Ánh mắt vốn dĩ đang đề phòng của ông lão gác cổng lập tức trở nên thân thiện khi nhìn thấy bao thuốc lá. 

Ông cười tươi, vui vẻ nhận lấy, nhét vào túi áo rồi ôm lấy chiếc túi mà Tô Thanh Mi đưa đưa đến, vừa đi vừa nói:

“Được rồi, tôi sẽ mang đến cho Chủ nhiệm Tô ngay. Giới trẻ bây giờ đúng là ngày càng lịch sự.”

Ông lão nhanh nhẹn ôm túi, bước vội vào trong nhà máy.

Lúc này, tâm trí Tô Kiến Nhân đang rối bời, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lấm tấm trên trán. Ông ta không sao hiểu nổi vì sao nhà mình lại đột nhiên rơi vào cảnh khốn đốn như vậy.

Tất cả những vật có giá trị đều bị cuỗm sạch! Là ai ra tay? Lẽ nào là kẻ thù nào đó mà ông ta vô tình đắc tội?

Ông ta vừa đi đi lại lại trong văn phòng, vừa cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra gần đây, nhưng càng nghĩ càng rối, chẳng tìm ra được chút manh mối nào.

Cảm giác như bị bịt mắt dẫn dắt, bị người khác giật dây mà hoàn toàn bất lực.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. 

Ngoài cửa là ông lão gác cổng quen thuộc, tay cầm theo một bọc đồ, nở nụ cười thân thiện: “Chủ nhiệm Tô à, có người bạn của anh nhờ tôi đưa cái này cho anh, bảo là anh đang cần gấp.”

Tô Kiến Nhân nghi hoặc đón lấy, trong lòng thầm nghĩ: Ai lại gửi đồ lúc này chứ?

Ông ta vội vàng mở bọc, bên trong là một chiếc máy ghi âm đã cũ và một tờ giấy. 

Trên giấy viết một dòng chữ:

“Trong máy ghi âm có bí mật về thân thế con trai anh. Hãy đến địa chỉ này, anh sẽ tìm được câu trả lời.”

Tô Kiến Nhân cảm thấy nội dung trong máy tuyệt đối không thể để người khác biết, vội vàng khách sáo tiễn ông lão gác cổng ra ngoài.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại mình, ông ta lập tức kéo rèm thật kín, cài chốt cửa cẩn thận. Xong xuôi, ông ta hít sâu một hơi, ngồi xuống bàn làm việc, run rẩy mở chiếc máy ghi âm đã cũ kỹ kia.

Tiếng băng từ từ chạy, âm thanh phát ra như lưỡi dao sắc nhọn, cứa thẳng vào tim gan ông ta. 

Những câu nói như ác quỷ rót vào tai ông ta từng lời độc địa, phơi bày sự thật tàn nhẫn. Đứa con trai mà ông ta nâng niu suốt mười hai năm qua, không phải là máu mủ của mình!

Mà người vợ mà ông ta luôn tin tưởng, yêu thương vậy mà lại phản bội ông ta, đội lên đầu ông một chiếc mũ xanh nhục nhã!

Ông ta không tài nào chấp nhận được sự thật này. Trong lòng như có ngọn lửa hung hãn bùng lên. 

Ông ta siết chặt nắm tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu, cố kiềm chế cơn giận muốn đập phá tất cả.

Nhưng nỗi đau trong tim lại càng lúc càng dữ dội, như xé nát lồng ngực.

Gương mặt Tô Kiến Nhân tối sầm lại, trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn căm hận. Ông ta đột ngột vươn tay tắt máy ghi âm, như thể âm thanh đó khiến tai ông ta bị cứa từng nhát đau đớn. 

Sau đó, Tô Kiến Nhân siết chặt tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, toàn thân run rẩy đứng bật dậy.

Cơn phẫn nộ bùng nổ trong lòng như núi lửa trào dâng, khiến ông ta không thể khống chế được bản thân, loạng choạng lao ra khỏi văn phòng. Mỗi bước chân đều chất chứa oán hận, như muốn đạp nát cả thế giới. 

Trong đầu ông ta vẫn văng vẳng những lời nói như nhát dao cắm vào tim. Lý trí bây giờ đã bị ngọn lửa giận dữ thiêu rụi.

Giờ phút này, trong đầu Tô Kiến Nhân chỉ còn duy nhất một suy nghĩ. Nhất định phải bắt quả tang đôi cẩu nam nữ kia, khiến chúng trả giá!

Ông ta muốn tự tay đánh chết bọn chúng, giải mối hận trong lòng. Không chỉ vậy, ông ta còn muốn khiến hai kẻ đê tiện ấy bị người đời khinh bỉ, nhục nhã, phải phơi bày trước bàn dân thiên hạ!

Vừa nghĩ, Tô Kiến Nhân vừa bước nhanh về phía địa chỉ ghi trên giấy, bước chân nặng nề dồn nén căm giận.

Cùng lúc đó, ở đầu một con hẻm hẹp tối gần cổng nhà máy, Tô Thanh Mi đang ẩn nấp. Từ vị trí ấy, cô có thể nhìn bao quát cổng nhà máy to lớn.

