Tại một quán trọ nhỏ, hai bà tử làm việc thô kệch lần lượt từ trong phòng đi ra. Cả hai cùng bước đi một đoạn, trong đó một người tỏ vẻ nghi hoặc, nói:
“Tiểu thư nhà ta cứu cô nương ấy về, nhưng ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ…”

Người mặc áo vải nâu còn lại ngoái đầu nhìn cánh cửa phòng đã khép chặt, hạ thấp giọng đáp:
“Không chỉ mình ngươi thấy lạ đâu, mấy gã hộ vệ bên ngoài cũng nói vậy. Cô nương ấy trông thì yên tĩnh quá mức, ánh mắt nhìn người cứ khiến người ta lạnh sống lưng.”

Người nói trước lập tức nhỏ giọng hơn nữa, dè dặt nói:
“Một nữ tử như thế, lại một thân một mình xuất hiện giữa chốn hoang vu, bên cạnh chẳng có ai, chỉ e là đã gặp phải bọn xấu rồi chịu khổ sở…”

Nghe nói, nàng đã treo cổ tự vẫn nơi hoang dã. Giờ thiên hạ loạn lạc, có lẽ cũng là vì lẽ đó.

Bà tử áo nâu vừa nghe liền hoảng hốt, vội đưa ngón trỏ đặt trước môi ra hiệu im lặng:
“Những lời này chớ có nói lung tung! Nhỡ đâu cô nương ấy nghe được lại nghĩ quẩn, vậy thì chẳng phải chúng ta mang tội hay sao? Tiểu thư đã ra tay cứu nàng, hẳn là đã có chủ ý, chúng ta bớt tò mò đi thì hơn.”

Hai người vừa đi xa dần, miệng vẫn lầm bầm không dứt.

Trời đêm đen kịt, vầng trăng lưỡi liềm treo cao như lưỡi đao sắc lạnh. Ánh trăng mờ nhạt rải xuống, trong quán trọ người không nhiều, vẫn còn chút âm thanh, song chỉ cách một cánh cửa, gian phòng kia lại yên ắng đến rợn người.

Một thiếu nữ vận y phục nha hoàn đang lặng lẽ ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc.

Tấm gương đồng trong quán trọ đã cũ kỹ ngả vàng, chỉ phản chiếu lờ mờ dung nhan của nàng và căn phòng đơn sơ, hình ảnh trong gương méo mó mơ hồ.

Tiếng hai bà tử dù đã cố hạ giọng, nhưng vẫn lọt vào trong không sót một chữ. Nàng rõ ràng nghe được, nhưng lại không chút phản ứng, như thể người họ nói không phải là mình.

Ngón tay ngọc thon dài của nàng cầm lấy chiếc lược chậm rãi vuốt qua mái tóc đen nhánh. Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào, phản chiếu lên tà áo, tay áo khẽ nhấc lên như gói lấy ánh trăng, trong màn đêm tối đen như mực thoáng hiện một làn khói mỏng, mơ hồ hư ảo, hình ảnh trong gương như bị nước khuấy động, dần dần hiện lên khuôn mặt hồng đào xinh đẹp, khiến người ta ngỡ như thấy được mùa xuân trăm hoa đua nở.

Diện mạo nàng xinh đẹp nổi bật, song trong đôi mắt kia lại tối sâu tĩnh lặng, toát ra khí lạnh lạ thường, sự yên tĩnh ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trong căn phòng lặng ngắt bỗng truyền đến tiếng động khe khẽ. Một sinh vật trông như con khỉ gầy nhỏ từ dưới gầm bàn thò ra, vươn móng vuốt giật lấy quả đào nhỏ trên bàn, cắn một miếng thật mạnh, gương mặt vặn vẹo như thể đang báo thù.

Đột nhiên, một con hồ ly lông mượt từ xà nhà nhảy xuống, “bụp” một tiếng đáp lên mặt bàn. Nó không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn con khỉ nhỏ đang ăn đào, chẳng tranh cũng chẳng nhường, chỉ nhìn chằm chằm một cách đầy châm chọc.

Chốc lát sau, lớp ván gỗ phẳng dưới nền phòng bỗng nhấp nhô, hiện ra vô số yêu quái hình thù kỳ dị. Nếu là người thường nhìn thấy, chắc hẳn đã sợ đến phát điên, nhưng nàng ta vẫn bình thản chải tóc, không chút hoảng sợ.

