“Mẹ, con đã về thăm mẹ rồi đây.” Tô Thanh Mi nhẹ nhàng nói, trong mắt đong đầy nỗi đau và sự nhớ thương.

“Lần này trở về, con nhất định sẽ bảo vệ em gái và ông ngoại thật tốt, không để cho bất kỳ ai làm tổn thương chúng con nữa.

Mẹ có biết không? Việc Tô Kiến Nhân và Tương Ngọc Liên đầu độc mẹ đã bị lật tẩy rồi, có người đã tố cáo họ, công an bây giờ đã bắt giữ cả hai. Con tin không lâu nữa, công lý sẽ được thực thi, mẹ có thể yên nghỉ.”

Tô Thanh Mi lặng lẽ đứng trước mộ mẹ, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của mẹ đang nhìn xuống.

Cô tiếp tục lẩm bẩm, kể cho mẹ nghe những chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong thời gian qua, như muốn chia sẻ hết nỗi lòng với người đã khuất.

Chốc lát sau, cô nắm lấy tay em gái, cùng nhau quỳ trước mộ mẹ, nghiêm trang khấn vái ba lần.

Sau khi đứng lên, Tô Thanh Mi rút từ trong balo mang theo hai cái xẻng, đưa một cái cho em gái. Rồi cô bước đến cách bia mộ chừng năm bước, bắt đầu cào đất đào lên.

Không lâu sau, một hố đất nhỏ hiện ra, rồi một chiếc hộp gỗ được lộ diện.

Nhìn chiếc hộp ấy, lòng Tô Thanh Mi trào dâng bao cảm xúc.

Ngày đó, dù còn nhỏ tuổi nhưng cô hiểu lòng người khó đoán. Chính nhờ tính cách thận trọng ấy mà khi ông ngoại trao cho cô giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà, cô không đặt nó một cách bừa bãi như đứa trẻ bình thường, mà lặng lẽ giấu nó dưới mộ mẹ.

Chắc chắn Tô Kiến Nhân cũng không ngờ được rằng thứ mà ông ta bày mưu tính kế muốn đoạt được đã bị cô giấu ở nơi như thế.

Tô Thanh Mi cẩn thận thu giấy chứng nhận vào trong không gian rồi cùng em gái rời khỏi đó.

Chẳng mấy chốc, họ đến trước văn phòng nhỏ của ủy ban khu phố. Tô Thanh Mi và em gái bước nhanh vào bên trong, thấy Trương Huệ, trưởng ủy ban, đang bận rộn sắp xếp hồ sơ.

Ngày trước, Trương Huệ và Thư Mộng Ngọc vốn quen biết, khá thân thiết. Khi Thư Mộng Ngọc còn sống, bà đối xử tốt với hàng xóm, lễ phép tận tình nên được nhiều người kính trọng.

Trương Huệ vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Thanh Mi cùng em gái, nét mặt hiện lên sự quan tâm, vội hỏi: “Thanh Mi, Thanh Ngọc, sao hai đứa lại đến đây? Có chuyện gì cần ủy ban giúp sao?” Ánh mắt bà lại nhìn lên vết thương trên trán cô, trong lòng chợt xót xa.

Tô Thanh Mi khẽ cắn môi dưới, dường như có chút ngại ngùng khó nói.

Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, trút hết những uất ức và nỗi chịu đựng trong lòng: Dì Trương, mấy ngày trước mẹ kế chúng cháu vì muốn giành lấy công việc mà chúng cháu vất vả thi đậu, nên đã đăng ký cho chúng cháu đi xuống nông thôn. Chúng cháu thật sự rất đau lòng, nhưng không thể phản kháng được.

Nghe xong, Trương Huệ nhăn mặt, giận dữ nói: Sao lại có người độc ác đến thế! Quá đáng thật đấy! Dì sẽ đi tìm bà ta nói chuyện rõ ràng, không thể để chuyện này xảy ra được!

Tô Thanh Mi ngăn lại, tiếp lời:

“Hôm qua mẹ kế đã bị bắt vì bê bối ngoại tình. Điều khiến chúng cháu sốc hơn là Tô Kiến Nhân cũng bị điều tra vì đã cùng Tưởng Ngọc Liên đầu độc mẹ ruột chúng cháu năm xưa. Bây giờ họ đều bị bắt rồi, tuy lòng có phần nhẹ nhõm, nhưng chúng cháu vẫn chưa biết phải sắp xếp chuyện nhà cửa thế nào.”

Cô ngập ngừng, đổi sắc mặt ngại ngùng:

“ Chúng cháu sắp phải xuống nông thôn rồi, hôm nay đến đây là muốn nhờ dì Trương giúp chúng cháu cho thuê căn nhà. Ít nhất như vậy cũng có thêm chút thu nhập để lo liệu cuộc sống về sau. Không biết dì có thể giúp chúng cháu được không ?

Trương Huệ lặng im một lúc. Bà hiểu hai chị em đang đối mặt với khó khăn rất lớn, nhưng cũng biết sức mạnh của ủy ban có hạn, có thể giúp được ít thôi. Tuy nhiên, bà vẫn quyết tâm làm hết khả năng.

