Thoát khỏi đôi mẹ con độc ác kia.

Tô Thanh Mi hít một hơi thật sâu bầu không khí tự do, nhưng cơ thể lại đột ngột như mất đi chống dỡ, mọi sức lực trong cơ thể bị rút hết, mềm nhũn rồi ngã xuống.

Từ nãy đến giờ, Tô Thanh Ngọc vẫn luôn lo lắng canh chừng bên cạnh Tô Thanh Mi. Vừa thấy vậy, cô nhanh tay đỡ lấy chị, vững vàng ôm lấy thân thể đang ngã quỵ đó.

Trong đôi mắt của cô em gái hiện rõ sự lo lắng. Nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Tô Thanh Mi, tim cô khẽ nhói lên.

Tô Thanh Mi cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả thế giới như đang xoay tròn trước mắt. Cô đã hai ngày chưa ăn gì, cơn đói cồn cào như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy dạ dày, khiến cô đau nhói từng cơn.

Tô Thanh Ngọc cẩn thận đỡ chị ngồi xuống, rồi lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán của chị. Động tác của cô nhẹ nhàng và tỉ mỉ, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi sẽ làm chị đau.

“Chị ơi, chị sao rồi? Có ổn không?” Tô Thanh Ngọc khẽ hỏi, giọng đầy quan tâm.

Tô Thanh Mi nhìn quanh phòng khách, xác nhận không có ai. Mẹ con Tưởng Ngọc Liên vẫn còn đang bận xử lý vết thương trong phòng của họ.

Cô chậm rãi đưa tay, từ trong không gian lấy ra hai chiếc bánh bao thịt. Với sức mạnh thần hồn hiện tại, cô không cần lo lắng sẽ bị phát hiện nếu có người đột ngột nhìn thấy hành động này.

Cô nhẹ nhàng đưa một chiếc bánh bao cho em gái, thấy nét mặt ngạc nhiên của Tô Thanh Ngọc khi nhận lấy, lòng cô cũng dịu lại phần nào.

Còn bản thân, Tô Thanh Mi từ tốn cắn một miếng bánh bao. Món ăn tuy đơn giản, nhưng lúc này lại ngon miệng đến lạ thường. Cô cảm nhận được cơn đói đang dần lùi đi, sức lực trong người cũng chậm rãi hồi phục.

Tô Thanh Mi khẽ thở dài, thầm nghĩ thân thể này quả thật quá yếu ớt. Nếu không kịp thời ăn được chiếc bánh bao này, e rằng cô đã phải ngất xỉu thêm một lần nữa rồi.

Đôi mắt của Tô Thanh Ngọc mở to như chuông đồng, nhìn chiếc bánh bao trong tay như nặng cả nghìn cân. Cô cầm mà không dám ăn, cả người như hóa đá.

Trong lòng cô ngổn ngang những câu hỏi và ngạc nhiên. Người chị dịu dàng, yếu đuối thường ngày hôm nay như biến thành một con người khác, tỏa ra khí chất mạnh mẽ chưa từng thấy.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là việc chị mình dường như biết được một loại tiên thuật thần bí có thể lấy vật trong không trung! Cảnh tượng đó, cô chưa từng nghe qua, càng chưa từng được chứng kiến.

Tô Thanh Ngọc cảm thấy đầu óc mình gần như không theo kịp thực tại. Lẽ nào… tất cả những điều này đều là sự thật?

Cô cố gắng lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn rõ ràng như cũ.

Chẳng lẽ cô vẫn đang mơ? Để xác minh, cô dứt khoát giơ tay tự đánh mạnh vào cánh tay mình.

“Á—!”

Một cơn đau nhói khiến cô hít sâu một hơi, cú đánh vừa rồi để lại một vết đỏ rõ rệt trên tay.

Cô sững người, trái tim dâng lên một cảm xúc khó tả. Đây không phải mơ! Tất cả đều là thật!

Chị của cô thật sự đã trở nên mạnh mẽ, còn học được tiên thuật nữa!

Đôi mắt Tô Thanh Ngọc ánh lên sự hưng phấn, cô ôm chặt cánh tay chị, vui mừng reo lên:

“Chị ơi! Chị chắc chắn là học được tiên thuật rồi đúng không? Chị giỏi quá đi mất! Em ngưỡng mộ quá!”

Tô Thanh Mi mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu em gái, rồi khẽ hạ giọng:

“Thanh Ngọc, đây không phải là tiên thuật đâu. Đó là ngọc bội không gian linh tuyền được truyền lại từ tổ tiên bên ngoại của chúng ta. Chỉ người được ngọc nhận chủ mới có thể mở ra không gian bên trong nó. Trước đây chị không nói với em vì cảm thấy tính em còn chưa đủ chín chắn, nên chưa kịp kể.”

