Người đang đối diện với Tô Thanh Mi lúc này chính là Trần Kiều Kiều. Ký ức kiếp trước hiện về rõ ràng trong tâm trí cô, cũng gương mặt hiền lành vô hại như chị gái nhà bên kia, vậy mà lại lừa lấy miếng ngọc bội quý giá của cô, còn biến cả gia đình cô thành bàn đạp cho cô ta tiến thân.

Trần Kiều Kiều nở một nụ cười đã luyện tập hàng trăm lần, cố gắng thể hiện vẻ thân thiện như trong sách. Cô ta từng đọc một quyển tiểu thuyết mà trong đó, Tô Thanh Mi là nữ chính, cô thường tỏ ra dịu dàng, hiền lành, cuối cùng còn gả cho nam chính Lưu Tử Ngôn cũng là một thanh niên trí thức, sau này có địa vị rất cao ở thủ đô.

Lần này, chính cô ta là người xuyên sách, đã biết trước toàn bộ cốt truyện, nên cô ta muốn đoạt lấy tất cả nam chính, ngọc bội, và cả vận mệnh của nữ chính. 

Trong mắt Trần Kiều Kiều, Tô Thanh Mi với tính cách hiền lành chậm chạp kia tuyệt đối không phải đối thủ của mình.

Nhưng Tô Thanh Mi chỉ lạnh nhạt liếc qua cô ta một cái, không hề phản ứng, sau đó lại khẽ nhếch môi, hướng ánh mắt nhìn về phía dãy ghế sáu người đối diện.

Lúc này, Tô Hồng Hạnh vừa đặt xong hành lý dưới ghế thì ngẩng đầu lên và rồi hoảng sợ đến mức suýt hét lên thành tiếng khi bắt gặp ánh mắt quen thuộc của hai chị em Tô Thanh Mi đang mỉm cười nhìn mình không chớp mắt.

“Á!” Tô Hồng Hạnh hét thất thanh, cả người lập tức co rụt lại, nép chặt về phía người Lý Tuyên bên cạnh.

“Chị ơi, chị thật không lừa em! Hôm nay chúng ta lại gặp cô ta nữa rồi!” Tô Thanh Ngọc nắm lấy tay chị, kích động reo lên.

Thấy sắc mặt Tô Hồng Hạnh tái nhợt vì sợ hãi, tâm trạng của Tô Thanh Mi lại càng thêm hả hê. Kẻ địch khổ sở, chính là niềm vui của cô.

Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh hãi của Tô Hồng Hạnh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, định tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng, có người lại không muốn để cô yên.

“Xin chào, các cậu cũng là thanh niên trí thức xuống xây dựng nông thông đúng không? Mình tên là Trần Kiều Kiều, đến từ Hải thị, sẽ đến đại đội Thanh Sơn ở huyện Long, tỉnh Hắc. Còn các cậu thì sao?” Trần Kiều Kiều mở lời trước, lập tức kéo theo những người bên cạnh cũng lần lượt giới thiệu.

“Lưu Thanh Thanh, cũng đến từ Hải thị, đến đại đội Thanh Sơn” Người lên tiếng đầu tiên là cô gái ngồi cạnh Trần Kiều Kiều. 

Cô ta mặc một bộ quần áo có phần cũ kỹ, nơi khuỷu tay còn chắp vá, nhưng thần thái lại chẳng hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, trái lại còn mang theo sự láu lỉnh và xảo quyệt.

Đôi mắt cô ta đảo liên tục, giống hệt con chuột tinh ranh đang dòm ngó gì đó, ánh nhìn dò xét dừng lại trên người hai chị em Tô Thanh Mi.

Khi ánh mắt lướt qua quần áo đắt tiền và khí chất nổi bật của họ, trong lòng Lưu Thanh Thanh bỗng dâng lên một trận ghen tị mãnh liệt. 

Tầm mắt cô ta cuối cùng dừng lại trên gương mặt xinh đẹp xuất chúng của Tô Thanh Mi, ánh mắt càng thêm đố kỵ: Hừ, cái loại mặt mũi như hồ ly tinh kia, ăn diện sặc sỡ như thế, không biết lại muốn dụ dỗ tên đàn ông nào nữa đây.

