Từng câu Tô Thanh Mi nói ra, bọn họ đều nghe hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại chẳng thể nào tin nổi.
Tiểu tam? Hạ độc mẹ ruột? Tằng tịu? Đội nón xanh cho bố cô?
Những từ ngữ ấy như sấm sét nổ vang giữa đám đông, khiến không khí xung quanh bỗng chốc rúng động.
Những người vốn định tiến lên can ngăn cũng khựng lại, trên mặt hiện rõ vẻ do dự và kinh ngạc.
Sau khi kịp hiểu ra câu chuyện, những người xung quanh vốn có ý tốt định can ngăn cũng âm thầm rút lui.
Con của tiểu tam, lại có một người mẹ độc ác như thế, bản thân đứa con gái này thì làm sao có thể tốt đẹp nổi?
Huống hồ lời Tô Thanh Mi nói hoàn toàn không sai. Mẹ con họ đã hại cả nhà chị em cô thê thảm như vậy, giờ còn mặt dày mày dạn gọi người ta là “chị”? Thử hỏi ai mà không cảm thấy vừa tức giận vừa ghê tởm?
“Thanh Mi, nể mặt anh một chút, đừng đánh nữa.” Lý Tuyên là thằng đàn ông ích kỷ và vô sỉ.
Sau hai ngày bị Tô Hồng Hạnh nhồi nhét tư tưởng, anh ta đã hoàn toàn tin rằng Tô Thanh Mi nổi giận vì ghen tuông, vì còn yêu anh ta. Thế nên anh ta mới ảo tưởng rằng chỉ cần đưa ra cái gọi là “thể diện” của mình, là có thể hóa giải xung đột giữa hai cô gái.
“Anh là ai vậy? Tại sao tôi phải nể mặt anh?” Tô Thanh Mi tay trái nắm chặt tóc của Tô Hồng Hạnh, tay phải vẫn giữ chặt cây gậy gỗ.
Trong quá trình giằng co vừa rồi, tóc Tô Hồng Hạnh đã bị cô giật rụng không ít.
“Em buông Hồng Hạnh ra đi. Anh biết em luôn thích anh, em đánh cô ấy cũng vì ghen tị thôi. Em…” Lời còn chưa dứt, nụ cười trên gương mặt Tô Thanh Mi đã hoàn toàn biến mất.
Cô nhẹ nhàng đặt cây gậy xuống chiếc bàn nhỏ giữa các ghế ngồi, rồi bất ngờ giơ tay túm lấy tóc của Lý Tuyên.
Kiểu tóc của Lý Tuyên là kiểu ngắn thịnh hành thời bấy giờ, bị cô túm gọn một phát, chẳng tốn chút sức nào.
Tô Thanh Mi hai tay nắm hai cái đầu, dùng lực đập mạnh vào nhau. Trùng hợp làm sao, môi của hai người va thẳng vào nhau, vang lên một tiếng “bộp” trầm đục.
“Em gái à, tên đàn ông này dám mắng chị, em thay chị dạy dỗ hắn một trận đi!” Tô Thanh Mi có chút mỏi mệt rồi, cô biết nhân viên an ninh trên tàu sắp tới nơi, nên quyết định để em gái Tô Thanh Ngọc “vận động tay chân” một chút.
Dù hơi nghi hoặc, nhưng Tô Thanh Ngọc vẫn ngoan ngoãn giơ tay lên. Động tác của cô nhanh nhẹn, dứt khoát, mười mấy cái tát giáng thẳng vào mặt Lý Tuyên, không chệch phát nào.
Lý Tuyên chỉ cảm thấy hai tai ù đi, bên khóe miệng cũng bắt đầu rỉ máu.
“Hắn đã mắng chị thế nào?” Tô Thanh Ngọc vừa đánh vừa hỏi.
