Cả đoàn người đi suốt nửa ngày trời vẫn không thấy bóng dáng thị trấn mà ông chủ quán trọ đã nói đến, chỉ thấp thoáng thấy một thôn xóm. Khi lại gần, lớp sương mù mơ hồ tan đi, một ngôi làng trong núi hiện rõ trước mắt.

Nhìn thoáng qua, phong cảnh đẹp đẽ hữu tình, rừng hoa lác đác nở rộ, trông như chốn đào nguyên nơi hạ giới.

Khói bếp lượn lờ bốc lên từ mái nhà, giữa vùng hoang vu hẻo lánh bỗng có chút nhân khí. Trong làng, một thanh niên đi ngang qua thấy họ, mặt mày tươi cười tiến lại gần:
“Các vị định đi đâu vậy?”

Cát Họa Bỉnh hơi chắp tay, mở miệng hỏi:
“Xin hỏi vị huynh đài, chỗ này còn cách trấn bao xa?”

Nghe vậy, thanh niên thoáng hiện vẻ nghi hoặc:
“Từ đây đến trấn còn phải đi hai, ba ngày đường, đường núi ban đêm vừa lầy lội lại nguy hiểm, không dễ đi đâu. Chẳng lẽ các vị định đi suốt đêm đến trấn?”

Chuyện này khác hẳn lời ông chủ quán trọ nói — chỉ nửa ngày đường, Cát Họa Bỉnh sững người:
“Lại phải mất hai, ba ngày? Chẳng lẽ chúng ta đi lạc rồi?”
Hắn quay đầu nhìn lại con đường vừa đi qua, mặt mày đầy nghi hoặc:
“Nhưng đường đi chỉ có một lối, hẳn là không thể sai mới đúng…”

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, nghe vậy liền nhìn quanh bốn phía. Theo lý thì con đường chính bằng phẳng rõ ràng thế kia, làm sao lại có thể đi lệch xa đến vậy?

“Đường núi ở đây nhiều lắm, các vị có thể đã vô tình đi lạc vòng. Thường thì vẫn có người đi sai đường rồi đến làng ta. Giờ trời sắp tối rồi, ban đêm đường núi nguy hiểm, hay là các vị cứ nghỉ lại đến sáng hãy đi.”
Thanh niên mỉm cười đề nghị, khuôn mặt trắng trẻo hiền hòa.

Cẩm Sắt liếc qua thôn xóm, cười tủm tỉm nghiêng người sát vào đầu ngựa:
“Nếu đã đi lạc thì cũng đành chịu vậy. Cảnh sắc nơi đây đẹp thật, ta rất thích. Không biết ở đây có chỗ nào cho bọn ta nghỉ lại không?”
Giọng nàng ngây thơ, lãng mạn, nghe vào giống như một nử tử dễ bị lừa gạt.

Thanh niên trông thấy Cẩm Sắt, ánh mắt sáng lên trong thoáng chốc, sau phút ngẩn ngơ liền có chút ngượng ngùng:
“Nếu đã đến đây, các vị chính là khách quý của làng. Nếu không chê làng ta nghèo nàn, thì cứ đến nhà ta nghỉ chân. Sáng mai ta sẽ đánh xe trâu đưa các vị ra ngoài.”

Cát Họa Bỉnh nhìn về phía Thẩm Phủ Đình:
“Thẩm huynh thấy thế nào?”

Thẩm Phủ Đình cũng không phản đối:
“Giữa chốn hoang vu không có chỗ trú chân thực sự bất tiện. Nếu có thể tá túc thì không gì bằng.”

Đoàn người bọn họ, nam nhân có thể ngủ ngoài trời cũng không sao, nhưng nữ nhân thì lại rất bất tiện.

Cát Họa Bỉnh nghe vậy gật đầu, hướng về phía thanh niên chắp tay cười nói:
“Như vậy thật tốt, đa tạ huynh đài đã thu nhận.”

Thanh niên vô cùng vui vẻ, giơ tay làm động tác mời đi:
“Quý khách khách sáo rồi, ai ra ngoài mà chẳng gặp chuyện khó khăn, đều là chuyện thường tình cả. Nhà ta ở phía trước, để ta dẫn các vị đi!”

Trong vùng hoang vu mà lại có một ngôi làng lớn như vậy, dù cảnh sắc có đẹp đến mấy thì vẫn mang theo chút cảm giác hoang vu biệt lập. Người trong làng hình như đã lâu không gặp người ngoài, cả đoàn người đi qua gây ra không ít động tĩnh, người trong làng thỉnh thoảng lại tò mò nhìn một cái.

Cái mũ trùm màn của Kỷ Thư đã bị mất, mà quy củ nhà danh môn lại lắm, bị người trong thôn nhìn chằm chằm như vậy khiến nàng rất không thoải mái. Nhưng lúc này cũng chẳng thể quá câu nệ, chỉ đành để Song Nhi và bà tử đi bên cạnh che chắn một chút.