“Tô Thanh Mi, đến từ Tô thị, đến đại đội Thanh Sơn, tỉnh Hắc.” Lúc này, Tô Thanh Mi đã có thần thức mạnh mẽ, chỉ một tia dao động cảm xúc của người khác cũng không thể nào qua mắt cô được. 

Vì vậy khi thấy rõ sự đố kỵ độc địa trong mắt Lưu Thanh Thanh, cô cũng chẳng thèm để tâm.

Kiếp trước, Lưu Thanh Thanh chính là tay chân thân tín của Trần Kiều Kiều. Nhà cô ta nghèo, thường xuyên lén lấy trộm đồ của hai chị em Tô Thanh Mi để dùng, lợi dụng sự yếu mềm của họ.

“Tô Thanh Ngọc, cũng đi đại đội Thanh Sơn.” Tô Thanh Ngọc trả lời đơn giản như chị gái mình.

“Hạ Kiến Quốc, từ Hải thị, cũng đi Thanh Sơn.” Một chàng trai mặt vuông chữ điền lên tiếng.

“Lâm Vân Thanh, đến từ Thủ Đô, cũng đến đại đội Thanh Sơn.” Người vừa lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt thanh tú rạng rỡ, làn da trắng như tuyết, nhưng giọng nói thì lại yểu điệu đầy dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Lâm Vân Thanh đời trước cũng từng ở đội Thanh Sơn cùng với Tô Thanh Mi. Gia cảnh cô ấy rất tốt, theo lẽ thường thì không cần phải đi lao động ở vùng sâu. 

Thế nhưng người cô ấy thích lại đã xuống nông thôn từ nửa năm trước. Khi biết được điều đó, cô ấy lập tức quyết định đi theo.

Người con trai ấy, chính là nam chính sau này Lưu Tử Ngôn, người cuối cùng cưới Trần Kiều Kiều.

Kiếp trước, sau khi xuống nông thôn, hai chị em Tô Thanh Mi từng bị vẻ ngoài ngọt ngào của Trần Kiều Kiều mê hoặc, một lòng tận tụy phục vụ cô ta, thậm chí còn tưởng mình được cô ta đối xử tốt.

Còn Lâm Vân Thanh, có lẽ vì được nuôi dạy trong môi trường gia đình tốt, từ sớm đã nhìn ra sự giả tạo và độc ác đằng sau vẻ thánh thiện của Trần Kiều Kiều, nên từ đầu đã cực kỳ ghét cô ta, và càng khinh thường hai chị em Tô Thanh Mi từng làm tay sai cho cô ta.

Tuy yêu thích Lưu Tử Ngôn, nhưng Lâm Vân Thanh không phải kiểu con gái u mê mù quáng. Khi thấy đối phương nhiều lần không nể mặt mình, còn ngày càng thân thiết với Trần Kiều Kiều, cô ấy đã quyết đoán xây một căn nhà nhỏ rời khỏi khu tập thể của thanh niên trí thức.

Về sau, Tô Thanh Mi chết thảm. Trong số những thanh niên trí thức cùng đi xuống nông thôn năm ấy, không một ai đứng ra giúp Tô Thanh Ngọc lo hậu sự cho chị mình.

Nhưng bất ngờ thay, người duy nhất ra mặt lại là Lâm Vân Thanh, người xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, chưa từng nở nụ cười với hai chị em cô. 

Cô ấy không chỉ giúp Tô Thanh Ngọc chôn cất chị gái, mà khi phát hiện Tô Thanh Ngọc mất tích, cũng chính là người đầu tiên muốn báo cánh sát.

Nhưng khi ấy, Tô Thanh Ngọc đã bị tên lưu manh phân sát phi tang. Dù có điều tra cũng không thể tìm ra kết quả.

Tuy vậy, trong lòng Lâm Vân Thanh vẫn luôn nghi ngờ Trần Kiều Kiều. 

Sau này, một sự việc bất ngờ xảy ra. Một ngày nọ, không ai hiểu vì sao cô ấy lại bị phát hiện ngủ chung giường với một tên đàn ông thô lỗ trong đội. Mà người dẫn theo mọi người đến bắt gian, chính là Trần Kiều Kiều!