Đôi mắt to tròn của Tô Thanh Mi trừng lên, giận dữ đáp: “Hắn xấu như cóc ghẻ, miệng như cá trê, mắt tam giác, mà dám nói chị thích hắn? Chẳng phải đó là đang sỉ nhục chị sao?” Giọng cô ngập tràn khinh thường và châm chọc.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh này mà cạn lời. Cô gái này thật là bướng bỉnh và bá đạo, ra tay cũng không nhẹ chút nào.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, một cô gái xinh đẹp như vậy mà bị nói là thích tên tam giác mắt, mồm cá trê như kia, đúng là bị xúc phạm thật.
“Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?” Một đôi nam nữ nhân viên an ninh trên tàu nghe thấy ồn ào liền bước tới.
Tô Thanh Ngọc thấy có người đến liền thả tay khỏi đầu Lý Tuyên. Mà đầu anh ta lúc này đã có hai mảng tóc bị nhổ trụi, lộ rõ cả da đầu.
Tô Thanh Mi nhìn thấy hai mảng trọc trên đầu Lý Tuyên mà không nhịn nổi cười.
Cô dùng tay che mặt, cúi người nằm úp trên bàn nhỏ, vai run rẩy, ai nhìn vào cũng tưởng cô đang khóc đến đứt ruột đứt gan.
“Đồng chí ơi, tên này này vu oan chị tôi thích hắn, làm ô danh thanh niên trí thức xây dựng tổ quốc, tôi mới ra tay dạy dỗ hắn.” Khuôn mặt thanh tú của Tô Thanh Ngọc nghiêm túc, giọng nói ngoan ngoãn giải thích với nhân viên an ninh.
“Mọi chuyện đúng là như thế, nam thanh niên này vừa lên tàu đã lớn tiếng nói cô gái xinh đẹp kia thích mình, nên mới bị em gái cô ấy đánh cho một trận.” Người dân thời ấy phần lớn vẫn coi trọng hình thức bên ngoài, nên chẳng ai nhắc đến chuyện Tô Thanh Mi vừa khiến hai người đập đầu vào nhau.
“Tô Thanh Mi đánh tôi vô cớ! Tôi muốn báo cảnh sát bắt cô ta lại!”
Đúng lúc này, Tô Hồng Hạnh mở miệng hét lớn, gương mặt sưng húp cùng hai chiếc răng mới bị đánh gãy khiến cô ta chẳng còn chút hình tượng ngây thơ nào nữa.
“Các đồng chí, Tô Hồng Hạnh là con gái của tiểu tam mà bố tôi qua lại. Trước khi xuống nông thôn, cô ta và mẹ đã thường xuyên đánh đập, hành hạ hai chị em tôi, còn khiến đầu tôi bị thương nghiêm trọng. Hôm qua, bác sĩ bảo đầu tôi bị tổn thương do chấn động. Chỉ cần nghe cô ta gọi tôi là ‘chị’, tôi liền không khống chế được bản thân. Tôi... tôi không cố ý đánh cô ấy đâu, các anh tin tôi đi…”
Tô Thanh Mi từ từ ngẩng mặt khỏi bàn, không còn chút hình ảnh dữ dằn ban nãy, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, khiến người nhìn không khỏi xót xa.
Một người phụ nữ trung niên ngồi cách một ghế, giọng đầy thương xót cất lời:
“Đồng chí này, chúng tôi đều có thể làm chứng, chính là cô gái mặt bị sưng kia cố tình khiêu khích trước, bị đánh cũng đáng đời.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng!” Những hành khách xung quanh đồng loạt phụ họa.
Tô Hồng Hạnh bỗng rống lên, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng:
“Các người thì biết cái gì! Tôi làm sao mà biết cô ta không chịu được kích thích hả?”
Lúc này, Tô Thanh Mi lấy ra một tờ giấy có dấu đỏ của bệnh viện, đưa cho nhân viên an ninh trên tàu:
“Đồng chí, đây là giấy xác nhận của bác sĩ khi tôi đi tái khám hôm qua, các anh có thể tới khoa thần kinh của Bệnh viện thành phố Tô tra hồ sơ.”
