Sau khi trở lại thành phố, Trần Kiều Kiều thường xuyên kiếm cớ đến thăm hai ông cụ, nhờ sự giới thiệu của họ, cô ta kết giao được với không ít mối quan hệ quý giá.

Một thời gian sau, khi đã quen thuộc với việc ra vào nhà ông ngoại, trong một lần tình cờ, cô ta bất ngờ phát hiện ra vài chiếc rương thần bí mà ông ngoại cất giấu bấy lâu.

Thế nhưng, chưa đầy bao lâu sau khi phát hiện ra những chiếc rương ấy, một biến cố không ai ngờ tới đột ngột xảy ra, ông ngoại bất ngờ đổ bệnh không một dấu hiệu báo trước!

Căn bệnh ập đến nhanh chóng khiến mọi người trở tay không kịp. Dù được dốc toàn lực cứu chữa, nhưng sức khỏe của ông ngày một sa sút và cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.

Sau khi ông ngoại qua đời, Trần Kiều Kiều đã làm một việc khiến ai nấy đều chấn động. Cô ta ngang nhiên chiếm hữu những chiếc rương vốn thuộc về ông!

Những kho báu kim ngân châu báu ẩn giấu trong đó đã trở thành những thùng vàng đầu tiên giúp cô  ta bước lên con đường thành công. Dựa vào số tài sản ấy, Trần Kiều Kiều bắt đầu cuộc hành trình huyền thoại đầy màu sắc của đời mình.

Hồi tưởng đến đây, khóe môi Tô Thanh Mi khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh chứa đầy giễu cợt. Bao năm qua, cô đã trải qua muôn vàn gian khổ, hoàn thành từng nhiệm vụ khó khăn, tất cả chỉ để có thể quay lại khoảng thời gian đặc biệt này.

Ở kiếp trước, cô đã phải chịu đựng quá nhiều bất công và sỉ nhục, trong lòng chất chứa đầy oán hận.

Giờ đây khi cơ hội thay đổi quá khứ và rửa sạch nhục nhã đã đến, cô quyết không bỏ lỡ! Những kẻ từng làm tổn thương, bày mưu tính kế hãm hại cô, cô nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá đắt, đòi lại công bằng cho chính mình!

Đồng thời, Tô Thanh Mi cũng hạ quyết tâm phải bảo vệ bằng được em gái và ông ngoại của mình.

Ánh mắt cô lúc này lạnh đến rợn người, dường như có thể xuyên thấu linh hồn kẻ khác, khiến ai nhìn vào cũng phải run sợ. 

Khóe môi cô lại nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Chú mèo nhỏ trong vòng tay cô dường như cảm nhận được hơi lạnh ấy, bất giác run rẩy trong lòng cô.

“Thanh Mi, chị đừng cười kiểu đó nữa... Em sợ lắm...” 

Hệ thống 044 đang hóa thân thành chú mèo con lên tiếng van nài với giọng non nớt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. 

Nó nhớ lại lần trước khi Thanh Mi lộ ra nụ cười này, nam chính tội nghiệp kia đã bị đá gãy xương, kết cục thảm không nỡ nhìn.

Thế nhưng Tô Thanh Mi lại không vì sự sợ hãi của 044 mà thu lại nụ cười của mình. Cô khẽ vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng nó, cố gắng xoa dịu nỗi bất an của nó.

044 tiếp lời: “Chị đừng sợ, đã có em bên cạnh rồi. Với lại chúng ta có rất nhiều vật tư. Với bản lĩnh của chị bây giờ, nhất định có thể đánh bại những kẻ thù từng hãm hại chị, khiến chúng phải trả giá cho mọi chuyện đã gây ra!”

Nói rồi, ánh mắt Tô Thanh Mi lại càng thêm lạnh lẽo, như có ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ cháy trong lòng.

Cô biết rõ, những oan ức và đau khổ mà cô từng gánh chịu, nhất định phải được đòi lại. 

Và những tài nguyên trước mắt này chính là nền tảng vững chắc, giúp cô không chỉ trả thù mà còn đảm bảo một cuộc sống đủ đầy cho mình và những người thân yêu trong thời kỳ vật tư khan hiếm ấy.

Chỉ là, 044 vẫn không nhịn được mà khẽ nhắc lại: “Chị nhớ là đừng cười kiểu đó nữa nhé, thật sự đáng sợ lắm…”

Tô Thanh Mi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Từ khi xuyên qua vô số vị diện nhiệm vụ, luôn có một sinh linh nhỏ bé bầu bạn bên cô, không rời không bỏ. Đó chính là hệ thống số 004, tuy chỉ là một con số, nhưng cô lại thân thiết gọi nó là “Tư Tư”.

Từ lần đầu gặp gỡ, Tư Tư đã tận tình hướng dẫn cô cách hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, đồng thời cố gắng giành lấy cho cô những phần thưởng phong phú nhất. Còn cô thì vì khát khao được trở về, đã liều mạng lao vào thực hiện nhiệm vụ, không quản ngày đêm.

