Lý Tuyên là bạn cùng lớp với Tô Thanh Mi, đồng thời cũng là người mà Tô Hồng Hạnh thầm thích.
Cô sớm để ý thấy Tô Thanh Mi có cảm tình với Lý Tuyên, nên với tâm lý đã là của Tô Thanh Mi, dù người hay vật, cô ta đều muốn chiếm lấy, Tô Hồng Hạnh bắt đầu chủ động tiếp cận Lý Tuyên.
Vẻ ngoài dịu dàng và tinh tế của cô ta đã nhanh chóng khiến Lý Tuyên nảy sinh thiện cảm, chẳng bao lâu sau, mối quan hệ giữa hai người đã dần trở nên mập mờ.
Giờ đây, Tô Hồng Hạnh quyết định tìm đến Lý Tuyên để nhờ vả.
Cô ta biết bản thân chẳng còn chỗ dựa nào khác, chỉ còn có thể gửi gắm hy vọng vào người từng chiều chuộng và nghe lời mình.
Cô ta mong Lý Tuyên có thể giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này, đồng thời cũng muốn nhờ anh ta đứng về phía mình khi đối mặt với Tô Thanh Mi, muốn gây khó dễ với Tô Thanh Mi một chút.
Thực ra, điều Tô Hồng Hạnh không biết là Tô Thanh Mi hoàn toàn không hề thích Lý Tuyên, mà chính Lý Tuyên mới là người ban đầu để mắt đến Tô Thanh Mi vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, rồi mới bị cô từ chối.
Hai lần cô ta thấy Tô Thanh Mi chủ động đến nói chuyện với Lý Tuyên cũng chỉ là để cảnh cáo anh đừng quấy rầy cô nữa mà thôi.
Tô Hồng Hạnh đến nhà Lý Tuyên, gõ cửa.
Lý Tuyên mở cửa, vừa nhìn thấy là cô ta thì trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng.
Gia đình Lý Tuyên cũng có ba anh chị em, sống trong căn hộ hai phòng ngủ. Anh ta không mời Tô Hồng Hạnh vào nhà, mà đóng cửa nhà lại rồi cùng cô ta đi xuống khu nhà tập thể bên dưới.
Ở một góc khuất vắng vẻ, giọng nói của Lý Tuyên nhẹ nhàng như gió xuân, hỏi:
“Hồng Hạnh, sao em lại đến đây bất ngờ thế? Có chuyện gì khó khăn sao?”
Đôi mắt của Tô Hồng Hạnh ánh lên những giọt nước mắt, cô ta tựa gần vào vai Lý Tuyên, giọng nhỏ nhẹ mà đầy uất ức:
“ Anh Lý Tuyên ơi, Thanh Mi lén đăng ký cho em đi xuống nông thôn rồi, cha mẹ em cũng không biết đi đâu, chắc chắn là cô ấy ghen tức vì chúng ta thân thiết nhau nên cố ý trả đũa em. Bây giờ em phải làm sao đây?” Nói xong, cô ta nghiêng đầu, khóc nhẹ trên vai anh ta.
Trong lòng Lý Tuyên dâng lên một niềm hạnh phúc mơ hồ, anh ta nhẹ nhàng vòng tay qua vai Hồng Hạnh, thầm cảm thấy tự hào về sức hút của mình.
Anh ta thầm nghĩ, có lẽ sau khi Tô Thanh Mi từ chối, thấy anh ta thân mật với Hồng Hạnh, cô mới nhận ra được tình cảm thật sự của mình, nên mới ghen tức mà hành động như vậy.
Tô Hồng Hạnh ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, cô nhẹ nhàng nói: “Anh Lý Tuyên, anh có thể cho em vay chút tiền được không? Khi cha mẹ em trở về, em sẽ trả lại anh. Em cần chuẩn bị đồ đạc để xuống nông thôn.”