Cô như một con cáo khôn ngoan đang kiên nhẫn rình mồi trong bóng tối, chờ đợi con mồi sa lưới.

Không bao lâu sau, người mà cô đợi rốt cuộc cũng xuất hiện. Chính là Tô Kiến Nhân.

Khuôn mặt ông ta đằng đằng sát khí, đôi mắt rực lửa như muốn thiêu rụi tất cả. 

Ông ta sải bước phẫn nộ tiến về phía nơi Tưởng Ngọc Liên và tình nhân đang ở, mỗi bước đều dứt khoát như chuẩn bị trút giận lên toàn bộ thế giới.

Trong lòng Tô Thanh Mi khẽ cười lạnh. Cô lặng lẽ bám theo sau, như cái bóng vô hình. 

Cô không chỉ muốn để Tô Kiến Nhân tận mắt chứng kiến màn kịch bắt gian sống động, mà còn muốn khiến ông ta mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của thiên hạ.

Cô tưởng tượng đến cảnh Tô Kiến Nhân giận dữ, nhục nhã khi phát hiện bị đội nón xanh. Đó chính là "lãi suất" cho việc năm xưa ông ta phản bội mẹ cô, và đó là bước đầu trong kế hoạch báo thù của cô.

Bây giờ, mới chỉ là bắt đầu. Những gì đang chờ đợi Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên phía trước, sẽ là vực sâu không đáy của bóng tối và sự sụp đổ.

Tất cả, đều nằm trong tay Tô Thanh Mi.

Trong ngực Tô Kiến Nhân lúc này như có ngọn lửa thiêu đốt, trái tim đau đớn như sắp nổ tung. Giọng nói xa lạ của người đàn ông trong máy ghi âm vẫn văng vẳng bên tai ông ta như lời nguyền không thể xóa nhòa.

Ông ta nhớ lại bao năm qua yêu chiều Tưởng Ngọc Liên, những lời ngọt ngào và khoảnh khắc tưởng chừng chân thành ấy, hóa ra chỉ toàn là dối trá.

Con tim ông ta như bị xé toạc, đau đớn đến mức nghẹt thở. Chợt nghĩđây có phải là quả báo cho việc năm xưa mình phản bội Thư Mộng Ngọc hay không?

Ông ta hận Tưởng Ngọc Liên phản bội, càng hận gã đàn ông kia. Ông ta bước càng nhanh hơn, từng bước chân đập xuống đầy quyết tâm và căm phẫn.

Ông ta muốn dùng chính đôi tay mình, đem tội ác của cặp gian phu dâm phụ này phơi bày trước ánh sáng, để bọn chúng phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.

Cuối cùng, Tô Kiến Nhân cũng tìm đến địa chỉ được ghi trong tờ giấy.

Cánh cổng sân sơn đen im lìm trước mắt, như thể là bức tường chắn cuối cùng trong lòng Tô Kiến Nhân. Không chần chừ thêm một giây nào, ông ta giơ chân đạp mạnh, cánh cửa bật tung, ông ta giận dữ xông vào.

Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến ông ta phẫn nộ đến mức tê dại cả đầu óc!

Chỉ thấy Tưởng Ngọc Liên cùng người đàn ông kia đang quấn quýt ôm nhau, quần áo xộc xệch, trên mặt hai kẻ ấy còn vương lại vẻ dâm loạn chưa tan.

Tiếng đạp cửa đột ngột khiến cả hai bối rối đến cuống cuồng. Tưởng Ngọc Liên hoảng loạn nhặt lấy quần áo rơi vãi trên giường, cố gắng che đi thân thể trần trụi không mảnh vải che thân.

Giây phút đó, cơn giận trong lòng Tô Kiến Nhân như núi lửa phun trào, dâng cao đến đỉnh điểm.

Ông ta sải bước tiến lên, nắm đấm như mưa giáng thẳng vào mặt người đàn ông kia.

Tưởng Ngọc Liên gào khóc hoảng loạn: “Bố bọn trẻ ơi, tôi xin ông, đừng đánh nữa, như vậy sẽ xảy ra án mạng mất!”

Nhưng tiếng khóc than kia chẳng thể dập tắt ngọn lửa thù hận trong lòng Tô Kiến Nhân.

Ông ta rống lên giận dữ: “Sao nào? Giờ thì đau lòng cho thằng nhân tình của mày rồi à?”

Chưa dứt lời, ông ta lao đến bên giường, túm chặt mái tóc rối bời của Tưởng Ngọc Liên, kéo bà ta từ trên giường xuống đất một cách tàn nhẫn.

Ngay sau đó, một cái tát trời giáng giáng mạnh vào khuôn mặt bà ta, tiếng bạt tai vang lên giòn tan trong không khí đặc quánh căng thẳng.

Tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Ngọc Liên vang vọng khắp căn phòng, nhưng Tô Kiến Nhân lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Trong khoảnh khắc ấy, ông ta không còn nghe thấy bất kỳ lời van xin nào, trong lòng chỉ còn sự cuồng nộ và căm hận ngút trời.

Lúc này, ông ta chỉ có một suy nghĩPhải khiến đôi cẩu nam nữ này phải trả giá đắt cho sự phản bội và ô nhục mà bọn chúng đã gây ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play