Dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ, Tô Thanh Mi nắm tay em gái, bước đi nhẹ nhàng trên con phố đông đúc người qua lại.
Tia nắng cuối ngày rải trên người hai chị em, mang theo chút hơi ấm khiến lòng người dễ chịu.
Không lâu sau, họ đã dừng chân trước một nhà hàng quốc doanh.
Vừa bước vào, mùi thơm ngào ngạt của cơm canh nóng hổi lập tức ập đến, khiến người ta không kìm được mà nuốt nước bọt.
Tô Thanh Mi kéo tay em gái đi thẳng đến quầy phục vụ, một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi đang bận rộn múc cơm cho khách, tay áo cuốn gọn gàng, tạp dề sạch sẽ.
Cô nở nụ cười tươi như hoa, giọng nói ngọt ngào như mật: “Chị ơi, cho bọn em một phần thịt kho, một đĩa khoai tây xào và hai tô mì chan nước sốt được không ạ? Cảm ơn chị nhiều!”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe ấy như mang theo ma lực, khiến người ta bất giác vui vẻ trong lòng. Người phụ nữ vừa nghe thấy, vẻ mặt vốn có phần lạnh lùng lập tức dịu lại, mỉm cười đáp:
“Con bé này, cái miệng đúng là rót mật! Được rồi, hai đứa ra bàn ngồi đi, chị mang đồ ra liền!”
Tô Thanh Mi kéo em gái tìm một bàn trống ngồi xuống, trong mắt lấp lánh vẻ mong đợi. Cô đảo mắt nhìn quanh.
Nhà hàng đông kín chỗ ngồi, tiếng người nói cười ồn ào, không khí náo nhiệt như ngày hội. Ở vài bàn gần đó, khách đang ăn uống say sưa, tiếng húp mì và tiếng cảm thán vì món ngon vang lên rộn rã.
Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ kia bê ra mâm đồ ăn nghi ngút khói.
Thịt kho bóng mượt, sắc đỏ óng ánh, thơm lừng mê hoặc.
Khoai tây xào vàng ươm, giòn rụm.
Mì chan nước sốt thì đậm đà, sợi mì dai mềm vừa vặn.
Hai chị em chẳng buồn nói nhiều, cầm đũa lên ăn ngay, mỗi miếng đưa vào miệng đều như đánh thức mọi giác quan. Hương vị mộc mạc nhưng đậm chất thời đại ấy khiến lòng người say mê, lưu luyến khó quên.
Trong bầu không khí đầy hơi thở cuộc sống, Tô Thanh Mi cảm thấy dường như chính mình vừa tìm lại được chút cảm giác thân thuộc đã mất từ lâu.
“Chị ơi, tiếp theo mình nên làm gì đây?”
Tô Thanh Ngọc vừa liếm liếm môi, tay xoa xoa chiếc bụng no căng, ánh mắt tò mò xen lẫn mong chờ.
Tô Thanh Mi ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Ánh hoàng hôn trải dài trên gương mặt thanh tú, làm dịu đi nét lạnh lùng thường ngày của cô, thay vào đó là một tia dịu dàng khó thấy.
Cô mỉm cười, nụ cười ấy mang theo cả sự cương quyết và bình thản, như thể mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu:
“Dĩ nhiên là lấy lại những gì vốn thuộc về chúng ta.”
Lúc hai chị em trở về nhà, cánh cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy bốn người trong nhà đang quây quần ăn cơm tối.
Có lẽ vì ban chiều bị Tô Thanh Mi dạy dỗ quá nặng tay, hoặc cũng có thể đang âm mưu điều gì đó, nên lần này bốn người kia không dám buông lời xúc phạm hay gây chuyện như thường lệ.
Tuy nhiên, ánh mắt họ thì lại chẳng che giấu nổi sự độc ác và oán hận, liên tục lườm nguýt hai chị em.
Tô Thanh Mi chẳng thèm liếc họ lấy một cái, dắt em gái trở lại căn phòng vốn thuộc về em gái hay nói đúng hơn, là căn phòng từng bị Tô Hồng Hạnh ngang nhiên chiếm dụng.
Ánh sáng trong phòng vẫn tốt như xưa, ấm áp và sạch sẽ.
Cô bảo em gái đi rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi trước. Đây chưa phải là lúc thích hợp để "lục lọi".
Tô Thanh Mi cũng trở về phòng mình.
Sau một ngày dùng hết sức lực để xử lý lũ cặn bã kia, cô thấy bản thân thật sự cần được nghỉ ngơi một giấc thật sâu.
Nửa đêm, kim đồng hồ vừa điểm 1 giờ sáng, ánh trăng lặng lẽ rọi qua khe rèm, vẽ lên sàn nhà những đốm sáng li ti.
Cả nhà đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có đôi mắt của Tô Thanh Mi lóe sáng trong màn đêm tĩnh lặng.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ xỏ giày, bước đi không một tiếng động tới phòng của Tô Thanh Ngọc.
Cánh cửa mở ra khe khẽ, phát ra tiếng “két” nhỏ đến mức phải thật tinh ý mới nghe thấy.
Tô Thanh Mi nhanh chóng bước vào trong, cúi người nhẹ nhàng lay em gái dậy: “Ngọc Ngọc, dậy đi, đừng hỏi gì cả, chúng ta phải lấy lại những gì thuộc về mình.”
Dù còn mơ màng khó hiểu, nhưng Tô Thanh Ngọc vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tin tưởng đi theo chị.
Điểm đến đầu tiên là phòng của cha ruột Tô Kiến Nhân và mẹ kế Tưởng Ngọc Liên.