Ngược lại, Cẩm Sắt chẳng để tâm đến việc bị nhìn, xuống ngựa rồi chậm rãi vừa đi vừa quan sát dân làng.

Thanh niên dẫn đường đi phía trước thấy người trong thôn cứ nhìn chằm chằm các cô nương, cũng có chút không vui. Hắn cúi xuống nhặt mấy viên đá, như đùa giỡn mà ném tới:
“Đi nhanh đi, từng đứa một không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết lang thang.”

Mấy người nam nhân bị ném đá thì vừa cười vừa né tránh, mặt đỏ bừng vội vã chạy về:
“Tộc trưởng đừng ném đá, tụi ta không nhìn nữa là được!”

“Huynh đài là tộc trưởng trong làng?” Thẩm Phủ Đình lên tiếng hỏi.

Vị tộc trưởng trẻ tuổi cười gãi đầu, vẻ mặt có chút ngốc nghếch dễ mến:
“Gọi là tộc trưởng thì cũng không đúng lắm, chỉ là danh xưng thôi. Cha ta truyền lại cho ta, họ quen miệng gọi vậy thôi. Các vị cứ gọi ta là A Trạch là được.”

“Không biết trong tộc ở bên ngoài có tiếng tăm gì không?”
Kỷ Thư vốn là người khéo léo tinh tế, lời nàng hỏi vừa hay đúng ý Thẩm Phủ Đình đang muốn hỏi.

Quả nhiên, lời vừa dứt, Thẩm Phủ Đình liền ngẩng đầu nhìn sang nàng.

Kỷ Thư thấy vậy như thể mới chợt phát hiện ra hắn cũng muốn hỏi điều đó, bèn cúi đầu mỉm cười, giữa hai người không lời mà tựa hồ đã có sự ăn ý ngầm.

Cẩm Sắt đi ở phía sau, vừa liếc mắt đã trông thấy, khóe môi cong lên, ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú như có như không.

A Trạch thấy mỹ nhân mở lời hỏi han, liền ngượng ngùng đáp:
“Chỉ là một thôn nhỏ trong núi, hiếm khi có người ra ngoài, cũng chẳng có tên gọi gì.”

Vừa trò chuyện, đoàn người đã tới nhà A Trạch. Ngôi nhà đất khá lớn, phía sau còn có một sân vuông, tuy kiến trúc cổ xưa giản dị, toàn bộ được xây bằng đất vàng, tường đã có nhiều vết nứt lớn do năm tháng, nhưng vẫn rất vững chãi.

Nhà dù lớn cũng không thể chứa được quá nhiều người, nên thị vệ và bà tử được A Trạch sắp xếp ở căn nhà sát bên, còn bọn họ thì nghỉ tại viện sau ngôi nhà đất. Bên trong tuy đơn sơ nhưng khá sạch sẽ. Cả thôn tràn ngập mùi rượu nồng, nhưng trong nhà lại chẳng thấy bình rượu nào, hương rượu dường như lan tỏa từ dưới lòng đất lên.

Người trong thôn thật thà chất phác, còn nhiệt tình giúp chuyển đồ vào nhà, vô cùng hiếu khách.

Sau khi ổn định xong xuôi, trời vẫn còn sớm, mọi người hoặc nghỉ ngơi trong phòng, hoặc trò chuyện với dân làng. Chốn này yên bình, không có chiến loạn ồn ào như bên ngoài, lại có núi cao, nước chảy róc rách, rảnh rỗi uống vài chén rượu, cuộc sống thực sự thư thái dễ chịu, đúng là chốn đào nguyên.

Cẩm Sắt đảo mắt một vòng trong nhà rồi liền ra ngoài. Ngôi làng này rất rộng, nhà đất nhỏ bé nằm giữa núi cao hùng vĩ, suối từ núi xa đổ về, uốn lượn qua những phiến đá, gió mát lướt qua mang theo hương rượu nhè nhẹ, khiến người ta say lòng.

Kỷ Thư đứng trước cửa nhà ngắm cảnh đồng ruộng, trong lòng trào lên cảm giác bình yên:
“Nếu có thể sống ở nơi như thế này, sáng làm chiều nghỉ, cũng là điều tuyệt vời.”

“Tiểu thư là thân ngọc ngà, sau này chắc chắn sẽ gả vào nhà quyền quý, làm chủ mẫu hưởng phúc, sao có thể chịu khổ sống như thường dân?” Song Nhi vừa dọn giường vừa cười đáp lại.

“Ta chỉ là cảm khái một chút thôi, chuyện đời vốn có được có mất. Đôi lúc... chưa chắc ta đã sống sung sướng hơn họ…” Kỷ Thư thở dài, rồi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Cẩm Sắt, bèn lập tức ngừng lời, gượng cười một cái rồi quay vào phòng.