“Cô nương nhà ta đúng là xinh đẹp vô song, nhất là mái tóc đen nhánh kia, giống y như tóc của mấy oan hồn treo cổ trên núi vậy~”
Con khỉ nhỏ vừa ăn xong quả đào ngẩng lên nhìn mái tóc nàng, liền buông lời khen ngợi, miệng như bôi mật, chỉ là cái giọng khàn khàn âm u ấy lại chẳng dễ nghe chút nào.

Tuy là lời khen, nhưng lại chẳng đúng chỗ chút nào — ai đầu óc cứng như đá lại đi so tóc mình với đám oan hồn treo cổ trên núi chứ? Chỉ nghe thôi cũng thấy xui xẻo.

Tiểu hầu yêu kia vẫn chẳng mảy may hay biết, nói xong thấy “sát thần” không phản ứng gì, liền rướn người ghé mắt nhìn, thấy nàng không tỏ vẻ vui mừng gì, mới bắt đầu nghi ngờ bản thân nói lỡ lời. Cảm thấy không khí có chút ngượng ngập, nó vội vàng chuyển đề tài:

“Tiểu nhân vừa mới lượn một vòng ngoài kia, nghe mấy vị Thổ Địa đang đánh bài cửu trong ruộng bảo rằng — trên trời vừa xuất hiện một vị Đế Tiên, lại còn xuất thân tà đạo, lập ra vô số quy củ mới. Từ nay toàn bộ thần tiên của Cửu Trùng Thiên đều phải nghe theo y. Nghe nói đây là lần đầu tiên Thiên giới có biến động lớn như thế…”

Một đám tiểu yêu nghe vậy đều phấn khích:

Tà tiên ư?! Nghe đồn tà tiên hành sự tàn nhẫn ngang ngược, so với yêu ma còn khó đoán hơn, chỉ vì mang cái danh ‘tiên’ mà chẳng biết là yêu hay ma nữa… Đám thần tiên trên trời kia chẳng phải bị ngu hết rồi sao? Trên trời lắm người thần thông quảng đại như thế, lại đi tôn một tà tiên làm đế, chẳng phải muốn Thiên giới hoàn toàn rơi vào tay yêu ma đạo chúng ta sao?”

Một con tiểu yêu thấp bé, râu trắng dài lê thê đến tận đất, chậm rãi nói:

“Đừng nói gì đến việc rơi vào tay yêu ma đạo, chỉ cần đừng bị y nuốt chửng luôn cả yêu ma đạo chúng ta đã là phúc ba đời rồi. Nay vạn vật hỗn độn, Thiên giới vẫn là nơi cao cao tại thượng trong Lục giới. Người có tiên lực mạnh chẳng biết bao nhiêu mà kể. Các ngươi từng nghe nói ai phục ai bao giờ chưa? Vị tà tiên ấy lại có thể được tôn làm Đế Tiên, đủ thấy tiên lực của y sâu không lường được. Yêu giới chúng ta phải hết sức đề phòng mới được.”

Một đám tiểu yêu quanh năm nhàn rỗi, suốt ngày chỉ biết chơi bời phá phách, chuyện lớn không dính đến mình thì chẳng bao giờ để tâm. Nghe vậy, cả đám đều tỏ vẻ chẳng mấy bận lòng:

“Thiên giới cách chúng ta đến tám vạn dặm, lo nghĩ làm gì cho mệt! Nhưng nghe nói vị Đế Tiên đó dung mạo thực sự tuyệt thế vô song, nếu xuống đây cai quản bọn ta cũng chẳng sao~ Thần tiên ai nấy mặt mũi đều dễ nhìn, tiên khí bừng bừng, nhìn lại đám yêu quái chúng ta toàn là đồ xấu xí dị dạng, tìm được một kẻ trông không chướng mắt thôi cũng là tổ tiên ba đời tích đại đức rồi!”

Lúc này vạn vật mới hỗn độn sơ khai, Lục Đạo còn đang hỗn loạn, chỉ riêng Thiên giới là có đôi chút trật tự, cũng chính vì vậy mà dần dần kéo giãn khoảng cách với các sinh linh khác. Trong khi đó, yêu quái thì hiếu chiến, ưa làm loạn, yêu giới lại đổi thủ lĩnh như chong chóng, ba ngày hai bữa là thay một lần. Tên thì dài ngoằng khó nhớ, vừa thuộc được một cái, mặt trời vừa mọc lại đã đổi sang hai ba vị khác. Đừng nói đến chuyện thiết lập trật tự gì, chỉ riêng chuyện ngồi xuống đàng hoàng ăn một bữa tiệc thôi cũng đã là chuyện khó như lên trời.