Vì trong nhà thiếu phòng, Tô Tuấn phải dọn vào ở chung phòng với cha mẹ, ngủ trên một chiếc giường nhỏ được kéo từ phòng chứa đồ. Còn Tô Hồng Hạnh thì bị đuổi ra ngoài, cũng phải tạm ở trong kho.
Tô Thanh Mi nín thở, tập trung tinh thần, rón rén bước đến bên giường Tô Tuấn. Cô đưa tay lên, nhắm chuẩn vào gáy, ra tay chuẩn xác một cú đánh nhẹ nhưng đủ khiến Tô Tuấn mê man bất tỉnh, chẳng phát ra lấy một âm thanh.
Sau đó, Tô Thanh Mi cũng dùng cách tương tự để đánh ngất Tô Kiến Nhân và Tưởng Ngọc Liên. Cả quá trình diễn ra yên lặng như tờ, không một ai phát ra tiếng động nào.
Tô Thanh Mi hài lòng gật đầu, sau đó kéo theo Tô Thanh Ngọc bắt đầu lục soát căn phòng.
Đầu tiên, cô tìm thấy hai chiếc chăn và gối còn mới nguyên trong tủ quần áo, cùng với một số quần áo của Tô Kiến Nhân và Trương Ngọc Liên.
Tô Thanh Mi không hề do dự, lập tức thu hết những món đồ này vào không gian của mình.
Sau khi xuống nông thôn, cô có thể mang ra chợ đen bán lấy tiền. Dù không dùng đến, cô cũng tuyệt đối không để lại cho bọn họ bất kỳ thứ gì.
Tiếp đó, họ phát hiện một ngăn ẩn nhỏ phía sau cánh cửa tủ bên trái.
Tô Thanh Mi cẩn trọng mở ngăn bí mật ấy ra, lộ ra một chiếc hộp nhỏ.
Cô hồi hộp mở nắp hộp, bên trong là hơn mười miếng vàng nhỏ hình con cá và một quyển sổ tiết kiệm.
Trên bìa sổ tiết kiệm là cái tên Thư Mộng Ngọc, và con số trong sổ khiến tim cô khẽ run lên, hơn tám ngàn đồng.
Tô Thanh Mi biết rõ, chiếc tủ quần áo này là của hồi môn của mẹ cô, nên rất có thể Tô Kiến Nhân đến giờ vẫn chưa từng phát hiện ra ngăn bí mật này.
Nhìn quyển sổ tiết kiệm và những thỏi vàng nhỏ lấp lánh trong tay, trong lòng Tô Thanh Mi dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát thu luôn cả chiếc tủ vào không gian.
Thấy vậy, Tô Thanh Ngọc cũng học theo chị, đưa tay thu luôn chiếc bàn trang điểm trước mặt vào không gian của mình.
Hành động bất ngờ ấy khiến Tô Thanh Mi bật cười, đúng là đứa em lanh lợi này càng ngày càng bị cô dẫn dắt đi sai đường mất rồi.
Sau đó, Tô Thanh Mi cẩn thận lục tìm dưới gầm giường, cuối cùng cũng lần ra một góc nhô nhẹ lên đầy khả nghi.
Cô nhẹ nhàng kéo ra, một quyển sổ tay đã ngả màu vàng úa hiện ra trước mắt. Chính là mục tiêu quan trọng nhất của chuyến lục soát này.
Từng bước xuyên qua vô số vị diện, hoàn thành từng nhiệm vụ khác nhau, trong lòng Tô Thanh Mi luôn có một suy nghĩ chưa từng phai nhạt.
Đó là quyển tiểu thuyết có tên Xuyên Về Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Tri Thức Mềm Mại Được Cưng Chiều.
Trong những trang sách ấy, cô từng đọc được một đoạn miêu tả ngắn ngủi về một nhân vật phụ nhưng đoạn miêu tả đó lại in sâu vào tâm trí cô mãi không quên.
Tô Hồng Hạnh thực chất chính là con gái ruột của Tô Kiến Nhân!
Còn Tưởng Ngọc Liên, người phụ nữ bề ngoài dịu dàng đoan trang ấy, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Tô Kiến Nhân, trong lòng hai người từ lâu đã nảy sinh tình cảm.
Thế nhưng, số phận lại trêu ngươi. Cha của Thư Mộng Ngọc, vì lo con gái sau này bị ức hiếp, nên đã kiên quyết muốn tuyển con rể ở rể.
Vì miếng cơm manh áo, Tô Kiến Nhân chấp nhận từ bỏ mối tình đầu, theo đuổi Thư Mộng Ngọc suốt một thời gian dài mới cưới được bà. Khi ấy, ông ta luôn tỏ ra mình là người thật thà, chân chất, như thể đã hoàn toàn lãng quên người con gái năm xưa.
Sau khi kết hôn, Thư Mộng Ngọc nhanh chóng mang thai. Khi Thư Thiên Khải đề xuất rằng vì Tô Kiến Nhân là ở rể, nên đứa con mà Thư Mộng Ngọc sinh ra cần phải mang họ mẹ, nhưng bà đã thẳng thừng từ chối.
Tô Kiến Nhân tưởng rằng Thư Mộng Ngọc chỉ lạnh lùng bề ngoài, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn rất yêu ông ta.
Thế nhưng, sau khi kết hôn, cuộc sống của Tô Kiến Nhân lại không hề như ý. Thư Mộng Ngọc luôn giữ thái độ lạnh nhạt với ông ta, thậm chí còn xen lẫn chút chán ghét.