Tô Thanh Mi lặng lẽ ngồi trước bàn ăn, ánh mắt dịu dàng mà phức tạp dừng lại nơi những món ăn được bày biện gọn gàng.

Đó là những món do em gái cô tự tay nấu, từng món ăn đều chứa đựng tâm huyết và tình cảm chân thành của người em gái.

Miếng thịt kho tàu có màu nâu đỏ óng ánh, mỡ nạc xen kẽ, như đang kể lại một câu chuyện của năm tháng. 

Món ớt xanh xào khoai tây sợi thì xanh mướt như muốn nhỏ nước, khoai tây sợi mềm mại, thanh mát, như mang theo hương vị đồng quê trong trẻo và yên bình. 

Còn đĩa đậu Hà Lan xào kia, hạt nào hạt nấy đều căng tròn, màu sắc tươi sáng hấp dẫn.

Nhìn những món ăn đó, trong lòng Tô Thanh Mi dâng trào một cảm xúc chua xót không thể diễn tả.

Cô đã rời khỏi thế giới này quá lâu rồi, lâu đến mức gần như đã quên mất những ngày tháng từng nương tựa bên em gái. 

Khi đó, họ cùng nhau xuống nông thôn, cùng làm việc, cùng chia sẻ mọi buồn vui, cay đắng ngọt bùi của cuộc sống.

Và em gái cô  luôn là người lặng lẽ gánh vác chuyện bếp núc, bằng đôi tay khéo léo của mình, nấu ra từng bữa cơm ngon lành, nuôi cô lớn lên qua từng ngày thiếu thốn.

Giờ đây, khi Tô Thanh Mi một lần nữa quay trở lại thế giới này, cô chợt nhận ra mình đã quên mất hương vị món ăn do em gái nấu. Cái hương vị quen thuộc, ấm áp và khiến lòng người an yên ấy, dường như đã bị cuốn trôi theo dòng chảy khắc nghiệt của thời gian.

Ngay khi cô đang ngập trong những dòng cảm xúc hỗn độn ấy, Tô Thanh Ngọc bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.

“Chị, chị nếm thử xem, mấy món này có hợp khẩu vị không?” Giọng cô nhỏ nhẹ, đồng thời đưa đôi đũa đến tay chị gái.

Tô Thanh Mi đón lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng. 

Ngay khoảnh khắc ấy, vị ngon quen thuộc lan tỏa nơi đầu lưỡi, ấm áp, đậm đà, như một dòng nước dịu dàng chảy qua những vết thương trong tâm hồn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn em gái, ánh mắt đầy mong đợi của Tô Thanh Ngọc khiến lòng cô rung động sâu sắc. 

Cô hiểu rằng, bất kể thời gian có xoay vần ra sao, bất kể cô ở đâu trên thế gian này, tình thương và sự quan tâm của em gái vẫn luôn là ngọn đèn soi sáng, là chốn bình yên trong lòng cô. 

Tất cả những gì cô từng trải qua, những nỗi đau khi làm nhiệm vụ, học kỹ năng, rèn luyện thân thể đều trở nên xứng đáng.

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên cắt ngang bầu không khí ấm áp. Cánh cửa bị đạp mạnh mở toang, bầu không khí êm đềm lập tức vỡ tan.

“Bố mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi, các người còn có tâm trạng mà ngồi đây ăn uống hả?” Tô Hồng Hạnh giận dữ hét lên, kéo theo em trai Tô Tuấn, khí thế bừng bừng xông vào nhà.

Sắc mặt Tô Thanh Mi lập tức trầm xuống. Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai chị em mang dã tâm không đáy kia.

“Bố mẹ các người bị bắt là do họ gieo gió gặt bão, chẳng lẽ trong lòng các người không rõ?” Giọng cô lạnh như băng, xen lẫn cả sự chế giễu.

“Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên cùng nhau hạ độc mẹ ruột chúng tôi, hành vi mất hết nhân tính đó không chỉ phạm pháp, mà nếu nghiêm trọng, còn có thể bị xử bắn! Hai người là hai đứa con của đôi cẩu nam nữ ấy, mặt mũi nào mà cũng dám vác mặt đến đây?”

Chỉ cần nghe đến bốn chữ “hạ độc mẹ ruột”, cơn giận của Tô Thanh Ngọc lập tức bùng nổ.

Cô mở to mắt, nhìn chị gái mình với ánh mắt không thể tin nổi, làm sao cũng không ngờ người cha mà cô từng yêu kính lại độc ác đến mức ra tay sát hại mẹ ruột của mình.

Cơn phẫn nộ khiến cơ thể Tô Thanh Ngọc run rẩy từng đợt, khóe mắt đỏ hoe, ánh lệ dần dâng lên tựa như sẽ trào ra bất cứ lúc nào.

Tô Thanh Mi nhẹ nhàng siết lấy bàn tay em gái, khẽ vỗ về, trấn an sự run rẩy ấy, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định vang lên bên tai:

“Chị đã giải quyết xong bọn họ rồi. Họ sẽ phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”

Nhưng ngay sau đó, giọng nói dịu dàng kia chợt trở nên lạnh lẽo.