Ấy vậy mà đám thần tiên lại chiếm đủ điều tốt — dung mạo hơn người, thân mang linh khí, luôn là đối tượng được các chủng tộc khác ngưỡng mộ. Bảo đám yêu quái chúng nó làm sao mà nuốt trôi cục tức này cho được?

Vậy nên, giữa tiên và yêu, xưa nay luôn đối đầu, chưa từng có ngoại lệ.

Tiểu hầu yêu nhảy xuống khỏi bàn, hùng hồn nói:
“Đế Tiên thì sao chứ? Cô nương nhà chúng ta thiên thượng địa hạ có ai sánh kịp? Mọi mặt đều xuất chúng, chưa từng thua thiệt ai bao giờ! Cái vị Đế Tiên kia, chưa chắc đã bằng một ngón tay của tiểu thư ta!”

Động tác chải tóc của thiếu nữ chợt khựng lại, nàng nhìn vào mặt gương, không nói một lời.

Bọn tiểu yêu đồng loạt phụ họa, cả căn phòng vang lên toàn là những lời yêu quái nịnh bợ, nhưng bên ngoài thì tuyệt nhiên không nghe được gì.

Bỗng nhiên — “chát” một tiếng khẽ vang lên, chiếc lược gỗ bị đặt xuống bàn trang điểm, không nặng không nhẹ. Cú chạm ấy khiến gương đồng lay động, mặt gương lập tức trở nên mờ mịt úa vàng, hình ảnh phản chiếu bên trong vặn vẹo dữ dội.

Căn phòng tức thì chìm vào tĩnh lặng. Một lúc sau, người ngồi trước bàn trang điểm mới chậm rãi lên tiếng:

“Lũ mèo chó chuột rác rưởi mà cũng dám đem ra so với ta?”

Giọng nói của nàng rất hợp với dáng vẻ bề ngoài — có vẻ tùy hứng nghịch ngợm như con gái nhà lành, nghe còn phảng phất chút ngọt ngào. Nhưng chất giọng lạnh buốt lại như viên đường bọc thuốc độc, mang theo luồng khí âm trầm khiến người ta rợn tóc gáy.

Lũ tiểu yêu lập tức im như thóc, con nào con nấy đều cứng người vì sợ hãi.

Chúng đều là những món đồ chơi mà vị “sát thần” này nhặt được trên đường, con thì ở đông, con thì ở tây — chỉ dùng để mua vui. Ai dám không nhìn sắc mặt nàng mà hành sự?

Vị chủ nhân sống sờ sờ này trông thì như người hiền lành mềm mỏng, nhưng bản chất âm hàn sát khí của nàng lại khủng khiếp không lời nào tả xiết. Nếu chẳng phải do thấy mấy con tiểu yêu này miệng ngọt khéo nịnh, e là cái đầu của chúng đã sớm bị vặn xuống để làm đồ trang trí rồi.

Tiểu hầu yêu rón rén kéo vạt váy của nàng, nở nụ cười lấy lòng:

“Đám phàm nhân này đưa cho cô nương bộ y phục tầm thường quá, chẳng hợp với người chút nào. Hay là để bọn tiểu nhân thêu thêm ít hoa lá lên váy, điểm tô đôi chút cho hợp với phong thái của người…”

Vừa nói, nó vừa run rẩy lấy ra một túi kim chỉ, lập tức cúi đầu chăm chỉ thêu hoa lên vạt váy.

Vài tiểu yêu bên cạnh lập tức làm theo, cùng nhau nhào lên vạt váy, chăm chú thêu thùa, tay nghề không hề kém cỏi. Ai không biết còn tưởng đây là mấy thợ thêu chính hiệu trong các tiệm may, làm ra những đường kim mũi chỉ tinh xảo, nữ công quả thật không tồi chút nào.

Hành động ấy hiển nhiên khiến thiếu nữ rất hài lòng. Nàng cụp mắt cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Các ngươi thích cái vỏ ngoài của đám thần tiên cũng chẳng sao. Chờ chơi chán ở nhân gian rồi, ta sẽ lên thiên giới một chuyến, thích kẻ nào thì lột da kẻ đó xuống cho các ngươi mặc, thế nào?”

