Lúc này đây, Tưởng Ngọc Liên một lần nữa bước vào cuộc đời của Tô Kiến Nhân.

Sự dịu dàng, ân cần của bà ta hoàn toàn đối lập với sự kiêu ngạo và lạnh lùng của Thư Mộng Ngọc, khiến Tô Kiến Nhân chẳng mấy chốc đã chìm đắm trong cái gọi là “ôn nhu hương”, không thể tự thoát ra.

Chẳng bao lâu sau, Tưởng Ngọc Liên mang thai Tô Hồng Hạnh. Khi Tô Hồng Hạnh lên bốn tuổi, ông ngoại của Tô Thanh Mi bị tố cáo và bị đưa đi cải tạo, gia đình rơi vào cảnh rối ren, hoảng loạn.

Tận dụng thời điểm Thư Mộng Ngọc đang đau khổ tột cùng, thân thể suy yếu, đôi cẩu nam nữ Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên đã âm thầm bỏ thuốc độc vào thuốc bổ của bà. 

Không lâu sau, Thư Mộng Ngọc qua đời một cách mơ hồ, để lại hai chị em Tô Thanh Mi còn quá nhỏ dại.

Mà sự thật đằng sau việc ông ngoại bị tố cáo, lại chính là âm mưu nham hiểm của đôi gian phu dâm phụ kia. 

Vì lợi ích cá nhân, Tô Kiến Nhân đã lén đặt một cuốn sách tiếng Anh trong phòng của ông ngoại Tô Thanh Mi rồi lập tức đi tố cáo.

Chính hành động đó đã đẩy ông ngoại xuống đáy xã hội, cũng cướp đi chỗ dựa duy nhất của mẹ con Thư Mộng Ngọc.

Tô Thanh Mi nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sổ nhật ký, trong lòng cuộn trào những cảm xúc phức tạp.

Trong cuốn nhật ký cũ kỹ ấy còn ghi lại một bí mật khác. Thứ có thể khiến Tô Tuấn bị đá văng khỏi nhà một cách triệt để. 

Thì ra, Tô Tuấn vốn không phải con ruột của Tô Kiến Nhân, mà là đứa con hoang do Tưởng Ngọc Liên vụng trộm với phó tổ trưởng trong xưởng của bà ta sinh ra.

Tô Kiến Nhân đã bị cắm sừng suốt mười hai năm, còn bản thân lại hả hê nuôi con cho kẻ khác. 

Trớ trêu thay, đến tận bây giờ, Tưởng Ngọc Liên vẫn còn dây dưa không dứt với tên tiểu nhân Tôn Kiến Quốc ấy. Có lẽ, đây chính là quả báo mà ông ta phải nhận khi từng nhẫn tâm hãm hại ông ngoại và mẹ của Tô Thanh Mi.

Tô Thanh Mi từ tốn khép lại cuốn nhật ký đã ngả màu. 

May mắn thay, nhờ đã đọc qua nguyên tác tiểu thuyết, cô mới biết được Tưởng Ngọc Liên có thói quen kỳ quái là ghi nhật ký mỗi ngày. 

Nếu không có cuốn sổ này, cô khó lòng tìm ra bằng chứng thuyết phục để phản kích những kẻ từng chèn ép chị em cô.

Nhưng cô chưa dừng lại. Trong phòng, cô tiếp tục lục soát cẩn thận từng ngóc ngách. Một tiếng động khẽ phát ra từ chân giường khiến Tô Thanh Mi chú ý. 

Cô bước đến gõ nhẹ, phát hiện âm thanh lạ thường.

Cẩn thận nhấc lên một khối gỗ tưởng chừng bình thường, một hốc nhỏ ẩn giấu dần lộ ra trước mắt. Tô Thanh Mi khẽ siết tay, luồn vào bên trong, chạm phải một cuộn giấy dày nặng.

Cô rút nó ra, nhẹ nhàng mở ra xem. Đó là một xấp tiền mặt, dày cộp, ước chừng khoảng hơn bốn ngàn tệ.

Ngay bên dưới xấp tiền, còn có năm con cá vàng nhỏ làm bằng vàng sáng loáng, tinh xảo đến mức khiến người ta không dám rời mắt.

Tô Thanh Mi chăm chú nhìn đống tiền và vàng, lòng dậy lên bao cảm xúc khó tả.

Có lẽ đây chính là phần tài sản còn sót lại mà mẹ cô, Thư Mộng Ngọc để lại chăng? Những quyển sổ tiết kiệm và mấy con cá vàng cô vừa tìm thấy trong tủ vẫn chưa bị Tô Kiến Nhân phát hiện, còn số tiền mặt này e rằng chính là phần bị hắn ta chiếm đoạt.

Một cơn giận như lửa cháy bùng lên trong lòng cô. 

Hóa ra bao lâu nay, cả nhà đều phải sống dựa vào mồ hôi nước mắt của mẹ cô, nhưng Tưởng Ngọc Liên lại dám ngược đãi họ một cách trắng trợn như thế.

Đột nhiên, Tô Thanh Mi tung mạnh cánh tay, một lực đạo vô hình như sấm sét nổ vang  khiến cả Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên lập tức bị đánh bật, ngã nhào xuống đất như bao rơm bị quật ngã.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng thu chiếc giường vào không gian của mình. 

Đó là chiếc giường gỗ hoàng hoa lê chạm khắc tinh xảo, cùng với những món đồ nội thất khác trong phòng, đều là của hồi môn mà mẹ cô mang theo năm xưa, là nơi lưu giữ những ký ức đẹp đẽ giữa ba mẹ con họ.

Giờ đây, đám người cặn bã đó không còn xứng đáng được chạm tay vào những thứ ấy nữa.

