Thẩm Phủ Đình liếc nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại, không nhìn quá lâu để tránh thất lễ, cũng không lạnh nhạt lơ là — có lễ có độ, không hề mất phong thái.

Cẩm Sắt mắt khẽ chuyển, nụ cười như có như không, nhìn hắn ánh mắt cong cong đầy ẩn ý.

Thấy mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, Kỷ Thư lấy lại sự tự tin quen thuộc thường ngày. Nàng bước chân nhẹ nhàng tiến gần hai người, hơi cúi người hành lễ:

"Đa tạ hai vị công tử hôm qua đã ra tay cứu giúp, lại còn hộ tống một đường tới đây. Đợi ta hồi phủ, Kỷ gia nhất định sẽ hậu tạ."

Cát Họa Bỉnh lúc này mới sực tỉnh, hỏi: "Là Kỷ gia ở kinh thành?"

"Đúng vậy." Kỷ Thư mỉm cười đáp.

Gặp người quen nơi đất khách, tự nhiên là vô cùng vui mừng. Cát Họa Bỉnh tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, đứng dậy hoàn lễ:
"Thì ra là cố giáo ở kinh thành. Tại hạ là trưởng tử của Cát gia ở kinh thành, Cát Họa Bỉnh, xin gặp Kỷ gia muội muội."

Thấy Cẩm Sắt bước tới, hắn tự nhiên nói thân mật hơn:
"Cẩm Sắt cô nương, mời ngồi. Nói ra cũng khéo, ta và Thẩm huynh vốn định hộ tống các vị về tận nhà, không ngờ chúng ta lại là cố giao, thật là thuận đường."

Một câu nói liền xem cả hai đều là Kỷ giá tiểu thư.

Song Nhi lập tức mỉm cười lên tiếng:
"Cát công tử, ngài hiểu lầm rồi. Vị cô nương này là do tiểu thư nhà ta cứu được khi đi ngang qua vùng hoang dã. Khi ấy cô ta có vẻ như gặp chuyện gì đó, nghĩ quẩn muốn tìm chết, tiểu thư nhà ta lo để một mình cô ấy lại sẽ xảy ra chuyện, nên mới đưa theo suốt dọc đường…”

Cát Họa Bỉnh cười gượng khựng lại, nghe vậy có phần kinh ngạc, mà Cẩm Sắt ngồi xuống thì vẫn như người ngoài cuộc, dường như chẳng hề bận tâm.

Thẩm Phủ Đình hiếm khi nhìn nàng thêm một lần, nhưng cũng chỉ liếc qua rồi thu lại ngay, tỏ rõ không hứng thú với việc này.

Đại sảnh thoáng chốc trở nên im ắng, có vài người hiếu kỳ trong quán nhìn tới, ánh mắt đầy dò xét và phỏng đoán. Một cô nương xinh đẹp thế này, lại một mình xuất hiện nơi hoang dã, còn muốn tự tử — sao không khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi?

Kỷ Thư sắc mặt nghiêm lại:
"Song Nhi, ta đã nói rồi, không được nhắc lại chuyện này."

Song Nhi vội vàng ngậm miệng, nhưng lời vừa dứt đã giống như che giấu càng lộ rõ, khiến người khác càng thêm suy đoán linh tinh.

Cát Họa Bỉnh có lòng muốn hỏi, nhưng cũng biết nếu hỏi không khéo sẽ tổn hại đến danh tiết của cô nương, nên đành ngậm miệng, không tiện nhiều lời.

Không khí ấm áp ban nãy lập tức bị phá vỡ, chỉ còn lại vài phần lúng túng.

Kỷ Thư mỉm cười xin lỗi, rồi quay sang Cát Họa Bỉnh tiếp lời:
"Thì ra là Cát gia huynh trưởng, trước kia ta thường nghe huynh trưởng trong nhà nhắc đến. Nói Cát công tử võ nghệ cao cường, từ nhỏ đã cưỡi ngựa luyện binh, sau này kinh thành nhất định sẽ xuất hiện một vị thiếu tướng quân."

Cát Họa Bỉnh nghe vậy đỏ mặt xấu hổ, liên tục xua tay từ chối:
"Không dám nhận, không dám nhận. Đó đều là lời đồn thổi thôi. Gia gia ta thường nói ta nghịch ngợm, không chịu nghe lời, người ngoài không biết nội tình, thật sự không dám nhận cái danh tốt ấy."

Câu này thật khó mà tiếp lời cho khéo. Nếu khen thêm thì lại hóa lấy lòng quá đà, còn đáp qua loa thì lại thành khách sáo lạnh nhạt. Mọi người chưa quen thân, dễ làm không khí lúng túng.