“Tiểu nhân đa tạ cô nương thành toàn, đại ân tái tạo của cô nương, về sau tuyệt đối không dám quên.”
Vừa nói, gương mặt từng con tiểu yêu đều hiện rõ vẻ tà ác. Cả khách điếm tràn ngập yêu khí ngút trời, vào lúc đêm khuya yên tĩnh thì lại càng đáng sợ.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài khách điếm đỗ sẵn một cỗ xe ngựa, vài người đứng chờ, mắt nhìn thẳng, khí chất nghiêm trang, rõ ràng là hộ viện nhà quyền quý.

Chẳng bao lâu, từ trong điếm bước ra một thiếu nữ đội mũ trùm, dáng đi uyển chuyển duyên dáng, khiến người trên phố phải ngoái nhìn. Sau lưng nàng là nha hoàn và bà tử theo hầu, rõ ràng là tiểu thư nhà quyền quý ra ngoài thắp hương cầu phúc.

Thiếu nữ ấy không dừng lại trên phố, bước vài bước đã đến bên xe ngựa. Nàng vén nhẹ tà váy, để lộ đôi giày thêu hoa sen tinh xảo ôm lấy đôi chân ngọc thon nhỏ, bước lên bệ rồi chui vào xe. Bóng dáng yêu kiều biến mất sau rèm xe, để lại nét thần bí khiến người người thầm ngưỡng vọng.

Chốc lát sau, Cẩm Sắt cũng bước ra từ trong khách điếm. Trên người nàng là y phục giống nha hoàn, nhưng hoa văn nơi tà váy lại đặc biệt khác lạ, họa tiết phức tạp phản chiếu ánh sáng mặt trời, lúc ẩn lúc hiện theo từng bước đi, vô cùng mới lạ và nổi bật.

Song Nhi, người đứng cạnh xe ngựa, vốn đã thấy Cẩm Sắt không phải loại dễ sai khiến, nay thấy nàng diện váy áo nổi bật như muốn lấn át chủ nhân, liền đoán ngay đó là do nàng tự tay thêu ra. Với từng ấy hoa văn tinh xảo, hẳn là nàng đã cặm cụi suốt cả đêm, thật là tốn công tốn sức!

Cẩm Sắt bước đến bên xe, vừa định đặt chân lên bệ, Song Nhi đã giơ tay chặn lại:

“Cẩm Sắt cô nương, xe ngựa này chỉ dành cho tiểu thư chúng tôi. Cô nương tuy không phải người của Kỷ gia, nhưng theo quy củ, cũng không thể ngồi xe. Cô nương phải đi theo cùng các bà tử .”

Lời nói như một đòn giáng mạnh phân chia đẳng cấp, trước mặt bao người, thật sự khiến người ta bẽ mặt.

Cẩm Sắt dường như không để tâm, đôi mắt biết cười tự nhiên khiến người khác có cảm tình, nhưng lời nói ra lại không hề yếu đuối:
“Ta không thích đi bộ, càng không thích đi sau người khác.”

Song Nhi càng thấy nàng mặt dày vô sỉ. Một đứa con gái nhà quê nơi núi rừng, nếu không phải tiểu thư nhà họ tốt bụng cứu mạng, thì đâu đến lượt nàng lên mặt như thế này? Đối đãi lịch sự một chút mà cứ tưởng mình là tiểu thư thực thụ ư?

“Cẩm Sắt cô nương, tuy cô xuất thân thấp kém, có thể chưa từng thấy quy củ trong nhà quyền quý, nhưng ta vẫn mong cô nương biết điều một chút. Tiểu thư chúng ta lòng tốt cứu cô một mạng, lẽ nào còn phải coi cô là tiểu thư mà cung kính đối đãi sao?”
Song Nhi xuất thân từ hậu viện, nói năng rất biết chọc đúng chỗ đau, câu nào câu nấy đều ám chỉ Cẩm Sắt là loại không biết điều, ỷ lại, thích lợi dụng người khác.

Những người xung quanh nghe được đều nghiêng về một phía, chỉ thấy Cẩm Sắt là người lòng dạ bất chính.

Phố xá đông người, chẳng tiện cãi vã. Song Nhi liếc mắt ra hiệu cho mấy bà mụ kéo người xuống, thì bỗng trong xe vang lên một giọng nói thiếu nữ dịu dàng thánh thót, như thiên âm rót vào tai:

“Song Nhi, để Cẩm Sắt cô nương lên xe.”