Cuối cùng, Lâm Vân Thanh bị ép phải cưới gã đàn ông kia. Chẳng bao lâu sau, cô bị bạo hành đến chết. 

Rõ ràng, sự cố ngoài ý muốn ấy cũng giống như Tô Thanh Mi năm xưa, là vì chắn đường Trần Kiều Kiều mà bị cô ta giải quyết.

Sau phần tự giới thiệu của Lâm Vân Thanh, đến lượt cặp đôi cẩu nam nữ Tô Hồng Hạnh và Lý Tuyên.

“Tôi tên là Lý Tuyên, người thành phố Tô, giống như các cậu.” Khi anh ta nói, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt của Tô Thanh Mi, sững người mất một lúc. Không hiểu sao, cô ấy còn đẹp hơn cả trong ấn tượng của anh.

“Tôi… Tôi tên là Tô Hồng Hạnh, cũng đến từ thành phố Tô, cùng hai chị xuống nông thôn tới đại đội sản xuất Thanh Sơn…” Câu nói còn chưa dứt, mắt Tô Hồng Hạnh đã đỏ hoe. 

Cô ta còn len lén liếc nhìn Tô Thanh Mi, bộ dáng như thể bị chị bắt nạt đã thành quen.

Mọi người trong khoang vừa nghe xong lời cô ta đã bắt đầu râm ran bàn tán, lòng đầy hiếu kỳ không biết giữa Tô Hồng Hạnh và hai chị em này rốt cuộc có ân oán gì.

Ngay lúc ấy, một cái bóng đen vụt qua đầy quỷ mị! Mọi người hốt hoảng, đồng loạt quay đầu nhìn. 

Hóa ra là Tô Thanh Mi! Chỉ trong nháy mắt, cô đã đứng trước mặt Tô Hồng Hạnh.

Ghế ngồi vốn đủ cho sáu người nhưng hiện tại chỉ có bốn. Tô Hồng Hạnh ngồi bên mép gần lối đi, cạnh là Lý Tuyên. Đối diện là Hạ Kiến Quốc và Lâm Vân Thanh.

Chỉ thấy Tô Thanh Mi nở một nụ cười nhàn nhạt, hai lúm đồng tiền hiện rõ, trông vừa ranh mãnh vừa xinh đẹp đến chói mắt. Nhiều người chưa kịp thưởng thức hết dung nhan ấy thì…

Cô thò tay vào ba lô, móc ra một cây gậy gỗ ngắn!

Tô Hồng Hạnh nhìn thấy món đồ đó thì sắc mặt lập tức biến đổi chẳng phải đây là đoạn gậy lau nhà mà vài ngày trước Tô Thanh Mi đã dùng để đánh gãy răng cô ta hay sao? Cô ta đi xuống nông thôn mà vẫn mang theo thứ này? Đầu óc có vấn đề à?

Tô Hồng Hạnh còn chưa kịp nghĩ xong thì bất chợt cảm thấy răng đau nhói.

Không một chút do dự, Tô Thanh Mi nắm tóc Tô Hồng Hạnh, vung gậy đập mạnh vào miệng cô ta!

Mỗi một lần giáng xuống là một câu mắng:

“Cô là đứa con do tiểu tam sinh ra mà cũng dám gọi tôi là chị? Tôi từng nói rồi, còn gọi một tiếng chị nữa, tôi sẽ đánh gãy hết răng cho mọc lại! 

Mẹ cô phá hoại hôn nhân của mẹ tôi, sinh ra cô. Sau đó còn hạ độc giết chết mẹ tôi! Cô còn mặt mũi gọi tôi là chị à?

Cô gọi, tôi thấy kinh tởm lắm! Mẹ cô không chỉ là kẻ giết người mà còn đội nón xanh cho bố tôi, lén lút ngoại tình với trai, bị bố tôi bắt tại trận, thế mà cô còn có mặt mũi gọi tôi là chị?”

Lời mắng vang lên từng câu từng chữ, như xé toạc bầu không khí trong toa tàu.

Mọi người nghe xong thì chết lặng.

Ngay cả Lý Tuyên cũng sững sờ, không thốt nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play