“Cô nói bậy! Tôi và chị cũng vừa mới tỉnh dậy, đồ đạc trong phòng của bọn tôi cũng bị mất sạch! Ngày thường các người bắt nạt bọn tôi đã đành, giờ lại còn vu khống chị em tôi trộm đồ nữa sao!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Ngọc lập tức đỏ bừng vì tức giận, cô giận dữ quát về phía Tô Hồng Hạnh.
“Phải đấy, nhất định là tụi nó lấy! Hôm qua con bé Tô Thanh Ngọc còn lén đến trộm bánh trứng của con gái tôi!” Tưởng Ngọc Liên lập tức chen vào tiếp lời, giọng đầy phẫn nộ.
“Vậy sao bà không hỏi thử vì sao hôm qua em gái tôi lại phải trộm bánh trứng của cô ta chứ?” Giọng Tô Thanh Mi mang theo chút uất ức và tủi thân, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên dịu dàng đáng thương.
Đôi môi cô khẽ mím lại, ánh mắt ngân ngấn nước, sự yếu ớt và ngây thơ toát ra từng chút một, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ lạnh lùng khi ra tay đánh người ngày hôm qua.
Hai bàn tay cô siết chặt đến trắng bệch cả các khớp ngón tay, như thể đang cố kiềm chế nỗi xúc động và bất an trong lòng.
“Từ ngày bà gả vào nhà này, ngoài mặt thì tỏ ra là mẹ kế tốt bụng, nhưng ở nhà thì đánh chửi bọn tôi không thiếu ngày nào. Gần đây còn kiếm cớ cắt cơm hai ngày trời không cho chị em tôi ăn.”
“Cơ thế tôi vốn yếu ớt, là em gái tôi sợ tôi chết đói nên mới đi trộm hai cái bánh đó, vậy mà bà không chỉ đánh nó, tôi cản bà lại thì còn bị bà đập rách trán!”
“Giờ đến cả đứa con gái bà mang vào nhà cũng vu khống bọn tôi ăn cắp tiền! Bà thật sự muốn ép chết chị em tôi sao?”
Viền mắt Tô Thanh Mi đã bắt đầu ươn ướt, giọng cô nghẹn ngào, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để nước mắt rơi xuống.
Đám đông hàng xóm đứng ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối, đáng thương của cô, không khỏi động lòng. Một cảm giác xót xa, khó tả len lỏi trong tâm trí họ.
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, ai nấy đều nghi ngờ liệu có phải Tưởng Ngọc Liên thực sự ác độc như lời Tô Thanh Mi nói hay không.
“Tôi đã bảo rồi mà, đời bây giờ làm gì còn người mẹ kế nào thật lòng tốt bụng đâu?” Thím Trương lên tiếng. Bà trước giờ vẫn luôn không ưa gì Tưởng Ngọc Liên.
Trong giọng nói của bà tràn đầy sự khinh thường và mỉa mai: “Mấy người nhìn xem, con gái ruột của bà ta ăn mặc tươm tất thế nào, rồi nhìn lại hai chị em nhà họ Tô mà xem, đúng là một trời một vực.”
“Phải đấy, mà nhìn cái thằng con trai nhà họ Tô kìa, ăn uống no đủ, trắng trẻo mũm mĩm, cứ như thần tài ấy.” Một người phụ nữ khác tiếp lời, ánh mắt quét qua lại giữa hai chị em Tô Thanh Mi và Tô Thanh Ngọc
“Còn hai đứa này thì gầy đến nỗi như que củi, gió thổi một cái là ngã. Chắc chắn là bị Tưởng Ngọc Liên hành hạ rồi.”
Đám đông gật gù đồng tình, ánh mắt nhìn Tưởng Ngọc Liên đầy sự lên án.
Thấy hình tượng “người cha hiền lành” mình vất vả duy trì sắp sụp đổ trước mặt hàng xóm, Tô Kiến Nhân vội vàng chen vào, cố gắng dập tắt những lời bàn tán.
“Mọi người đừng nghe Ngọc Liên nói bậy. Bà ấy chắc là thấy nhà cửa bị dọn sạch mới luống cuống, ăn nói linh tinh thôi.” Tô Kiến Nhân nói vậy, nhưng trong lòng ông ta lại không dám chắc Tô Thanh Mi có phải thật sự là kẻ trộm hay không.
Dù hôm qua tận mắt chứng kiến cô thay đổi tính cách, nhưng chỉ dựa vào hai đứa con gái yếu ớt mà có thể dọn sạch cả nhà, kể cả gạo, mì, dầu ăn, đồ dùng... thì quả thật khó tin quá.
“Đồng chí cảnh sát, vụ án ở nhà tôi, không biết bao lâu thì điều tra rõ được? Giờ trong nhà đến cả quần áo thay cũng chẳng còn.”
Giọng Tô Kiến Nhân mang theo vẻ bất lực và nôn nóng. Ông ta biết vụ này phức tạp, nhưng không ngờ lại phiền phức đến vậy.
Đồng chí cảnh sát cũng chỉ có thể thở dài, ông từng thấy nhiều vụ trộm cắp, nhưng mà bị lấy sạch không chừa một món thế này thì đúng là lần đầu gặp phải.
Trong lòng ông thầm nghĩ, có khi nào nhà này đắc tội với ai đó, nên mới bị trả thù ác như thế?
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra, nhưng thời gian cụ thể thì thật sự không thể đảm bảo được.”
Đồng chí cảnh sát cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Ông hiểu rõ câu trả lời này không thể khiến Tô Kiến Nhân hài lòng, nhưng đó là sự thật, để điều tra cần phải có thời gian và manh mối.
