Một nhóm người nghỉ ngơi đôi chút rồi chuẩn bị rời đi. Cát Họa Bỉnh dắt ngựa chờ sẵn ngoài quán trọ, vì không có xe ngựa nên đành phải để nữ quyến cưỡi ngựa, đợi đến thị trấn mới có thể thuê xe.
Thấy Cẩm Sắt ra trước, Cát Họa Bỉnh mỉm cười mời gọi:
“ Cẩm Sắt cô nương lên ngựa trước đi, đường núi khó đi, các cô nương nên cưỡi ngựa thì hơn.”
Cẩm Sắt nghe vậy liền nhìn về phía con ngựa. Con ngựa ấy trợn tròn mắt, bất giác lùi lại phía sau, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Con ngựa của Cát Họa Bỉnh tính tình rất hoang dã, trước kia hắn đã tốn không ít công sức mới thuần phục được nó. Thấy nó đột nhiên lùi lại, hắn đành kéo dây cương thật chặt, quát:
“Táo Tử, ngoan nào!”
Sau lời quát, con ngựa mới ngoan ngoãn hơn đôi chút. Cát Họa Bỉnh lúc này mới đưa tay ra về phía Cẩm Sắt, cười nói:
“Lại đây, ta đỡ cô nương lên, đừng sợ, ta giữ cương, sẽ không sao đâu.”
Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười bước tới gần. Con ngựa lập tức trợn mắt hí vang một tiếng, trông vô cùng sợ hãi, tiếng hí vang nghe đến tội nghiệp.
Cát Họa Bỉnh lúc này mới nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Ngựa của hắn tuy là ngựa dữ, nhưng đã sớm được thuần hóa, chưa từng chống đối người đến gần. Lần duy nhất nó từng có phản ứng bất thường như vậy là khi bọn họ đi qua cửa sông và gặp phải bọ cạp có độc chí mạng...
Cát Họa Bỉnh bất giác liếc nhìn Cẩm Sắt. Cẩm Sắt vẫn đứng yên lặng bên cạnh, thấy hắn nhìn sang thì mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non, dịu dàng như hoa nở khắp trời xuân tháng ba.
Những cô nương ngây thơ, trong sáng như vậy luôn dễ khơi gợi thiện cảm trong lòng người, khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự tĩnh lặng quá mức dị thường của nàng.
Cát Họa Bỉnh cười gượng, quay đầu nhìn con Táo Tử vẫn đang lùi về sau, hận không thể quất cho nó một roi. Thiếu nữ mảnh mai mềm yếu thế kia mà nó lại nhầm thành bọ cạp độc được sao? Phân biệt chẳng ra gì, chẳng trách đến giờ vẫn là con ngựa độc thân!
Kỷ Thư vừa xuống lầu liền bắt gặp cảnh này, vội bước lên hỏi han đầy quan tâm:
“Con ngựa này là trước đó bị hoảng sợ chưa hoàn hồn sao?”
Cát Họa Bỉnh như chợt hiểu ra:
“Có lẽ đúng là bị dọa rồi…”
Kỷ Thư vốn cũng từng tiếp xúc với ngựa, thấy con này vẫn khá ngoan nên liền đưa tay xoa cổ nó. Con ngựa lập tức nghiêng đầu né tránh Cẩm Sắt, lại còn rúc vào phía nàng, trông vô cùng đáng thương.
“Tiểu thư nhà ta từ trước đã thích cứu chữa các loài động vật nhỏ, đối với ngựa cũng có cách riêng để gần gũi. Trước đây ta còn không tin, không ngờ con ngựa này thật sự có linh tính, biết ai tốt với nó thì sẽ thân thiết.” Song Nhi đứng phía sau cười hồn nhiên nói.
Cẩm Sắt chỉ khẽ liếc Song Nhi một cái, mỉm cười không đáp.
Tình huống lúc này, người sáng suốt đều nhìn ra ngựa thích Kỷ Thư hơn. Nhưng nếu nói toạc ra thì lại thành chuyện khác. Chẳng lẽ lại bỏ mặc Cẩm Sắt rồi mời Kỷ Thư lên ngựa?
Cát Họa Bỉnh lâm vào tình thế rất lúng túng.
Kỷ Thư lại biết lựa thời cơ mà lùi lại một bước, nhường ngựa cho Cẩm Sắt:
“ Cẩm Sắt cô nương đừng sợ, nó sẽ không làm hại cô đâu, cô cứ nhẹ nhàng thân thiết với nó là được.” Nhưng nàng vừa mới bước khỏi thì con ngựa lập tức hoảng loạn, liên tục lùi lại, như thể muốn bỏ chạy.
Cảnh tượng lúc này càng thêm xấu hổ. Cát Họa Bỉnh biết không thể cưỡng ép, đành nói lời xin lỗi:
“Xem ra Táo Tử đúng là bị hoảng thật rồi, trách ta huấn luyện chưa tốt.”
Lời này đã đủ uyển chuyển rõ ràng, Cẩm Sắt lúc này nên làm người rộng lượng mà rút lui để giải vây cho cả ba người và một con ngựa.
