Em gái cẩn thận nhận lấy ngọc bội. Cô bắt chước theo cách của chị vừa nói, cắn nhẹ đầu ngón tay, để từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống bề mặt chiếc ngọc. 

Cùng với sự thấm đẫm của dòng máu, chiếc ngọc bội như bừng tỉnh sinh khí mới, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, dịu dàng.

“Bây giờ ngọc bội đã nhận em làm chủ rồi.” Tô Thanh Mi nhẹ nhàng nói.

Bản thân Tô Thanh Mi có hệ thống và không gian thần hồn, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với chiếc ngọc bội mẹ cô để lại. Việc cô trao lại chiếc ngọc bội cho em gái cũng là mong muốn em gái có thêm một sức mạnh bảo vệ bản thân.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, tiếng lá cây ngoài cửa sổ xào xạc vang lên trong không gian tĩnh mịch, mang theo sự bí. 

Trong đêm ấy, hai chị em ôm chặt lấy nhau, trong lòng đầy ắp những khao khát và mơ ước về tương lai tươi sáng phía trước.

Bỗng một tiếng gọi thô lỗ vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi chiều: “Ngọc Liên, sao còn chưa nấu cơm?” 

Bóng dáng cao lớn của Tô Kiến Nhân xuất hiện ngoài cửa, tiếng cửa đóng mạnh theo sau, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi lẫn khó chịu.

Âm thanh này cũng khiến Tô Thanh Mi gián đoạn ý định dạy em gái cách sử dụng không gian.

Cô thầm nghĩ căn phòng nhỏ chật hẹp này không thể ở mãi được, người cha vô dụng kia cũng nên biết dọn dẹp một chút, kiếm thêm chút tiền.

Ngay lúc đó, giọng nói của Tô Hồng Hạnh vang lên ngoài cửa, giọng nũng nịu kèm theo tiếng khóc giả tạo: 

“Cha ơi, Tô Thanh Mi làm gãy tay mẹ rồi, còn đá con nữa, cha phải làm chủ cho hai mẹ con con!” Lời nói của cô ta đầy vẻ oan ức và tố cáo, như thể Tô Thanh Mi đã làm điều gì đó vô cùng tội lỗi.

Nghe vậy, Tô Kiến Nhân nhăn mặt, cơn giận dần bốc lên trong lòng.

“Bùm!” Một tiếng động vang dội làm rung chuyển hành lang hẹp, cánh cửa phòng nhỏ, vốn đã ọp ẹp, bị đá mạnh đến mức bật tung, kêu lên tiếng cọt kẹt chói tai.

Bóng dáng Tô Kiến Nhân xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tái mét, ánh mắt cháy lên ngọn lửa giận dữ, như một con thú bị khiêu khích sẵn sàng xé xác con mồi trước mặt.

“Ở nhà, tao cho chúng mày ăn, cho chúng mày uống mà chúng mày suốt ngày gây chuyện, không chịu để tao yên ổn đúng không?” Giọng ông ta trầm đục, nặng nề, từng lời như gằn ra từ kẽ răng, chứa đầy sự hận thù.

Ánh mắt ông quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Thanh Mi, đang ngồi trên giường với vẻ mặt lạnh lùng.

“Hôm nay còn dám đánh mẹ mày nữa, hai đứa bây định làm loạn à!” Cơn thịnh nộ của ông ta đạt đến đỉnh điểm, lời nói vang lên như sấm nổ trong căn phòng.

“Mẹ ruột của chúng tôi đã chết từ lâu rồi, Tưởng Ngọc Liên nào phải mẹ chúng tôi? Theo ngày xưa bả ta chẳng qua chỉ là vợ lẽ, bọn tôi chỉ nên gọi là dì.

Mẹ tôi mất, mộ còn chưa kịp lạnh, mà bà ta đã không chờ nổi mà bước chân vào cửa, ở trong nhà ông ngoại tôi để lại, ngủ với người đàn ông của mẹ tôi, lại còn bắt nạt con cái của mẹ tôi. Da mặt bà ta phải dày đến mức nào vậy chứ!”

Tô Thanh Mi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Tô Kiến Nhân sững sờ, kinh ngạc không thôi. Không ngờ đứa con gái cả thường ngày ngoan ngoãn chịu đựng nay lại công khai cãi lại lời ông ta.

Nhưng theo sau đó là cơn giận dữ còn dữ dội hơn.

Bên ngoài ông ta luôn đóng vai người cha hiền lành, như một người cha tuyệt vời hết mực yêu thương con cái.

Nhưng trong nhà, ông ta lại hoàn toàn làm ngơ trước việc để vợ kế và con gái riêng của bà ta là Tô Hồng Hạnh bắt nạt hai cô con gái ruột của vợ trước.

Bởi vì ông ta căm ghét mẹ của các cô. Ghét sự kiêu ngạo của bà, ghét việc dù đã cưới bà, sống với nhau nhiều năm, nhưng ông ta vẫn không bao giờ có được trái tim bà.