Tiễn các đồng chí cảnh sát và những người hàng xóm tò mò rời đi, Tô Kiến Nhân vội vàng chạy sang nhà hàng xóm thân quen mượn vài bộ quần áo, rồi hối hả lên đường đi làm.
Ông ta vừa khuất bóng nơi cửa nhà, Tưởng Ngọc Liên cũng lập tức bước ra ngoài.
Tô Thanh Mi dặn dò em gái ở nhà trông chừng, còn mình thì lặng lẽ đi theo sau Tưởng Ngọc Liên, giữ một khoảng cách vừa đủ, không xa mà cũng chẳng gần.
Chỉ thấy Tưởng Ngọc Liên bước vào một con hẻm nhỏ gần nhà, gõ cửa một căn nhà tối om và chẳng hề nổi bật. Cánh cửa đen kịt mở ra, bà ta liền bước vào trong như đã quá quen thuộc.
Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng Tô Thanh Mi đã lờ mờ đoán được vài phần, nhưng cô vẫn kiên nhẫn không làm bất cứ hành động gì, chỉ lặng lẽ đứng im, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Sau khi Tưởng Ngọc Liên bước vào trong, Tô Thanh Mi lặng lẽ tiến đến bên cổng, ánh mắt dừng lại trên bức tường bao không quá cao.
Cô thoáng do dự, rồi thân hình nhẹ nhàng như cánh én lướt lên, thoắt cái đã vượt qua tường, đáp xuống ngay bên dưới khung cửa sổ.
Cô áp sát tai vào vách tường, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong nhà, giọng nói mềm mại nũng nịu của Tưởng Ngọc Liên truyền ra, bà ta đang than thở về việc nhà bị trộm sạch, đến cả quần áo thay cũng phải đi mượn.
Một giọng nam trầm thấp đầy cưng chiều vang lên, là Phó tổ trưởng Tôn Kiến Quốc.
Trong lời nói của ông ta, mang theo sự sủng nịnh, thậm chí lộ rõ ý tứ trêu ghẹo mờ ám.
“Tiểu yêu tinh này, chỉ biết làm người ta xiêu lòng. Được rồi, anh đi lấy tiền cho em.”
Tôn Kiến Quốc vừa nói, vừa ôm lấy Tưởng Ngọc Liên, bàn tay bắt đầu không an phận lần mò.
Tửơng Ngọc Liên ra vẻ uất ức, nhẹ giọng trách yêu:
“Cái đồ vô dụng Tô Kiến Nhân, ăn chặn hết của hồi môn của Thư Mộng Ngọc mà chẳng đưa em được đồng nào. Nếu không phải nể tình ông ta nuôi con trai của chúng ta bao năm qua, em đã sớm không chịu nổi rồi!”
Sau đó, trong nhà vang lên những âm thanh ám muội khó nói thành lời.
Tô Thanh Mi không nghe thêm nữa.
Cô lặng lẽ lấy ra chiếc máy ghi âm đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận kiểm tra lại đoạn ghi âm. Đảm bảo không có sơ sót, cô xoay người, mở cổng sân rồi rời đi trong yên lặng.
Bước chân cô nhanh nhẹn, vội vã chạy về phía nhà máy gang thép.
Tô Kiến Nhân đang giữ chức Phó chủ nhiệm phân xưởng ở nhà máy thép. Mỗi tháng ông ta nhân được mức lương lên đến 62 đồng, chưa kể các loại tem phiếu và trợ cấp khác.
Thế nhưng, công việc béo bở này vốn dĩ là do ông ngoại của Tô Thanh Mi dùng mối quan hệ cá nhân mà lo liệu cho.
Vậy mà tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa ấy chẳng những phản bội mẹ cô, mà còn đối xử tệ bạc với cả hai đứa con gái của bà, thậm chí còn muốn chiếm đoạt luôn căn nhà mà họ đang sống.
Hành vi ấy chẳng khác gì cầm thú.
Tô Thanh Mi nghiến răng, bước chân cô càng thêm vững vàng, chẳng chút chậm lại. Chẳng bao lâu sau, cô đã tới gần nhà máy thép.
Từ trong không gian, cô lấy ra một lá bùa dịch dung, nhẹ nhàng dán lên thân thể.
Lá bùa này là vật cô từng tự tay vẽ trong nhiệm vụ ở một thế giới tu tiên. Điều kỳ diệu là khi dán lên, dung mạo cô lập tức thay đổi, trở thành một nam thanh niên bình thường, không chút nổi bật, hoàn toàn không gây chú ý.
Sau đó, cô đặt chiếc máy ghi âm vào một chiếc túi vải lớn, cẩn thận bỏ thêm một tờ giấy nhỏ vào trong.
Trên tờ giấy đó, cô viết rõ địa chỉ nơi Tưởng Ngọc Liên cùng gian phu bí mật gặp gỡ, và quan trọng hơn, là lời hé lộ về bí mật lớn liên quan đến thân thế thật sự của Tô Tuấn, được ẩn giấu trong đoạn ghi âm.
Cầm túi đồ trên tay, cô bước đến trạm gác trước cổng nhà máy. Một ông lão giữ cửa đang thảnh thơi ngồi hút thuốc dưới mái hiên.
Tô Thanh Mi mỉm cười tiến lên, vẻ mặt hòa nhã, thân thiện.
“Chào bác! Cháu là bạn của Phó chủ nhiệm Tô Kiến Nhân, ông ấy nhờ cháu đưa cái túi này cho ông ấy, nói là có việc gấp cần dùng. Bác có thể giúp cháu chuyển giùm được không ạ?”
Vừa nói, cô vừa kín đáo nhét vào tay ông lão một bao thuốc Đại Tiền Môn, loại hàng hiếm mà những người lớn tuổi rất ưa thích.