Song Nhi giật mình sững lại:
“Tiểu thư, người đã cứu cô ta là ân đức to lớn rồi, sao có thể để một người lai lịch bất minh cùng người ngồi xe? Nếu việc này đến tai phu nhân, nhất định bọn nô tỳ sẽ bị trách phạt…”

“Nếu mẫu thân có điều gì muốn nói, ta tự nhiên sẽ giải thích rõ. Cẩm Sắt cô nương là khách quý của chúng ta, ngươi không được vô lễ.”
Giọng nói của tiểu thư trong xe không lớn, nhưng lại dịu dàng mà đầy khí độ, vài câu nhẹ nhàng đã toát lên uy nghi của một đại tiểu thư danh gia vọng tộc.

Song Nhi không còn cách nào, đành để Cẩm Sắt lên xe.

Từ điển của Cẩm Sắt vốn không có hai chữ "khách khí". Những phàm nhân da thịt mỏng manh này mà ngồi xe thôi cũng rề rà lắm điều, nàng còn chịu khó đứng nghe, kể ra cũng là chuyện lạ như mặt trời mọc đằng tây.

Nàng lên xe ngồi xuống, chẳng chút ngại ngần hay khách sáo, cũng không nói lời cảm ơn, đặt vào mắt người khác thì chính là vô lễ.

Phu xe hô một tiếng, roi ngựa khẽ vung, xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường đá xanh, vững vàng ổn định.

Kỷ Thư đã sớm gỡ mũ trùm xuống, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, quả đúng là vẻ đẹp phù hợp với giọng nói trong trẻo của nàng.
“ Cẩm Sắt cô nương, thân thể đã hoàn toàn bình phục chưa?”

“Không có gì đáng ngại.”

Song Nhi liếc nhìn tà váy nàng, cất giọng châm chọc:
“Tự nhiên là khỏe rồi, nửa đêm còn có sức thêu hoa cơ mà. Không biết ngày thường có phải sống bằng nghề thêu khăn bán kiếm sống không?”

“Kỷ Thư” khẽ nhắc: “Song Nhi.” Giọng có phần không vui. Quay sang Cẩm Sắt lại là nụ cười đoan trang hiền dịu:
“Hôm qua quá vội vàng, vẫn chưa kịp hỏi cô nương, trước đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại nghĩ quẩn như vậy?”

Câu hỏi này lại trúng ngay điểm mấu chốt. Kỳ thực chuyện hôm qua hoàn toàn là một hồi hiểu lầm lớn.

Cẩm Sắt là yêu quái, đã tồn tại từ thời hỗn độn sơ khai. Làm thần tiên sống lâu, làm yêu quái thì cũng chẳng chết sớm được bao nhiêu. Sống lâu rồi, tất nhiên cũng sẽ thấy chán.

Không có việc gì làm, nàng bèn đi lang thang khắp núi rừng tìm chút thú vui, tình cờ gặp phải một con quỷ treo cổ.

Hồn ma kia cổ còn treo lủng lẳng dây lụa trắng, đong đưa trên cành cây, nhìn nàng cười âm trầm, còn muốn hút hồn nàng — thế chẳng phải là tự treo bảng mời Diêm Vương tới dọn cửa nhà sao?

Cẩm Sắt rảnh rỗi nên tiện tay bóp nát hồn phách của nó, đoạt lấy sợi lụa trắng định buộc thành xích đu chơi. Không ngờ lúc ấy lại bị người phàm bắt gặp, còn nằng nặc đòi đưa nàng theo.

Mà nàng vốn cũng là yêu quái nhàn tản vô sự, nghe nói được dẫn đi chơi ở nhân gian thì tất nhiên là phải đi rồi.

Cẩm Sắt nghe hỏi, môi khẽ cong lên, nét mặt vô cùng nghiêm túc:
“Sống quá lâu, ngày tháng trôi qua nhàm chán không chịu nổi, cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Câu này lọt vào tai người khác lại thành quá mức qua loa. Kỷ Thư nghe vậy hơi sững lại, trong lòng chẳng còn mấy tò mò, nét cười trên mặt cũng nhạt đi, nhưng giọng vẫn dịu dàng quan tâm:
“Cô nương không muốn nói cũng không sao. Đợi đến kinh đô, ta sẽ sắp xếp nơi ở ổn thỏa cho cô nương, tránh để xảy ra chuyện không hay lần nữa.”

Cẩm Sắt mỉm cười rạng rỡ, vẻ hồn nhiên đáng yêu của một thiếu nữ vô ưu:
“Hy vọng sẽ là một nơi thú vị…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play