Nhưng nàng đâu phải loại yêu quái biết giữ thể diện. Cuộc sống nhàm chán khiến tính cách nàng rối ren, thứ không có được thì nàng thà phá cho hỏng – đó là nguyên tắc nhất quán của yêu là nàng. Làm sao dễ dàng bị đuổi đi như vậy?
“Công tử không cần xin lỗi, không phải chuyện gì to tát, đổi con ngựa khác là được rồi…” Nàng mỉm cười ngây thơ, chậm rãi bước tới, bàn tay trắng mịn gần như sắp chạm vào cổ ngựa.
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên một giọng nói dịu dàng như gió mùa hạ lướt qua rừng, nhẹ nhàng khoan khoái, trầm thấp dễ nghe đến mê hoặc lòng người:
“Lại đây cưỡi ngựa của ta.”
Cẩm Sắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Phủ Đình đứng bên cạnh con ngựa, thân hình cao ráo tuấn tú, áo xanh thanh nhã, thắt lưng đai ngọc, giản dị mà không che lấp được vẻ quý khí toát ra khắp người. Sau lưng là núi non trùng điệp, lá rừng thưa thớt để ánh sáng rọi xuống, cảnh sắc vốn bình thường, nhưng có người ấy đứng đó, lại hóa thành phong cảnh tuyệt mỹ, thế gian hiếm có.
Khoảnh khắc hắn lên tiếng quá đúng lúc, đến mức khiến Cẩm Sắt có chút ảo giác rằng hắn đã nhìn thấu tâm ý nàng.
Cát Họa Bỉnh thấy hắn đến thì thở phào nhẹ nhõm, vốn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nữ nhi, liền vội vàng đón lời:
“ Cẩm Sắt cô nương cứ yên tâm, ngựa của Thẩm huynh rất hiền lành, tuyệt đối không bướng bỉnh như Táo Tử đâu.”
Kỷ Thư đứng yên bất động, rõ ràng đã ngồi chắc chắn trên ngựa của Cát Họa Bỉnh.
Cẩm Sắt khẽ liếc qua con ngựa đang run rẩy, trong mắt ánh lên chút suy tính, rồi mới mỉm cười nhè nhẹ, bước chậm đến chỗ Thẩm Phủ Đình.
Ngựa của Thẩm Phủ Đình lại rất ngoan ngoãn, đôi mắt to nhìn Cẩm Sắt một cái rồi lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, ra vẻ như chẳng thấy gì, rất biết “tự lừa mình lừa ngựa”.
Cẩm Sắt đứng cạnh ngựa liếc nhìn, rồi đưa mắt sang Thẩm Phủ Đình đang khoanh tay đứng một bên, giọng lười nhác:
“Ngựa này cao quá, ta không lên được.”
Thẩm Phủ Đình cúi mắt nhìn, trong mắt như có chút mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn lễ độ:
“Đặt chân lên bàn đạp, ta đỡ cô lên.”
“Vậy ngươi phải đỡ chắc đấy nhé, nếu ta ngã thì phải đền đó…” Ánh mắt Cẩm Sắt đảo qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, lời nói nghe như đùa giỡn nhưng ẩn ý lại mang theo vài phần hiểm độc.
Thẩm Phủ Đình không trả lời.
Cẩm Sắt thuận theo ý hắn bước lên bàn đạp, vốn còn định dây dưa đùa cợt hắn thêm chút nữa, nào ngờ vừa đặt chân lên đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay, nhấc bổng lên lưng ngựa, động tác dứt khoát như đang xách một chú gà con.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, trong mắt dần dâng lên một tầng lạnh lẽo nguy hiểm xen lẫn dò xét.
Thẩm Phủ Đình vẫn bình thản, không tỏ vẻ gì khác thường.
Cẩm Sắt vừa lên ngựa thì bên kia Cát Họa Bỉnh cũng đã đỡ Kỷ Thư ngồi lên ngựa xong, rồi dặn dò thị vệ phía sau giúp đỡ các nữ quyến khác cũng cưỡi ngựa, chuẩn bị lên đường.
Tính cách Cẩm Sắt sao dễ bỏ qua như vậy, dù là ngựa khiến nàng không hài lòng thì cũng tuyệt đối không thể thoát tội…
Nàng nhìn về phía con ngựa dưới thân Kỷ Thư, ngón tay thon dài khẽ ngoắc, vừa định ra tay trừng phạt—
Người đang dắt ngựa – Thẩm Phủ Đình – bất ngờ mở miệng, giọng nói dịu nhẹ vang lên:
“Được tha thì nên tha, cô nương hành sự vẫn nên bớt độc ác một chút.”
Một người phàm sao có thể nhận ra hành động của nàng? Người này quả nhiên có vấn đề!
Ánh mắt Cẩm Sắt chợt tối sầm lại, khẽ cười, môi đỏ cong cong, giọng nói mềm mại thấp nhẹ nhưng hàm ý đe dọa:
“Nếu ta cứ không chịu tha thì sao?”
