Tô Thanh Mi rón rén theo tới đầu hẻm, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở đám các thím đang tụm năm tụm ba vừa đan len vừa tám chuyện.

Trong lòng cô khẽ nở nụ cười. Những người yêu thích buôn chuyện như thế này, chính là trợ thủ đắc lực mà cô cần.

“Các thím ơi!” Giọng cô cố ý ép xuống khàn khàn, tạo thành chất giọng thô ráp như đàn ông. 

“Anh trai tôi vừa nghe được tin động trời, nói là chị dâu tôi đang ở ngay cái sân phía trước kia hú hí với nhân tình! Anh ấy giận lắm, vừa rồi đã xông vào bắt gian tại trận rồi. Tôi sợ anh ấy không kìm chế được, gây ra chuyện lớn thì nguy. Nhưng một mình tôi thì ngăn không nổi! Mấy thím có thể giúp tôi can ngăn hoặc gọi cảnh giúp với được không? Tôi thật sự lo sẽ có án mạng xảy ra!”

Dứt lời, vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng, ánh mắt ngập tràn chân thành và khẩn cầu.

Quả nhiên, mấy thím nghe được tin nóng bỏng tay như thế liền tròn xoe mắt, thần sắc không giấu nổi sự kích động. 

Tò mò xen lẫn hào hứng, từng người một đứng bật dậy, nhanh như chớp lao về hướng sân nhà kia. 

Có một thím thậm chí còn chủ động xung phong đi báo công an, miệng không quên lầm bầm: “Loạn như vậy, không thể để yên được!”

Dọc theo con hẻm, tiếng la hét mỗi lúc một lớn, vang vọng cả khu phố.

Âm thanh ồn ào chẳng mấy chốc đã thu hút vô số người dân sống quanh đó, từng tốp từng tốp kéo nhau tới hóng hớt, ánh mắt đều sáng rực sự háo hức của những người chuẩn bị được chứng kiến một vở kịch hấp dẫn ngoài đời thực.

Chỉ chốc lát sau, đã có khoảng hai ba chục người chen chúc tiến vào trong sân. Qua khung cửa sổ, họ nhìn thấy bên trong có ba người đang giằng co hỗn loạn, cảnh tượng không khác gì một bãi chiến trường.

Cặp nam nữ kia trên người không một mảnh vải, ôm lấy nhau trần trụi, hoàn toàn lộ rõ dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông. 

So với một cuộc ẩu đả, khung cảnh trước mắt giống như một màn đánh đập từ một phía. Một người đàn ông mặc quần áo đang điên cuồng đánh đập đôi nam nữ kia.

Tô Kiến Nhân còn trẻ trung, lại làm việc ở nhà máy thép nên thân thể rắn rỏi, cường tráng hơn. 

Còn Tôn Kiến Quốc, tuy là phó tổ trưởng có điều kiện sung túc, nhưng cả ngày ăn ngon mặc đẹp, thể trạng đã sớm mềm yếu.

Chưa đến vài hiệp đã bị Tô Kiến Nhân đá ngã lăn quay, chỉ biết ôm đầu co quắp, mặc cho những nắm đấm như mưa giáng xuống.

Bên cạnh, Tưởng Ngọc Liên càng thêm thảm hại: hai má sưng vù, in hằn rõ ràng hai cái tát đỏ rực, tóc tai rối bời, thậm chí có mấy nhúm đã bị giật đứt, rải rác quanh nền đất.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng chính nghĩa của mấy thím như bị châm lửa, bốc cháy ngùn ngụt.

Họ phẫn nộ la ó, mắng chửi Tôn Kiến Quốc là đồ đê tiện, vừa xông lên can ngăn, vừa cố gắng dập tắt cơn giận đang lan rộng.

“Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!” Các thím hét lớn, cố gắng dùng tiếng nói át đi âm thanh hỗn loạn.

“Có chuyện gì thì phải nói cho ra nhẽ, sao lại phải dùng đến nắm đấm!”

Nhưng lúc này, cả hai bên đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát, không ai còn nghe lọt bất kỳ lời khuyên can nào.

Tô Kiến Nhân cuối cùng cũng dừng tay, thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm Tưởng Ngọc Liên đầy uất hận và thất vọng.

Ông ta lớn tiếng mắng:

“Con đàn bà đê tiện! Tấm chân tình của tao, mày giẫm nát không thương tiếc! Dám phản bội tao, còn sinh ra thằng con hoang giả mạo là con tao! Để tao nuôi nó mười hai năm trời, mày không thấy xấu hổ sao?! Vô liêm sỉ đến mức đó, đúng là không thể tha thứ được!”

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân gấp gáp từ xa vọng lại.

Thím đi báo công an đã dẫn người đến kịp thời.

Các đồng chí công an nhanh chóng khống chế hiện trường, tách những người liên quan ra khỏi đám đông rồi tiến hành xác minh sự việc.

Sau khi rõ ràng về hành vi thông dâm trái đạo đức của Tưởng Ngọc Liên và Tôn Kiến Quốc, công an lập tức tuyên bố quyết định xử lý, ngay tại chỗ áp giải hai người về trụ sở điều tra.