Tô Thanh Ngọc mở to mắt đầy tò mò: “Không gian linh tuyền à? Trong đó có gì vậy? Chị ơi, chúng ta có thể vào xem được không?”

Tô Thanh Mi khẽ gật đầu mỉm cười: “Tất nhiên là được. Nhưng chúng ta phải tìm chỗ kín đáo, không thể để người khác thấy.”

Nghe vậy, Tô Thanh Ngọc càng thêm phấn khích, cô kéo tay chị giục: “Vậy mau đi thôi! Em muốn xem cái ngọc bội đó lắm rồi!”

Tô Thanh Mi khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn em gái: “Đừng vội. Chị muốn để em nhận chủ ngọc bội mà mẹ để lại. Như vậy em cũng có thể dùng được không gian linh tuyền.”

Nghe vậy, mắt Thanh Ngọc sáng rực lên, giọng đầy kích động: “Thật ạ? Tuyệt quá! Em nhất định sẽ trân trọng cơ hội này, không phụ lòng mong mỏi của mẹ!”

Tô Thanh Ngọc liền đỡ chị gái đứng dậy, dìu chị về phòng hai chị em. Nói là phòng nhưng thật ra chỉ là một gian kho nhỏ được cải tạo lại.

Ngôi nhà này vốn là căn hộ ba phòng ngủ do ông ngoại để lại. Dù không rộng rãi gì, nhưng ít ra cũng là một mái ấm hoàn chỉnh.

Trước khi Tưởng Ngọc Liên bước chân vào nhà, mỗi người trong hai chị em đều có một căn phòng riêng. Dù đơn giản, nhưng tràn ngập ấm áp.

Hơn nữa, vì được mẹ vô cùng yêu thương, phòng của hai chị em còn là nơi đón nhiều ánh nắng nhất.

Nhưng mọi thứ thay đổi kể từ khi Tưởng Ngọc Liên bước vào cửa.

Bà ta là một người đàn bà mạnh mẽ và thủ đoạn. Vừa bước chân vào nhà đã tìm cách chèn ép, bắt nạt hai chị em.

Ngoài mặt thì giả vờ là người mẹ kế hiền lành, nhưng trong tối lại không ngừng bày trò. Cuộc sống của hai chị em ngày càng trở nên khổ sở.

Ban đầu là đứa em kế Tô Hồng Hạnh giành lấy phòng của Thanh Ngọc, khiến hai chị em phải chen chúc trong một căn phòng. Sau đó, khi Tưởng Ngọc Liên sinh con trai, tình cảnh càng tệ hơn. Ngay cả căn phòng cuối cùng của hai chị em cũng bị cướp mất.

Nếu không phải ngôi nhà này đứng tên Tô Thanh Mi, và bản gốc của sổ đỏ bị cô giấu đi, e rằng họ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.

Hiện giờ, hai chị em chỉ còn biết sống tạm bợ trong căn kho nhỏ chất đầy đồ đạc, xoay người cũng khó khăn. Giường chỉ là vài tấm ván ghép lại, chăn mỏng thì chắp vá đầy mảnh vá.

Dù hoàn cảnh khắc nghiệt, hai chị em vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì họ biết rằng không còn nơi nào để đi nữa.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Thanh Ngọc mang hộp y tế ra, cẩn thận băng bó vết thương trên trán cho chị. Vết thương kia nổi bật trên trán Tô Thanh Mi như một con rết đỏ dữ tợn.

Máu đã ngừng chảy, nhưng vùng da quanh đó vẫn còn hiện lên vết xanh tím nhạt.

Tim Tô Thanh Ngọc thắt lại.

Cô lấy bông khử trùng, nhẹ nhàng lau đi những vết máu dính quanh vết thương, như thể đang làm điều gì thiêng liêng lắm.

Tô Thanh Mi chỉ ngồi yên, lặng lẽ để em chăm sóc mình. Trong ánh mắt cô, vừa có chút áy náy, lại ngập tràn biết ơnCô hiểu, bao năm qua, chính mình đã khiến em gái phải lo lắng quá nhiều.

“Thanh Ngọc, đây là ngọc bội mẹ để lại cho em. Nó không chỉ là một món trang sức, mà còn là vật truyền thừa của dòng họ. Em chỉ cần nhỏ một giọt máu lên là có thể nhận chủ.”

Sau khi được xử lý vết thương, Tô Thanh Mi tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ, đặt viên ngọc bội vào tay em gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play