Mỗi lần nhìn thấy cô cố gắng đến kiệt sức, Tư Tư luôn đau lòng khôn tả, hết lần này đến lần khác âm thầm hy sinh năng lượng để mở lối đi tắt cho cô.

Tô Thanh Mi luôn biết ơn sự giúp đỡ của Tư Tư.

Vì thế, cô thường dùng điểm thưởng từ nhiệm vụ để mua tặng nó đủ loại giao diện hệ thống tinh xảo.

Nhờ vậy, Tư Tư hiện giờ đã chiếm giữ vị trí đầu bảng trong danh sách hệ thống đẹp nhất, bỏ xa kẻ đứng thứ hai một khoảng cách dài.

Ở nhiệm vụ cuối cùng này, cô xuyên qua thời không, đặt chân đến Long Quốc năm 2024. Lần này, cô hóa thân thành một thiên tài y học được nhà nước đặc biệt bảo vệ, gánh trên vai sứ mệnh quan trọng.

Thời gian gấp rút, chỉ còn ba ngày, cô liền tranh thủ từng phút từng giây để hành động.

Trước tiên, cô tải về toàn bộ tư liệu y học quý giá trong và ngoài nước vào ổ cứng, bởi đây sẽ là kho tàng tri thức giúp cô thay đổi cục diện khi trở lại năm 70.

Tiếp theo, cô bắt đầu phân chia tài sản một cách có kế hoạch.

Một phần tiền, cô hào phóng tặng cho người đồ đệ mà cô yêu quý ở vị diện này, coi như vốn khởi nghiệp nghiên cứu y học sau này, hy vọng cậu ta sẽ đạt được thành tựu lớn trong ngành.

Phần còn lại, cô quyên góp thông qua tổ chức từ thiện để giúp đỡ những bé gái vùng núi nghèo khó. Những em nhỏ thiệt thòi vì hoàn cảnh hoặc bị tư tưởng trọng nam khinh nữ làm tổn thương.

Đặc biệt, cô yêu cầu vật phẩm quyên góp phải thật sự là những thứ các bé gái cần đến. 

Trước đó, Tô Thanh Mi từng thấy một tin tức khiến cô vô cùng phẫn nộ. 

Có người lợi dụng danh nghĩa từ thiện, quyên góp một trăm đồng mỗi người nhưng chỉ phát cho các em một túi nhỏ chứa hai cuốn tờ rơi cùng một gói băng vệ sinh, còn số tiền thì chảy vào túi riêng, biến thành những món hàng hiệu Hermès trong tủ quần áo của kẻ đó.

Với những hành vi như vậy, Tô Thanh Mi khinh bỉ đến tận xương tủy.

Hoàn tất mọi việc, cô chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến trở về, quyết tâm dùng những điều mình học được để thay đổi số phận của nhiều người khác.

Đồng thời, cũng là để báo thù cho bản thân và người thân ở kiếp trướcNhững kẻ từng ức hiếp họ, sẽ phải nếm trải nỗi đau mà họ đã gây ra.

Ba ngày sau, vào nửa đêm, sau khi xử lý xong tất cả, Tô Thanh Mi nằm xuống giường, còn Tư Tư thì đã quay trở về không gian thần hồn của cô.

“Thanh Mi, chị đã chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta sắp được về nhà rồi đấy.” Giọng nói của Tư Tư vang lên từ không gian thần hồn, mang theo sự háo hức và mong chờ. 

Nó cũng muốn được tận mắt nhìn thấy thời đại mà Tô Thanh Mi đã sống suốt hơn mười năm kia.

“À đúng rồi, chủ thần nói lần này chị về sẽ không còn nhiệm vụ nữa đâu. Em cũng phải đi nâng cấp một thời gian, nhưng đừng lo, khi chị tỉnh lại chắc em cũng nâng cấp xong rồi.”

“Sau khi nâng cấp xong có khi em sẽ có chức năng mới nữa đấy, sẽ giúp chị tốt hơn.”

“Ừm, chị chuẩn bị xong rồi.” Tô Thanh Mi đáp khẽ, giọng yếu ớt.

Vừa dứt lời, một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến khiến cô như bị hàng nghìn cân đè nặng lên mí mắt.

Trong khoảnh khắc ý thức rơi vào hư vô, Tô Thanh Mi mơ hồ thấy một tia sáng chói lòa lóe lên, sau đó hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Tô Thanh Ngọc, mày dám trộm bánh trứng trong phòng tao?!” Một giọng chua ngoa the thé vang lên chói tai.

“Ranh con mà đã học thói trộm cắp, y như con mẹ đoản mệnh của mày, cũng chỉ là chiếc giày rách nát không hơn không kém!” Một giọng khác độc địa không kém tiếp lời, sắc như dao cứa vào tai Tô Thanh Mi.

Từng chữ như búa tạ nện vào tim cô.

Trán cô bất chợt đau nhói. Theo phản xạ, cô đưa tay lên sờ, nhưng chỉ thấy toàn từng cơn nóng hổi. Cơn đau khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, và rồi cô từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt bắt đầu hiện rõ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play