“Hơn nữa, cái người mẹ không biết xấu hổ của cô năm xưa chen chân vào giữa tình cảm của bố mẹ chúng tôi, ngang nhiên phá nát gia đình người ta! Đáng hận hơn, bà ta còn mặt dày sinh ra đứa con hoang là cô! Còn cái thằng được gọi là em trai ấy à, rõ ràng chỉ là kết quả của mối quan hệ mờ ám giữa bà ta và tên đàn ông khác, là một tên tạp chủng không hơn không kém!”

Tô Thanh Mi quá hiểu cách nào để đập tan phòng tuyến tâm lý của một con người.

“Ngôi nhà này là tài sản ông ngoại truyền lại cho tôi. Biết điều thì lập tức cút ra khỏi đây! Loại người lai căng, chẳng ra gì như các người không xứng đáng đặt chân vào nơi này!”

“Chị… sao chị có thể tuyệt tình đến vậy? Giờ chị đuổi chúng em ra ngoài, thì chúng em biết sống ở đâu đây? Hơn nữa, chẳng phải chị và em gái cũng sắp phải xuống nông thôn sao? Dù gì cũng đâu ở lại lâu, hay là cho chúng em ở tạm một thời gian…” 

Nghe xong lời lẽ cay nghiệt của Tô Thanh Mị, thái độ của Tô Hồng Hạnh lập tức xoay ngoắt 180 độ, giọng nói mềm hẳn xuống, xen lẫn vài phần van nài.

Lúc này đây, với chị em Tô Hồng Hạnh mà nói, nếu bị đuổi khỏi căn nhà này, e là thật sự không còn nơi nào để nương thân.

Cô ta vốn tính toán chỉ cần hai chị em Tô Thanh Mi rời thành phố, mình sẽ dễ dàng tiếp quản vị trí công việc họ để lại, đẩy hai kẻ đó xuống vùng quê heo hút, khổ cực cả đời, còn mình thì ung dung ở lại thành phố hưởng thụ.

Tất cả kế hoạch được dựng lên dường như rất hoàn hảo, cho đến khi câu nói tiếp theo của Tô Thanh Mi đổ ập xuống như gáo nước lạnh, làm tan tành mọi hy vọng và ảo tưởng mà cô ta xây dựng bấy lâu.

“Cô tưởng chỉ có hai chị em tôi đi sao? Còn có cô nữa đó. Cô không biết sao? Hôm qua tôi đã giúp cô đăng ký rồi. Vui quá nhỉ, chúng ta sẽ cùng nhau xuống nông thôn, góp sức xây dựng tổ quốc.” 

Tô Thanh Mi nhoẻn môi cười, khóe miệng cong lên một cách đầy khiêu khích.

“Chị lấy tư cách gì mà dám tự ý đăng ký thay tôi? Chị nghĩ mình là ai hả?”  

Tô Hồng Hạnh không còn giữ nổi vẻ yếu đuối giả tạo thường ngày, gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ, đôi mắt trừng lớn, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt rực cháy lửa giận.

Hai bàn tay cô ta siết chặt, run rẩy không thôi, như muốn trút hết cơn phẫn uất đang gào thét trong lòng.

Nhìn bộ dạng đó của cô ta, Tô Thanh Mi chỉ khẽ bật cười, giọng nói mang đầy sự mỉa mai:

“Chị em tôi cũng từng bị các người tự ý đăng ký đấy thôi, vậy tại sao tôi lại không thể làm điều đó với cô? Trên đời này làm gì có chuyện chỉ có lợi cho các người, còn người khác thì mãi phải chịu đựng?”

“Huống chi, trong nhà giờ chẳng còn đồng nào. Ngày kia chúng tôi xuống nông thôn rồi, các người cũng không thể tiếp tục ở lại căn nhà này nữa. Mau cút đi, đừng đứng đây làm chướng mắt.”

Nói đoạn, Tô Thanh Mi còn quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho em gái mình.

Tô Thanh Ngọc lập tức hiểu ý, bước nhanh tới, không chút do dự đẩy mạnh Tô Hồng Hạnh và Tô Tuấn ra ngoài cửa.

“Rầm!”

Cánh cửa gỗ dày cộp khép lại một cách dữ dội, như muốn nện thẳng vào mặt Tô Hồng Hạnh, khiến cô ta lần đầu nếm trải cảm giác nhục nhã và bị ruồng bỏ đến vậy.

Hai chị em họ đứng chết lặng trước cánh cửa vừa đóng sầm, bên trong vang lên tiếng cười nói ấm áp, cùng hương cơm nóng phảng phất lan ra, càng khiến họ cảm thấy bị đẩy xa khỏi thứ gọi là gia đình này.

Tô Hồng Hạnh và Tô Tuấn giờ đây thực sự lâm vào cảnh không nơi nương tựa, bơ vơ giữa thế giới xa lạ mà trước nay họ chưa từng đối mặt.

Trước kia, khi còn bố mẹ chở che, Tô Tuấn luôn được nuông chiều hết mực, Tô Hồng Hạnh cũng quen với việc nhún nhường, dỗ dành cậu em trai ương bướng.

Nhưng bây giờ, khi bố mẹ đã lần lượt bị bắt giam, cô không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến Tô Tuấn nữa. 

Cô tìm đại một cái cớ để rũ bỏ cậu ta, rồi một mình quay bước, hướng về phía ngôi nhà của Lý Tuyên, cái tên chợt hiện lên trong đầu cô ta như một cái phao cứu sinh cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play