Anh nhân viên an ninh tóc ngắn cẩn thận xem xét tờ giấy, sau đó trả lại cho Tô Thanh Mi. Anh ta liếc mắt nhìn vết thương được băng vải trắng trên trán cô, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ kế và em kế này thật là ác độc. Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu mà bị hủy dung thì đáng tiếc quá.
Tuy trong lòng thiên về chị em nhà họ Tô, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn phải giữ thái độ công bằng:
“Dù là vậy, nhưng các cô đánh nhau lung tung như thế vẫn là không đúng.”
Từ lời kể của hành khách, anh ta đã phân biệt rõ được quan hệ giữa Tô Hồng Hạnh và hai chị em này.
Tô Thanh Mi nhẹ giọng, mang theo tiếng nức nở, lên tiếng: “Đồng chí, tuy là cô ta kích thích tôi, nhưng tôi ra tay đánh người là tôi sai, tôi nhận. Lần sau nếu cô ta lại chọc tức tôi, tôi sẽ cố gắng nhịn.
Nhưng người đàn ông kia đúng là đã vu oan cho tôi. Hồi còn học, anh ta từng đeo bám tôi, tôi đã từ chối rõ ràng rồi, vậy mà bây giờ còn dám dựng chuyện. Nên chuyện này không phải lỗi của chúng tôi.”
Giọng cô mềm mại mà mang theo uất ức khiến những hành khách quanh đó đều cảm thấy xót xa.
Tờ giấy xác nhận ấy là do hệ thống 004 nhắc cô chuẩn bị. Nếu muốn ra tay mà không muốn lôi thôi về sau, thì nhất định phải có lý do chính đáng. Hôm qua, trước khi đi tới trạm thu mua phế liệu, cô đã ghé bệnh viện thành phố để xin giấy chứng nhận.
Ý của 044 là: Với tính cách điên cuồng lúc làm nhiệm vụ của Tô Thanh Mi, có một lớp bảo hiểm vẫn hơn.
Dù gì thì cô cũng vừa bị thương ở trán, có dấu hiệu chấn động nhẹ, nếu bị kích thích dẫn tới hành vi cực đoan thì cũng là điều hợp lý.
Tô Hồng Hạnh tức giận không thôi, giọng gào lên đầy uất ức: “Thế là chúng tôi bị đánh oan uổng sao? Dựa vào cái gì chứ?”
Tô Thanh Mi nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng “biết điều”: “Vậy đi, vừa rồi tôi đánh rụng của cô hai cái răng, tính một cái răng một đồng, tôi đền cô hai đồng nhé.”
Nói rồi cô lục lọi ba lô, rút ra hai tờ tiền một đồng, ấm ức đưa cho Tô Hồng Hạnh.
Tô Hồng Hạnh biết rõ tất cả mọi người đều đang đứng về phía hai chị em họ, cô ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc im lặng nhận lấy tiền. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Thanh Mi nhìn cô ta cười ranh mãnh.
“Các người nhìn cô ta đi, cô ta còn đang cười kìa!” Tô Hồng Hạnh thét lên, theo bản năng vung tay tát về phía Tô Thanh Mi.
Nhưng nữ nhân viên đứng cạnh Tô Thanh Mi nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ tay Tô Hồng Hạnh.
“Thôi khỏi cần bồi thường nữa. Để cô ta ghi nhớ một chút.” Nói rồi chị rút hai tờ tiền khỏi tay Tô Hồng Hạnh, trả lại cho Tô Thanh Mi.
“Cảm ơn chị, nếu không đầu em lại bị đập nữa rồi.” Tô Thanh Mi cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại như kẹo, khiến nữ nhân viên an ninh cũng phải thấy ấm lòng, hai cô bé này, số cũng khổ quá.
Hành khách xung quanh nhìn gương mặt ngây thơ vô hại của Tô Thanh Mi, bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng cô dùng gậy đập răng Tô Hồng Hạnh lúc nãy, bất giác rùng mình.
Có lẽ cô gái này thật sự là không thể chịu được kích thích. Nhìn bình thường ngoan ngoãn, ai mà ngờ lại có thể hung hãn đến thế.