“Xem ra cô nương chưa từng nếm thử mùi vị bị thiệt?” Thẩm Phủ Đình nói thản nhiên, quay sang nhìn nàng, phong thái vẫn nhã nhặn ôn hòa, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Công tử rốt cuộc cũng không giả vờ nữa sao? Giờ định vì món đồ chơi mình để mắt mà trở mặt rồi hả?”
“Ta vốn chỉ là người bình thường, không hiểu lời cô nương là ý gì, chỉ muốn khuyên cô một câu: đã đến đây thì nên tuân theo quy củ nơi đây, nhập gia tùy tục, mới tránh được rắc rối không cần thiết.” Thẩm Phủ Đình mềm mỏng mà sắc bén, không hề đáp thẳng vào trọng tâm.
Cẩm Sắt nhìn hắn im lặng, ánh mắt hai người giao nhau, trông như đang có tình ý mờ ám.
Bầu không khí nơi này chợt trở nên im ắng, hương vị thuốc súng lặng lẽ lan tỏa trong không gian.
Kỷ Thư đang cùng Cát Họa Bỉnh trò chuyện vui vẻ, khóe mắt lướt qua thấy cảnh tượng bên kia liền cười hỏi:
“Thẩm công tử và Cẩm Sắt cô nương đang nói gì vậy, trông có vẻ thú vị?”
Cẩm Sắt mỉm cười:
“Ta và Thẩm công tử đang bàn về người hắn thích.”
Kỷ Thư nghe vậy sững lại, nhìn sang Thẩm Phủ Đình, sau một thoáng cứng đờ thì lại hiện lên vẻ tò mò và tinh nghịch của một thiếu nữ:
“Vậy sao, không biết người Thẩm công tử thích là kiểu người như thế nào?”
Thẩm Phủ Đình tự nhiên không muốn tiếp tục câu chuyện, một câu đã dứt khoát kết thúc:
“Không có chuyện đó đâu, là Cẩm Sắt cô nương nghĩ quá rồi.”
Một câu ứng phó quá qua loa, ngược lại lại khiến chuyện này giống như bí mật riêng giữa hắn và Cẩm Sắt, còn Kỷ Thư thì thành người ngoài cuộc.
Kỷ Thư nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, miễn cưỡng cười một tiếng rồi cũng im lặng, không còn tâm trạng để đùa cợt nữa.
Cả đoàn người rầm rộ tiếp tục lên đường, tốc độ tất nhiên không nhanh bằng khi chỉ cưỡi ngựa, nhưng đã rời xa vùng núi có sơn tặc hoành hành nên mọi người cũng yên tâm phần nào, không vội vã đi gấp.
Phong cảnh ven đường lặp đi lặp lại chỉ là cây cối rậm rạp, phía trước là con đường đất vàng mênh mông không thấy điểm cuối, đơn điệu nhàm chán khiến mọi người dần trở nên thân thiết hơn.
Cát Họa Bỉnh vốn thích nói đùa, lại từng đi du học bên ngoài nên từng trải không ít, dọc đường luôn có chuyện để kể.
Kỷ Thư lâu nay sống trong khuê phòng, đối nhân xử thế rất khéo léo, thỉnh thoảng lại mỉm cười tiếp lời, hai người trò chuyện rôm rả, không khí rất hòa hợp.
Nàng vừa trò chuyện cùng Cát Họa Bỉnh cũng không quên để ý đến Thẩm Phủ Đình bên kia, thêm vào đó có Song Nhi phối hợp bên cạnh, tính cách Kỷ Thư quả là rất dễ khiến người khác quý mến.
Đặc biệt là khi so với Cẩm Sắt – người yên lặng đến mức kỳ lạ – sự nổi bật ấy lại càng rõ rệt.
Cả đoàn nói chuyện về phong cảnh và nhân tình khắp nơi, Cẩm Sắt làm sao có hứng tham gia? Nàng đã từng đi qua khắp nơi trên trời dưới đất, phong cảnh nào chưa từng thấy, đâu còn tâm tư nghe người phàm bàn chuyện sơn thủy hữu tình?
Dù không hoà nhập, nàng vẫn luôn âm thầm quan sát Thẩm Phủ Đình, càng nhìn càng phát hiện người này khó đoán vô cùng. Nói hắn là quân tử đoan chính, phong nhã lịch thiệp thì đúng, nhưng đôi lúc cử chỉ lại mang chút tà khí mơ hồ; thấy hắn trầm tĩnh ít nói, thế mà hiện tại lại đang trò chuyện vui vẻ không ngớt…
Cẩm Sắt đảo mắt, tùy tay nhổ vài sợi lông ngựa định gây chút rắc rối cho hắn giải khuây, nhưng không ngờ con ngựa bị nhổ lông mà chẳng có phản ứng gì.
Thẩm Phủ Đình dắt ngựa như thể hoàn toàn không cảm nhận được, cũng không buồn để tâm đến nàng chút nào, thật vô vị nhàm chán, khiến nàng lập tức cụt cả hứng làm yêu quái phá phách.