Thanh Mi, cháu yên tâm, dì sẽ cố gắng nhanh chóng tìm người thuê phù hợp cho nhà của cháu. Hiện giờ, điều quan trọng nhất là các cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng đến tinh thần.

Tô Thanh Mi và em gái nhìn Trương Huệ với lòng biết ơn sâu sắc, trong tim trào lên một dòng ấm áp nhẹ nhàng.

“Dì Trương, hai ngày nữa chúng cháu sẽ xuống nông thôn, ở lại đó một thời gian. Sau này cũng phải phiền dì giúp đỡ trông nom căn nhà này giúp chúng cháu.”  

Nói rồi, Tô Thanh Mi rút từ túi vải mang theo một chiếc khăn lụa nền đỏ hoa trắng mà cô đã tích trữ ở thế giới hiện đại, đưa cho Trương Huệ.

“Con bé này sao mà khách sáo thế!” Trương Huệ vội xua tay.

“Khăn này dì không thể nhận được. Dì là bạn của mẹ các cháu, chăm sóc các cháu là chuyện nên làm. Dì thật không ngờ bao nhiêu năm nay, Tưởng Ngọc Liên ngoài mặt tỏ ra tốt bụng, vậy mà sau lưng lại làm ra những chuyện táng tận lương tâm đến vậy.”

Nói đến đây, giọng Trương Huệ không khỏi nghẹn ngào, trong lòng dâng lên từng cơn xót xa.

Tô Thanh Mi lắc đầu, kiên quyết đẩy chiếc khăn vào tay Trương Huệ, nhẹ nhàng nói:

“Không phải thế đâu dì ạ. Bà ta vốn là người thâm hiểm, giỏi che giấu bản thân. Nếu không phải lần này tình cờ phát hiện được vài bằng chứng, có khi chúng cháu vẫn còn bị lừa dối mà không hề hay biết.

Nói đến đây, vành mắt Tô Thanh Mi dần ướt, giọng cũng nghẹn lại.

“Chuyện này không thể bỏ qua như thế được.” Trương Huệ nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn  

“Dì sẽ gọi chú Lưu của các cháu, chú ấy là xưởng trưởng nhà máy thép. Chúng ta cùng đến đồn công an hỏi cho rõ, đôi cẩu nam nữ kia rốt cuộc sẽ phải chịu kết án như thế nào. Tuyệt đối không thể để chúng dễ dàng thoát tội.”

Không chần chừ, Trương Huệ lập tức đưa hai chị em Tô Thanh Mi về nhà mình.

Đúng lúc đó, Lưu Quốc Khánh chồng của Trương Huệ cũng đang nghỉ làm. Vừa nghe vợ kể chuyện, ông lập tức nổi giận. Bốn người nhanh chóng đến đồn công an.

Lưu Quốc Khánh ra mặt, gọi người phụ trách vụ án này là Trần Chí Cường đến.

Nghe hai chị em Tô Thanh Mi thuật lại mọi việc, Trần Chí Cường cũng giận đến mức siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:

“Các cháu yên tâm, Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên vì tội cố ý giết người và quan hệ nam nữ bất chính đã bị tuyên án tử hình.”

Nghe được kết quả ấy, cả vợ chồng Trương Huệ lẫn hai chị em Thanh Mi đều thở phào nhẹ nhõm. Một tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống.

Sau khi tạm biệt Trần Chí Cường và vợ chồng dì Trương, Tô Thanh Mi đưa em gái trở về nhà.

Từ sau khi ông ngoại bị đưa đi cải tạo, căn nhà ba tầng đã được cho thuê, nên hiện tại không thể làm gì được với những món đồ chôn giấu trong sân vào ban ngày.

Về đến nhà, Tô Thanh Ngọc vội làm hai bát mì trộn, hai chị em ăn qua loa rồi Tô Thanh Mi lập tức giục em gái vào phòng luyện công pháp.

Còn bản thân cô cũng quay về phòng, tiến thẳng vào không gian.

Con mèo trắng nhỏ Tư Tư vừa thấy cô đã nhảy ngay vào lòng :

“Thanh Mi, cuối cùng chị cũng nhớ vào thăm em rồi, em cứ tưởng chị quên mất em rồi cơ chứ.” 

Tư Tư đã cùng cô trải qua bao nhiêu thế giới, giờ đây kỹ năng làm nũng của nó ngày càng nhuần nhuyễn.

“Chỉ có em là bám người như thế. Hai ngày nữa là chị phải xuống nông thôn rồi, lần này chị vào đây để sắp xếp lại vật tư. Ở dưới đó, còn một nữ chính xuyên không đang chờ chúng ta.” Tô Thanh Mi vừa nói, vừa xoa đầu Tư Tư.

“Còn nữa, nếu em muốn ra ngoài chơi như hồi làm nhiệm vụ thì phải đổi hình dạng đi. Thời đại này ít thấy loài mèo như em lắm, đổi sang hình dạng con vật khác đi.” 

Cô đã quen với việc Tư Tư luôn bên cạnh dưới hình thể vật lý, nếu để nó mãi trong không gian thì lại sợ nó buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play