Dù trong lòng cô biết rõ cha mẹ có thể sẽ chẳng bao giờ trở về nữa, nhưng cô ta không thể đến nông thôn với hai bàn tay trắng.
Cô ta còn hy vọng Lý Tuyên sẽ đi cùng mình, vừa giúp cô làm việc, vừa chăm sóc cô ta, kẻo mấy tên thô lỗ ở nông thôn kia không biết sẽ làm gì cô ta.
Lý Tuyên chợt động lòng, năm nay gia đình anh ta cũng có một suất buộc phải xuống nông thôn. Em trai em gái nhà anh ta tuổi còn nhỏ, gia cảnh khó khăn, anh ta vốn định đi rồi.
Nghe lời Tô Hồng Hạnh, trong lòng anh ta bỗng dấy lên một ham muốn mãnh liệt.
Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại của cô ta, lòng trào lên một cảm xúc nồng nhiệt.
Anh ta ôm chầm lấy Tô Hồng Hạnh, thì thầm bên tai:“ Hồng Hạnh, anh cũng sẽ đi xuống nông thôn cùng em. Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho em cho đến khi chúng ta về thành phố.”
Lời anh ta chưa dứt thì Tô Hồng Hạnh đã nhón chân lên, khẽ hôn lên má anh ta.
Nụ hôn như một luồng điện giật, chạy xuyên suốt khắp người Lý Tuyên, khiến ham muốn trong anh ta bùng cháy mãnh liệt hơn.
Anh ta như một con hổ đói lao vào, ôm chặt lấy cô ta, đôi tay bắt đầu trở nên nôn nóng.
Thế nhưng, Tô Hồng Hạnh lại nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, giọng dịu dàng pha chút trách móc:
“Anh Tuyên đừng thế nữa, sẽ có người nhìn thấy đấy. Em muốn anh đi cùng em xuống nông thôn, đến lúc đó, em sẽ nghe lời anh mà.”
Lý Tuyên bị những lời dịu dàng đầy ám muội của Tô Hồng Hạnh khơi dậy ham muốn, trong lòng đã âm thầm có tính toán.
Anh ta tin chắc rằng, chỉ cần cùng Tô Hồng Hạnh xuống nông thôn, mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng ý mình.
Lý Tuyên quay về nhà, lôi ra năm mươi đồng tiền mà anh ta đã tích cóp bao năm qua.
Hoàn cảnh gia đình anh ta cũng chẳng khá khẩm gì, số tiền này là kết quả của những ngày tháng tằn tiện, ăn không dám no, mặc không dám đẹp. Anh ta cũng phải xuống nông thôn, nên không thể đưa hết tất cả cho Tô Hồng Hạnh.
“Hồng Hạnh, em cầm lấy năm mươi đồng này mà mua sắm ít đồ dùng chuẩn bị cho chuyến đi nhé.”
Lý Tuyên giả vờ hào phóng, đặt tiền vào tay cô, còn tranh thủ khẽ chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô ta.
Trong lòng Tô Hồng Hạnh thì đang thầm chửi rủa tên keo kiệt này, nhưng trên môi lại nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Cảm ơn anh Tuyên, có anh thật tốt.”
Cô cất kỹ số tiền vào người, khuôn mặt bỗng thoáng qua nét ngập ngừng và phức tạp.
Một tiếng thở dài khẽ khàng thoát ra từ đôi môi, rồi cô quay người chào tạm biệt Lý Tuyên, bước chân rời đi, hướng về nhà của một nữ sinh cùng lớp mà cô có mối quan hệ khá thân thiết.
Trời đã về đêm, ánh đèn nơi thành phố rực rỡ như sao, nhưng dường như chẳng có chút liên quan gì đến cô ta. Cô ta không thể cứ thế mà ngủ ngoài đường được, phải tìm một nơi ở tạm thời.
Cùng lúc đó, trong căn nhà của Tô Thanh Mi, bầu không khí lại mang theo cảm giác ấm áp hiếm có.