Bà lúc nào cũng lạnh lùng với ông, nhưng lại trao trọn tình yêu thương cho hai đứa con gái Tô Thanh Mi và Tô Thanh Ngọc.

Đến lúc Thư Mộng Ngọc qua đời, bà đem tất cả những gì có thể để lại cho hai đứa con gái, thậm chí trong những giây phút cuối cùng, bà cũng chỉ dặn dò hai đứa con gái, không dành cho ông ta một lời từ biệt.

Tô Kiến Nhân vốn là người tự ti, nhạy cảm, lại cực kỳ ghét bị người khác xem thường, thế nên, khi thấy hai chị em Tô Thanh Mi bị hành hạ, trong lòng ông ta không những không đau lòng mà còn có chút hả hê khó hiểu.

Ông ta cứ nghĩ Tô Thanh Mi sẽ tiếp tục như trước kia luôn ngoan ngoãn chịu đựng. Nào ngờ hôm nay, cô lại dám phản kháng mạnh mẽ đến thế.

Tô Kiến Nhân lập tức xông tới trước mặt Tô Thanh Mi, giơ tay lên định tát cho cô một cái thật mạnh, dạy dỗ đứa con gái cả không biết trời cao đất dày này.

Nhưng tay ông ta vừa giơ lên, Tô Thanh Mi đã không hề do dự mà nhấc chân, đá mạnh một phát vào bụng ông ta. Thân thể vốn đã nặng nề do rượu thịt lâu năm khiến Tô Kiến Nhân không kịp phản ứng.

Cú đá ấy khiến ông ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống nền phòng khách, đau đến nỗi mặt mũi méo xệch, rên rỉ không ngừng, mãi mới lồm cồm bò dậy.

Trong khi đó, Tô Thanh Mi nắm tay em gái, không hề tỏ ra sợ hãi, bước thẳng ra giữa phòng khách, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bừng bừng.

“Ngôi nhà này là do ông ngoại để lại, trên sổ đỏ cũng chỉ ghi tên tôi. Bây giờ, các người phải trả lại phòng của tôi và em gái. Không thì, cút khỏi đây hết cho tôi!”  

Giọng cô cứng rắn, từng chữ như dao găm đâm thẳng vào tim Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên.

Tô Hồng Hạnh đứng nép một góc phòng khách, nhìn cảnh tượng ấy mà sợ đến run lẩy bẩy.

“Đồ... Đồ gái bất hiếu! Mày dám đánh cả cha mình à!”  Tô Kiến Nhân vừa đau vừa giận, gào lên như bị chọc tiết. 

Ông ta nằm nghiêng trên nền nhà, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, một tay ôm bụng, một tay cố chống xuống đất, nhưng thân thể nặng trịch chẳng chịu nghe lời.

Tô Hồng Hạnh nghe cha hét lên, vội vàng chạy đến, cúi xuống đỡ ông ta: “Cha! Cha không sao chứ? Để con đỡ cha dậy.”

Nhưng Tô Kiến Nhân chẳng màng đến sự quan tâm của cô ta, vẫn tiếp tục mắng nhiếc: “Mày là chị, sao lại không biết điều như vậy! Sao có thể giành phòng của em trai em gái, mày còn chút lương tâm nào không?”

Mỗi một câu nói phát ra, bụng ông ta như bị dao cứa, đau đến mức tim gan quặn lại. Ông ta không rõ là vì cú đá của Tô Thanh Mi quá nặng, hay vì lúc ngã va đập vào đâu đó, nhưng lúc này đây, cả thể xác lẫn tâm trí ông ta đều bị cơn giân dữ và đau đớn nuốt chửng, chỉ muốn trút toàn bộ oán khí ra ngoài.

“Lương tâm? Bao năm nay, chị em tôi phải làm hết việc nhà, lại còn bị các người bắt nạt dày vò . Vậy mà ông còn hỏi tôi có lương tâm không?”

“Giành phòng à? Phòng đó vốn dĩ là của chị em tôi! Còn cái lũ mà ông gọi là em trai em gái ấy, chẳng qua là lũ con hoang của ông với mụ mẹ kế độc ác mà thôi. Muốn chiếm căn nhà ông ngoại để lại cho chị em tôi?

Trước đây tôi nhịn là vì còn coi ông là cha ruột, nhưng giờ tôi đã hiểu rồi. Sói dù có nuôi bao nhiêu năm cũng thành chó nhà. Ông ấy à, còn thua cả con chó giữ cửa nhà người ta!” Tô Thanh Mị cười khẩy.

Cô nhìn chằm chằm vào Tô Kiến Nhân, tiếp tục nói, giọng khinh miệt: “Từ lúc Tưởng Ngọc Liên bước chân vào nhà này, ông đã thiên vị mẹ con bà ta và đứa con trai riêng của ông. Giờ ông còn mặt mũi trách tôi à? Nực cười thật đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play