và một lão trí thức khác trong chuồng trâu.
Trong truyện, hai người già này đều là nhân vật quan trọng. Một người được cứu trong đêm mưa, vì cảm động mà tận tâm dạy dỗ Trần Kiều Kiều, giúp cô ta thi đỗ Đại học Thủ Đô.