Khoảnh khắc đó, mặt mày của Tưởng Ngọc Liên và Tôn Kiến Quốc tái mét như tro tàn. Bọn họ biết lần này, đã không còn đường thoát.

Trong khi đám đông vẫn còn xôn xao bàn tán, thì phía sau, Tô Thanh Mi âm thầm đứng lặng.

Ánh mắt cô len lỏi giữa dòng người nhốn nháo, cuối cùng dừng mắt lại ở một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi đang đứng lặng lẽ nơi góc sân.

Cô bước đến trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, mỉm cười đưa mấy viên kẹo trái cây vào tay cậu.

Đôi mắt cậu bé lập tức sáng bừng lên, tròn xoe nhìn cô, dường như không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, cậu bé chưa từng thấy nhiều kẹo trái cây đến thế. Với cậu, đó là thứ xa xỉ mà chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.

“Giúp anh mang quyển sổ và bức thư này đến tay chú công an mặc quân phục đứng đầu hàng kia, chỗ kẹo này coi như phần thưởng cho em, được không?” 

Giọng nói của Tô Thanh Mi nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự kiên quyết không cho phép từ chối.

Cậu bé chớp chớp mắt, dường như vẫn còn do dự. Nhưng khi ánh mắt lướt qua túi kẹo trong tay cô, sự chần chừ lập tức tan biến. 

Cậu gật đầu lia lịa, cẩn thận nhận lấy quyển sổ và bức thư, như thể đang tiếp nhận một nhiệm vụ trọng đại của đời mình.

“Thật không ạ? Tất cả chỗ kẹo này đều là của em sao?” Giọng cậu bé run run, đầy vẻ ngạc nhiên và không dám tin vào vận may của mình.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần em chuyển được những thứ này đến tay chú công an, tất cả đều là của em.” Tô Thanh Mi một lần nữa khẳng định, giọng điệu dịu dàng mà dứt khoát.

Quyển sổ kia, chính là nhật ký mà Tưởng Ngọc Liên giấu dưới gầm giường, ghi lại tất cả những bí mật giữa bà ta và Tô Kiến Nhân. 

Còn trong bức thư tố cáo là bằng chứng cho thấy Tô Kiến Nhân đã ngoại tình với Tưởng Ngọc Liên trong thời gian còn là chồng của Thư Mộng Ngọc, thậm chí còn thông đồng hãm hại bà.

Từng con chữ trong đó, đều là những nhát dao trí mạng. Đủ để đẩy Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên xuống đáy vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Về phần Tô Hồng Hạnh, cô ta đã được Tô Thanh Mi sắp xếp ghi danh đi lao động ở nông thôn. 

Tô Thanh Mi đã có kế hoạch riêng cho cô ta. Một quá trình "báo ân" đầy khổ hạnh, để Hồng Hạnh phải nếm trải hết những cực hình mà kiếp trước hai chị em cô từng chịu đựng.

Còn Tô Tuấn, đứa con riêng của kẻ đê tiện Tôn Kiến Quốc, giờ đây đã không còn ai có thể che chở cho cậu ta. Mà vợ của Tôn Kiến Quốc lại nổi danh cả vùng là một người đàn bà dữ dằn, miệng lưỡi cay nghiệt chẳng khác gì "sư tử Hà Đông". 

Không nghi ngờ gì nữa, Tôn Kiến Quốc chắc chắn sẽ bị cách chức và đày đi cải tạo, còn nhà họ Tôn, vốn đã có con cháu chính thống kế nghiệp. Tất nhiên sẽ chẳng đoái hoài gì đến một đứa con riêng lai lịch bất minh như Tô Tuấn.

Về phần Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên, với tội trạng mưu hại người khác, khả năng cao sẽ bị tuyên án tử hình.

Suốt bao năm qua, hai người họ đã buông lỏng việc giáo dục Tô Tuấn, để mặc cho cậu ta sa đọa, bỏ bê học hành, kết bè kéo cánh, đầu đường xó chợ. 

Đến giờ, khi cục diện đã định, cậu ta mới mười hai tuổi chỉ còn lại một mình giữa chốn đô thành đầy cạm bẫy, không ai nương tựa, tương lai mờ mịt, sống chết khó lường.

Mà tất cả những điều ấy, đều là do một tay Tô Thanh Mi sắp đặt, trong lúc vẫn đang mang trên mình lá bùa dịch dung.

Cô phải tuyệt đối cẩn thận, không để bất kỳ ai nhận ra thân phận thật sự. 

Bởi vì một việc như tố cáo cha ruột, nếu bị phát hiện, sẽ là cú sốc không chỉ với người đời mà còn khiến danh tiếng của cô và em gái bị tổn hại nặng nề.

Dù lửa giận trong lòng vẫn hừng hực cháy, nhưng cô hiểu rõ, danh dự và thanh danh mới là vũ khí sắc bén nhất để giành lại công bằng. 

Và vì thế, mọi chuyện đều phải tiến hành trong bóng tối, lặng lẽ mà dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play