Kỷ Thư vốn quen sống trong nội viện, ứng đối những tình huống như vậy từ lâu đã thành thạo, vừa có thể tiếp lời lại không khiến bầu không khí lạnh đi:
"Huynh trưởng quá khiêm nhường rồi. Nếu không nhờ huynh hôm qua, e rằng Song Nhi thật khó thoát khỏi..."
Nói đến đây, nàng như nhớ lại cảnh tượng đáng sợ ngày hôm qua, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Song Nhi nghe vậy lập tức hành lễ:
"Song Nhi xin cảm tạ công tử đã cứu mạng."

Cát Họa Bỉnh không dám nhận hết công lao, vội nói:
"Ta chẳng qua chỉ góp chút sức lực. Nếu không có tài bắn cung siêu quần của Thẩm huynh, e rằng đã không kịp cứu người về đâu."

Chuyện trò nhờ đó, đúng như Kỷ Thư mong muốn, tự nhiên chuyển hướng sang Thẩm Phủ Đình.

Kỷ Thư đứng dậy, cúi người hành lễ một cách trang trọng:
"Đa tạ Thẩm công tử ra tay tương cứu. Đợi khi về kinh, Thư Nhi nhất định sẽ bảo huynh trưởng trong nhà đến tận nơi tạ ơn."

Lễ nghi như vậy thật không thể nhận. Thẩm Phủ Đình khẽ nâng khuỷu tay nàng, chặn lễ ấy lại:
"Cô nương không cần đa lễ. Gặp tình huống khi đó, ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Tại hạ cũng chỉ góp chút sức mọn, không đáng để nhắc đến."

Cẩm Sắt thấy bọn họ nói chuyện văn vẻ qua lại, cảm thấy cực kỳ chán ngán, khẽ cười khinh thường. Nàng vươn tay cầm lấy chiếc bánh bao trắng trước mặt, cắn một miếng rồi thấy nhạt nhẽo vô vị, liền tiện tay ném đi.

Bánh bao lăn lông lốc đến trước mặt Thẩm Phủ Đình, suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Thẩm Phủ Đình theo bản năng đưa tay đỡ lấy. Đầu ngón tay trắng trẻo thon dài của hắn chạm vào vết cắn còn hơi ướt, có thể tưởng tượng ra bánh từ đâu tới.

Hàng mày hắn khẽ nhướn, mắt cũng hơi nâng lên nhìn về phía nàng.

Cẩm Sắt nheo mắt mỉm cười đối diện với ánh mắt hắn:
"Với bản lĩnh bắn cung lợi hại như công tử, lại còn khiêm nhường như thế. Nếu chỉ là sức mọn, vậy công tử ắt hẳn còn có bản lĩnh vượt trội hơn nữa?"

Thẩm Phủ Đình không thu lại ánh nhìn, chỉ cười nhàn nhạt. Hắn có dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, nụ cười lại càng khiến người xao động. Nhưng trong mắt nàng, đó chỉ là vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã.

Hắn đặt bánh bao lại trước mặt nàng, tay khẽ thu về giấu vào trong tay áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết lên vải, như thể đang lau đi cảm giác ẩm ướt khó chịu.

"Cô nương quá khen. Tại hạ chỉ biết chút y thuật, ngoài ra chẳng có gì đáng nói."

Kỷ Thư nghe vậy thì hơi sững người, có vẻ rất ngạc nhiên.

“Thì ra chỉ là một lang y bắt mạch xem bệnh.” Cẩm Sắt hơi nghiêng người, chống tay lên bàn, má tựa lên tay, nhìn hắn với ánh mắt nửa cười nửa không, rõ ràng là không tin lời hắn nói.

Thẩm Phủ Đình như hoàn toàn không để tâm, chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười không đáp.

Cát Họa Bỉnh thấy bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, vội mở lời đỡ giúp:
“Bạch Sơn y môn vốn nổi danh là có thật, người trong núi đời đời làm nghề y, Thẩm huynh đúng là khiêm tốn rồi. Ta từng khi du ngoạn bên ngoài nhiễm trọng bệnh, cũng là tình cờ gặp được Thẩm huynh, nhờ tay nghề của huynh ấy mà ta mới được kéo từ Quỷ môn quan về. Y thuật ấy đâu phải lang y tầm thường sánh kịp!”

Kỷ Thư nghe vậy, trong lòng không giấu được nét thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười tiếp lời:
“Thì ra là thế. Thẩm công tử y thuật cao minh, lại có tài bắn cung xuất chúng, quả là nhân tài khó gặp. Cẩm Sắt cô nương, chớ nên xem thường đại phu, y thuật của Bạch Sơn y môn là có tiền cũng khó cầu đấy.”

