" ‘Hệ thống vả mặt tra nam’? Đó là cái gì vậy?” Tô Thanh Mi nghi hoặc hỏi.
“Hiểu đơn giản thôi,” Tư Tư nghiêm túc giải thích.
“Chính là mỗi lần chị vả mặt, trừng trị thành công một kẻ tồi tệ, sẽ nhận được điểm thưởng tương ứng. Giống như lần này chị trở về, không chỉ khiến Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên bị lật mặt, còn dẫn đến việc cả hai bị kết án tử hình. Chị còn đẩy Tô Hồng Hạnh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, khiến Tô Tuấn không còn nơi nương tựa. Vậy nên lần này chị sẽ nhận được một lượng điểm thưởng cực kỳ lớn.”
“Chờ đến khi tích đủ mười nghìn điểm, em sẽ được thăng cấp. Khi đó, chị có thể mở khóa chức năng giao dịch liên vị diện. Mỗi khi thêm năm nghìn điểm, chị sẽ được kết thêm một người bạn từ vị diện khác để giao dịch. Nhưng không được phá vỡ sự cân bằng của thế giới này.”
Tô Thanh Mi nghe xong, khẽ bật cười: “Vậy thì không lâu nữa đâu, chắc chắn chị sẽ sớm giúp em thăng cấp.”
“Thanh Mi à,” Tư Tư nghiêm nghị nhắc nhở “Phải nhớ rằng thế giới này có luật pháp đấy nhé, không được tùy tiện lấy mạng người.”
“Yên tâm đi,” ánh mắt cô lạnh lùng, “Chị sẽ khiến Trần Kiều Kiều nếm trải đủ hết mọi khổ đau mà chị từng chịu kiếp trước. Để cô ta hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đau đớn đến chết trong sự giày vò.”
Tư Tư chỉ biết câm nín. Nó đã quá quen với phong cách làm nhiệm vụ của chủ nhân mình, mỗi lần trừng phạt nam nữ chính từng ngược đãi nữ phụ, cô chưa bao giờ nương tay.
Nói chuyện với Tư Tư xong, Tô Thanh Mi liền từ trong không gian lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan rồi đi tìm Tô Thanh Ngọc.
Lúc này, Tô Thanh Ngọc đang bận rộn chuẩn bị món dưa muối và sốt thịt, đều là món mà chị gái cô rất thích ăn từ nhỏ đến lớn.
Mặc dù là chị gái, nhưng dường như Tô Thanh Mi sinh ra đã chẳng có chút thiên phú gì về nấu nướng, thế nên Tô Thanh Ngọc đã âm thầm quyết định rằng sau khi xuống nông thôn, mình sẽ đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng.
Chị gái luôn che chở cho cô, thì cô cũng phải chăm sóc cho cái dạ dày của chị thật tốt.
Tô Thanh Mi tìm thấy em gái mình trong bếp, ngay khi mọi việc vừa mới xong xuôi.
“Uống cái này đi, rồi vào không gian tắm một chút.” Cô đưa viên Tẩy Tủy Đan cho em gái.
Dù đã từng cho em gái một quyển bí kíp công pháp, nhưng trong mắt cô, tốc độ hồi phục cơ thể của Tô Thanh Ngọc vẫn quá chậm. Bản thân cô thì từ nhiều nhiệm vụ trước đã sớm tẩy tủy cải thể.
Tô Thanh Ngọc ngoan ngoãn cầm lấy viên đan dược, quay về phòng.
Khoảng một tiếng sau, cô bước ra với gương mặt tỏa sáng rạng rỡ, chạy thẳng đến bên chị gái đang ngồi ở phòng khách, miệng cắn dở một quả táo.
“Chị ơi!” Cô reo lên vui vẻ, giọng nói tràn đầy hưng phấn không thể kìm nén.
“Em cảm giác những vết thương cũ trên người em gần như lành hẳn rồi ấy! Vừa rồi sau khi đổ một trận mồ hôi nhớp nháp, bẩn kinh khủng, em vào đọc lại quyển sách chị đưa, mấy chiêu thức thân pháp trong đó giờ em thấy như đã thấm vào máu rồi!”
Tô Thanh Ngọc ôm chặt lấy cánh tay chị, vui mừng như một chú thỏ nhỏ nhảy nhót, cứ lắc qua lắc lại mãi không thôi.
“Chị ơi, em muốn đi tìm Tô Hồng Hạnh, đánh cho cô ta một trận ra trò, để xem thử bản lĩnh mới của em bây giờ thế nào rồi.”
“Ơ… đừng vội, sẽ có cơ hội thôi.” Tô Thanh Mi thoáng khựng lại. Cô không ngờ sau khi được tẩy tủy đổi cốt, cô em gái ngoan ngoãn của mình lại biến thành một “loli bạo lực” như vậy.
“Mai chúng ta đi rồi, còn cơ hội nào nữa chứ?” Tô Thanh Ngọc nghe chị nói vậy thì bĩu môi, vẻ không cam lòng.
“Tin chị đi, ngày mai em sẽ gặp lại cô ta. Hơn nữa, những ngày tháng sau này của Tô Hồng Hạnh sẽ không dễ sống đâu. Cô ta sẽ phải nếm trải hết những ấm ức mà chúng ta từng chịu.”
Ánh mắt Tô Thanh Mi lấp lánh, nơi khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.
Tô Thanh Ngọc lần này hoàn toàn tin lời chị. Bởi lúc Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên bị đánh, vẻ mặt chị cô cũng y hệt như bây giờ.