Tô Thanh Mi xoay người, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường của Tô Tuấn. Không chần chừ, cô cũng thu luôn cả chiếc giường ấy vào không gian.

Từng món đồ trong phòng lần lượt biến mất, cả căn phòng giờ đây trở nên trống rỗng, giống như tất cả những ký ức xưa cũ đã bị xóa sạch.

Nhìn căn phòng bị dọn dẹp không còn sót lại thứ gì, trong lòng Tô Thanh Mi dâng lên một cảm giác sảng khoái kỳ lạ. Cô khẽ gật đầu, khóe môi nở một nụ cười lạnh nhạt.

Ngay sau đó, hai chị em bước vào phòng bếp.

Tầm mắt quét qua, ba mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì trắng được xếp ngay ngắn, cùng hơn ba chục quả trứng gà chất đầy thành từng lớp hiện ra trước mắt.

Không chỉ vậy, đủ loại gia vị cũng được bày biện một cách đầy đủ gọn gàng.

Hai chị em không chút do dự thu hết mọi thứ vào không gian của mình, thậm chí đến cả chiếc nồi gang to tướng trong bếp cũng không bỏ sót.

Từng động tác của các cô đều trơn tru như nước chảy mây trôi, dường như đã quá quen tay với việc này từ lâu.

Mục tiêu của họ chỉ có một. Đó dọn sạch, vét sạch, khiêng sạch! Tuyệt đối không để lại cho đám cặn bã kia dù chỉ một mảnh vụn.

Nhìn gian bếp và phòng chứa đồ trống trơn không còn sót lại gì, Tô Thanh Mi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Dọn dẹp xong bếp, hai chị em lại lập tức trở về phòng mình.

Tại đây, số tiền tiêu vặt mà Tô Hồng Hạnh và Tô Tuấn cất giấu bao lâu cuối cùng cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của họ.

Từng tờ tiền lẻ bị moi ra và không ngoại lệ, đều được thu vào không gian.

Cả hai phòng ngủ cũng bị dọn sạch đồ đạc, từng món nội thất đều lần lượt biến mất.

Đến đây, toàn bộ căn nhà lại một lần nữa trở nên trống rỗng như chưa từng có ai ở.

“Tối nay chúng ta cứ nghỉ trong không gian đi, ngày mai còn có một trận chiến lớn phải đối mặt.” Tô Thanh Mi dịu dàng nói với em gái.

Nói xong, hai chị em mỗi người đều vào không gian riêng để nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, một tia nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua song cửa sổ, rải ánh sáng lốm đốm trong phòng.

Tưởng Ngọc Liên từ từ mở mắt, định dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Nhưng khi bà ta cố ngồi dậy thì giật mình nhận ra bản thân cùng chồng đang nằm lạnh lẽo trên sàn nhà.

Dụi mắt nhìn kỹ lại, bà ta phát hiện mọi món đồ trong phòng đã không cánh mà bay, cả nhà ba người đều nằm trơ trọi dưới đất.

“Á!” Tưởng Ngọc Liên hét lên thất thanh, vội vàng lay chồng tỉnh dậy trong trạng thái hoảng loạn.

“Trời còn chưa sáng, hét cái gì? Có để yên cho người ta ngủ không vậy?” Tô Kiến Nhân cáu kỉnh bật dậy, cả đêm qua ông ta ngủ không yên, người thì lạnh, cổ thì đau nhức.

“Mất hết rồi! Đồ đạc trong nhà mất sạch rồi!” Tưởng Ngọc Liên vừa hét vừa lay gọi chồng con dậy, sau đó hoảng hốt chạy về phía bếp.

Nhìn thấy gian bếp cũng bị dọn trống trơn không còn gì, bà ta thực sự bị dọa sợ đến mức chết lặng.

Nghe thấy vậy, Tô Kiến Nhân lập tức tỉnh táo lại. Tô Tuấn hoảng hốt bật dậy, nắm chặt tay bà ta: “Mẹ ơi, nhà mình bị trộm rồi đúng không?!”

“Báo công an! Mau báo công an ngay!” Tô Kiến Nhân giận dữ quát lớn.

Trong khi đó, hai chị em Tô Thanh Mi đã sớm rửa mặt chải đầu gọn gàng trong không gian, sau đó từ trong không gian chui ra, giả vờ như vừa tỉnh giấc, nằm ngay ngắn dưới sàn phòng mình.

Chuyện nhà họ Tô bị trộm nhanh chóng lan truyền khắp khu xóm.

Khi công an đến nơi, trước cửa nhà họ Tô và ngoài sân đã tụ tập không ít hàng xóm vây xem.

Sau khi nghe Tô Kiến Nhân trình bày tình hình, nét mặt của mấy anh công an thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ

Trong lúc cả nhà đang ngủ mà có kẻ có thể dọn sạch toàn bộ đồ đạc như vậy?

Hơn nữa, nhà họ Tô lại nằm ngay trong khu phố sầm uất, chuyển đi lượng lớn vật dụng như thế chẳng thể nào không bị ai phát hiện. Vụ việc này quả thật rất kỳ quặc.

Đồng chí công an chỉ có thể nói sẽ lập hồ sơ và điều tra kỹ càng.

Lúc này, Tô Hồng Hạnh mắt đỏ hoe, nhìn đồng chí công an rồi rụt rè nói: 

“Hôm qua chị cả có cãi nhau với bố mẹ, còn đánh bố mẹ nữa. Chị còn dọa sẽ lấy sạch mọi thứ trong nhà. Liệu… liệu có phải là chị ấy làm không?”

Giọng nói ngập ngừng, ánh mắt chứa đầy sợ hãi như thể đã bị Tô Thanh Mi dọa đến không dám nói thêm lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play