Tô Thanh Mi nhẹ nhàng lấy ra hai quyển sách cũ từ không gian thần hồn. Đó là những cuốn bí tịch mà cô từng có được ở thế giới cổ võ khi trước.
Cô cẩn trọng đặt chúng vào tay em gái mình.
“Thanh Ngọc, sau ngày kia là chúng ta phải xuống nông thôn rồi. Ở dưới đó, chỉ có hai chị em ta nương tựa vào nhau. Bên ngoài kia đầy rẫy hiểm nguy, em nhất định phải học cách bảo vệ bản thân. Ít nhất cũng phải có chút năng lực tự vệ.”
Giọng nói của Tô Thanh Mi tuy nhẹ nhưng kiên quyết, không cho phép nghi ngờ.
Tô Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tin tưởng khi nhìn chị gái.
Cô không hiểu vì sao chị lại bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ và quả quyết như thế, nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất toát ra từ chị, một khí thế kiên cường không dễ gì khuất phục.
Cô nghĩ, chắc hẳn chị đã trải qua rất nhiều khổ đau, gánh chịu không biết bao điều những lại chẳng cho ai hay, nếu không thì sao có thể thay đổi đến như vậy?
Tô Thanh Ngọc không hỏi thêm gì nữa. Cô tin rằng, mọi việc chị làm đều là vì tương lai của hai chị em. Và cô cũng quyết định, mình phải cố gắng rèn luyện, để một ngày nào đó có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho chị.
Đêm dần sâu, hai chị em ngồi bên nhau mỉm cười, lòng tin và quyết tâm trong tim như được khắc sâu hơn bao giờ hết.
Hôm sau, khi ánh rạng đông còn chưa kịp xua tan bóng tối mịt mờ, Tô Thanh Ngọc đã dậy từ sớm. Cô tất bật trong bếp, chuẩn bị bữa sáng. Động tác của cô nhẹ nhàng, khéo léo như sợ làm ồn giấc ngủ của chị.
Mùi hương ấm nồng của thức ăn lan tỏa khắp căn nhà nhỏ, mang theo cảm giác an yên. Đó là hương vị của gia đình, là hơi ấm của tình thân.
Chẳng bao lâu sau, Tô Thanh Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa phòng chị, khẽ giọng gọi: “Chị ơi, dậy ăn sáng thôi.”
Tô Thanh Mi dụi mắt, ngáp một cái rồi vươn vai, sau đó đứng dậy rửa mặt.
Hai chị em ngồi bên bàn ăn, dùng bữa sáng do Tô Thanh Ngọc chuẩn bị. Dù chỉ là món ăn đơn giản, nhưng trong đó chan chứa biết bao sự quan tâm.
Sau bữa cơm, họ bàn bạc với nhau về việc đi thăm mộ mẹ.
Trong ngày này, họ muốn dành trọn vẹn sự tưởng nhớ và kính trọng cho người mẹ đã khuất.
Thế nhưng, ở thời đại này, việc đốt vàng mã hay thắp hương bị xem là mê tín và bị cấm đoán nghiêm ngặt. Họ chỉ có thể thay thế bằng một bó hoa tươi đặt nơi mộ mẹ.
Hai chị em dẫm lên những giọt sương mai lấp lánh, bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra nghĩa trang.
Trên bia mộ, nụ cười dịu dàng của người mẹ vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nhưng nay đã hóa thành hồi ức vĩnh viễn.
Nhìn vào bức di ảnh ấy, lòng Tô Thanh Mi cuộn lên từng đợt oán hận như sóng dâng trào.
Cô hận người cha phụ bạc Tô Kiến Nhân kẻ đã phản bội mẹ cô, hủy hoại cả gia đình cô. Cô cảm thấy, chỉ đơn thuần báo công an để hắn phải chịu hình phạt của pháp luật thực sự là còn quá nhẹ.