Thái độ thay đổi thật nhanh. Nếu là người khác chắc đã phải tự hỏi mình làm gì khiến vị tiểu thư nhà quý tộc này không vui, nhưng Cẩm Sắt xưa nay chỉ quen để người khác dè chừng mình, sao lại bận tâm những chuyện đó?

Nàng nhìn Kỷ Thư bước vào trong, liền tản bộ một cách nhàm chán ra khỏi sân, rồi bất chợt nhìn thấy một người và một con ngựa ở phía xa.

Cây cổ thụ cao lớn, rễ quấn chằng chịt, dưới tán cây cỏ dại mọc um tùm xanh rì. Con bạch mã thong thả gặm cỏ, còn người kia thì đứng yên dưới rừng cây như trúc như tùng, dáng người như ngọc, từ xa nhìn lại đẹp như một bức họa.

Cẩm Sắt chậm rãi bước lại gần, lúc này ánh mắt Thẩm Phủ Đình đang rơi đúng chỗ trụi lông trên cổ ngựa.

Con ngựa này được chải chuốt kỹ lưỡng, lông trắng như tuyết, toàn thân không chút tì vết, vừa nhìn đã biết là ngựa được chăm sóc rất kỹ. Vậy mà giờ đây có vài mảng trụi lông trơ trọi, trông đặc biệt chướng mắt.

Con ngựa vốn đang yên tĩnh gặm cỏ, vừa trông thấy Cẩm Sắt liền theo bản năng né sang bên, miệng vẫn cố gắng ăn cỏ, đôi mắt to đầy vẻ căng thẳng che giấu, như thể sợ nàng lại nhổ trụi lông nó.

Thẩm Phủ Đình thấy nàng tiến lại gần nhưng hoàn toàn làm như không thấy, tay nhẹ vuốt ve cổ ngựa để trấn an.

Ánh mắt Cẩm Sắt rơi lên khuôn mặt vô cảm của hắn, khóe mắt cong cong nở nụ cười,
“Con ngựa này lông thật lạ, nhổ mấy nhúm mà chẳng thấy nó đau, thật là kỳ quái.”

Thẩm Phủ Đình ngẩng đầu liếc nhìn nàng, trong mắt không lộ chút cảm xúc, nhưng chỉ nhìn cũng thấy là người không dễ tính.

Cẩm Sắt càng cười tươi hơn, ánh mắt ngây thơ vô hại,
“ Thẩm công tử tức giận rồi sao?”

Thẩm Phủ Đình khẽ nhướng mi, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng,
“Cô nương muốn nói gì?”

Thấy hắn thẳng thắn như thế, Cẩm Sắt cũng mất kiên nhẫn không lòng vòng nữa,
“Ngươi là ai, từ đâu tới?”

Nghe vậy, Thẩm Phủ Đình khẽ cười. Hắn vốn đã tuấn tú, nay đứng giữa núi non hữu tình, lại càng nổi bật như tranh vẽ, khiến người ta bất giác say mê.

“Tại hạ từng nói rồi, chỉ là một thầy thuốc hành nghề cứu người, không có gì khác.” Nói xong câu đó, thấy Huyền Cơ đã ăn gần hết đám cỏ, hắn liền dắt ngựa đi tới một nơi cỏ tươi tốt hơn.

Cẩm Sắt thấy hắn lại né tránh vấn đề thì càng thấy hứng thú, bước lên mấy bước truy hỏi,
“Mấy lời đó đi lừa người khác thì được, nhưng cần gì giả vờ trước mặt ta? Nếu thật là đại phu, thì nhìn ta xem sao?”

Thẩm Phủ Đình dừng lại ở một chỗ cỏ tốt, Huyền Cơ lập tức cúi đầu gặm cỏ, mắt thì cứ nhìn lơ lửng không dám nhìn người.

Lần này, Thẩm Phủ Đình thậm chí không thèm ngẩng đầu, mắt cụp xuống, nhàn nhạt đáp,
“Mắt đại phu chỉ nhìn thấy bệnh nhân, hiện giờ cô nương không có gì bất thường, không cần khám.”

Cẩm Sắt thấy hắn cố ý không hé răng, càng cảm thấy thú vị, bèn khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi tiến lại gần,
“Không chịu nói sao? Ta tự có cách tra ra, xem ngươi giấu được bao lâu.” Giọng nàng vừa ngọt ngào vừa mang chút nguy hiểm. Nói xong liền không lưu lại, thẳng thừng lướt qua hắn quay trở về.

Thẩm Phủ Đình nghe vậy, lông mày khẽ nhướn như muốn cười lại không cười, ngẩng mắt nhìn bóng dáng nàng xa dần, khóe môi khẽ cong, gương mặt như ngọc lại không chút ý cười, trong mắt ngược lại lộ ra vẻ châm biếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play