Xem ra, Tô Hồng Hạnh sau này thật sự khổ rồi. Hiện tại, cô tin tưởng chị gái mình vô điều kiện.
“Chị ơi, mai tụi mình chỉ mang hai cái túi này thôi à?” Cô quay đầu hỏi.
“Ừ, chị không muốn mang nhiều hành lý lúc lên tàu, như thế khó ra tay. Đến nơi rồi, mình vờ như đến bưu điện lấy hàng cũng được.”
Tô Thanh Mi vừa nói vừa cắn nốt miếng táo cuối cùng, rồi ném lõi vào thùng rác.
Tô Thanh Ngọc lúc này càng chắc chắn, ngày mai nhất định sẽ gặp lại Tô Hồng Hạnh.
Chị gái cô bảo rằng mang nhiều đồ sẽ khó ra tay, chẳng lẽ… chị định đánh người? Vậy thì phải luyện thêm, để ngày mai không cần chị phải động thủ.
Sau khi trò chuyện xong, hai chị em trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Ngọc đã dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng.
Cô nấu một nồi cháo khoai lang với gạo trắng, hấp cả xửng bánh bao nhân thịt, còn có thêm một đĩa dưa muối nhỏ. Bữa sáng được dọn gọn gàng lên bàn.
Tô Thanh Mi sau khi rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn cùng em gái. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ ô màu xanh da trời, bên dưới là quần dài màu đen, chân đi giày vải bố.
Còn em gái cô thì mặc áo đỏ cổ búp bê mà mấy hôm trước cô tìm ra từ không gian, cùng quần đen, chân đi giày bố màu nâu.
Chị từng nói sau này sẽ không để ai phải chịu uất ức nữa. Chuyện tiền bạc cũng đã tính trước, hai người đã chuyển nhượng việc làm rồi, được người khác tặng chút đồ dùng xuống nông thôn cũng là điều bình thường.
Ăn xong, mỗi người đeo một chiếc ba lô vải màu xanh quân đội. Trên ba lô còn in dòng chữ đỏ tươi: “Vì nhân dân phục vụ”.
Ra khỏi nhà không bao xa, hai người trông thấy một cậu bé đang bán báo. Tô Thanh Mi đưa tiền mua tờ báo hôm nay, rồi tìm trang có đăng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ người thân, cẩn thận xé ra, cất riêng vào ba lô.
Sau đó, hai chị em nắm tay nhau cùng bước về phía ga tàu.
Lúc này, ga tàu nhộn nhịp vô cùng.
Khắp nơi đều là thanh niên trí thức chuẩn bị lên đường về quê cắm rễ lập nghiệp. Có người được cha mẹ đưa tiễn, cũng có người đơn độc mang theo hành lý, ôm trong lòng giấc mộng tuổi trẻ.
Chín giờ mười lăm phút, tàu mà hai chị em Tô Thanh Mi đi bắt đầu soát vé. Vì được Ban Tuyên truyền giúp mua vé nên cả hai đều có ghế ngồi.
Tô Thanh Mi và em gái không vội chen lấn, cứ thong thả đi theo hàng.
Đợi đến lúc lên tàu, chỉ còn mười phút nữa là tàu khởi hành.
Trong toa tàu, mùi hỗn tạp tỏa ra khắp nơi, có mùi đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi khói bụi.
Tất cả quyện lại tạo nên một không gian căng thẳng mà phấn khích. Ai nấy đều đang sắp xếp lại hành lý, hoặc trò chuyện với người bên cạnh để xua đi lo lắng.
Tô Thanh Mi bước từng bước nặng nề trên lối đi giữa toa tàu, càng tiến gần đến chỗ ngồi, khí lạnh quanh cô ngày càng dày đặc.
Cô sắp gặp lại Trần Kiều Kiều, kẻ thù kiếp trước, kẻ đã hại chết cả gia đình cô. Cô không thể ngăn được những cơn run rẩy, không rõ là vì phẫn nộ hay là hận thù cuồn cuộn trào dâng.
Bàn tay cô siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Thanh Mi, chị phải kiềm chế, cô ta đó là người xuyên sách, đừng để lộ sơ hở.” Giọng Tư Tư vang lên trong đầu cô, kéo cô về thực tại.
Nghe đến đây, Tô Thanh Mi lập tức khựng lại. Cô hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh.
Đúng vậy, cô đã chuẩn bị đầy đủ cho lần trở về này. Cô có không gian, có ký ức của kiếp trước, có bản lĩnh, và cả quyết tâm báo thù. Cô không thể để Trần Kiều Kiều nghi ngờ.
Khi ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt Tô Thanh Mi đã khôi phục sự lạnh lùng như thường ngày, chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi là hai hàng ghế bốn người đối mặt nhau. Cô chọn vị trí cạnh cửa sổ, ánh mắt vô tình chạm phải một cô gái ngồi đối diện.
Cô gái kia mặc chiếc váy trắng tinh khôi, trông nhẹ nhàng mà thanh tú.
Tóc cô ta được tết thành hai bím gọn gàng, rũ nhẹ trên vai, mang dáng vẻ ngây thơ, dịu dàng như một cô gái nhà bên.
Tuy nhan sắc không thể so với vẻ đẹp kinh diễm của Tô Thanh Mi, nhưng cô ta lại có một khí chất trong trẻo, dịu dàng đặc biệt là kiểu người rất dễ khiến đám trai rung động, dễ được yêu thích.