Nàng đoan trang mà vẫn có chút hóm hỉnh, lời nói vừa như đùa vui vừa như nhắc nhở, khéo léo kéo hình tượng Cẩm Sắt xuống vài phần, khiến người ngoài tưởng rằng nàng đang tỏ vẻ khinh thường xuất thân của người khác. Nếu Cẩm Sắt phản bác, lại hóa thành người nhỏ nhen, so đo.

Cẩm Sắt nghe vậy vẫn mỉm cười hòa nhã, nhìn nàng cười một cái rồi nhẹ giọng mỉa mai:
“Cô đúng là rất hiểu lòng ta đấy…”

Thẩm Phủ Đình nghe vậy lại như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn là dáng vẻ người ngoài cuộc, không liên can.

Tình thế như vậy, trái lại khiến người ta cảm thấy chính Kỷ Thư là người suy đoán bừa, phần nào làm mất đi hình ảnh đoan trang, lễ độ ban đầu. Kỷ Thư khựng lại một chút, rồi chỉ cười cho qua, không muốn chấp nhặt.

Không khí căng cứng như đông lại, Cát Họa Bỉnh cầm cái bánh bao trong tay, bỏ thì tiếc, ăn thì ngại, đành cười gượng đánh trống lảng:
“Nói ra cũng khéo, biểu tự của Thẩm huynh là 'Hoa Niên', ghép với tên Cẩm Sắt cô nương, vừa vặn thành một câu thơ.”

Vừa dứt lời, cả phòng lặng như tờ. Kỷ Thư thoáng ngạc nhiên, Thẩm Phủ Đình cũng ngẩng mắt nhìn sang.

Cát Họa Bỉnh chỉ định làm dịu không khí, nhất thời không nghĩ nhiều, lúc nói xong mới thấy câu đó thật quá ám muội, có phần đường đột với cô nương nhà người ta, liền vội vàng xin lỗi:
“Cẩm Sắt cô nương, ta quen nói năng không kiêng kỵ, hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ cảm thấy trùng hợp thú vị mà thôi… Nếu lỡ lời mạo phạm, ta xin cáo lỗi, mong cô đừng để bụng.”

“Ngươi không nói sai, đúng là trùng hợp.”
Cẩm Sắt liếc nhìn Thẩm Phủ Đình, khóe mắt cong cong, ý cười nhẹ nhàng.

Bữa điểm tâm này, ai nấy ăn trong bầu không khí kỳ lạ, khi ăn xong, mỗi người đều trở về phòng mình thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường.

Kỷ Thư trở lại phòng, đứng bên cửa sổ trầm ngâm, nhìn xuống sân. Ở phía dưới, không xa lắm, Cát Họa Bỉnh và Thẩm Phủ Đình đang đứng bàn bạc lộ trình khởi hành.

Xa xa là núi non trùng điệp, sắc xanh đậm nhạt giao nhau, lớp lớp chồng chất, rừng rậm lá lay động theo gió, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, rải rác chiếu xuống, hiện lên vẻ đẹp hiểm trở mà quyến rũ nơi sơn lâm u tịch.

Trong lúc hai người trò chuyện, Thẩm Phủ Đình lúc thì đưa tay vuốt cổ ngựa, lúc thì mỉm cười. Bất chợt, như có linh cảm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Khóe mắt còn vương nét cười chưa tắt, dáng đứng như ngọc, thân hình tuấn tú trong ánh sáng sớm, khiến cảnh sắc núi rừng cũng phải lu mờ trước phong thái ấy.

Kỷ Thư trong lòng thoáng bối rối, hoảng hốt đưa tay “rầm” một tiếng đóng sập cửa sổ lại, phản ứng xong mới thấy hành động của mình quá đỗi đường đột, không khỏi hối hận.

Song Nhi đang thu dọn hành lý, thấy vậy thì sửng sốt hỏi:
“Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái sao? Vừa hay Thẩm công tử cũng đang ở đây, có thể nhờ chàng xem mạch cho người.”

Kỷ Thư lắc đầu, đợi một lúc lâu mới khẽ hé cửa sổ ra, qua khe hẹp nhìn xuống thì hai người kia đã không thấy đâu nữa. Nàng bỗng thấy trống trải trong lòng, chẳng giấu nổi nét thất vọng, nhẹ giọng than:
“Ngươi nói xem, người như vậy, sao có thể chỉ là xuất thân từ một gia đình lang y bình thường?”

Bạch Sơn y môn trong mắt người thường đúng là một gia tộc tốt, nhưng trong mắt giới thế gia quý tộc như họ thì lại chẳng đáng để cân nhắc. Không có tước vị hay chức quan, thì sau này có thể có được thể diện gì lớn lao đâu?

Song Nhi tất nhiên hiểu người nàng đang nhắc đến là ai. Thẩm công tử khí độ bất phàm, vừa nhìn đã khiến người khác không dám vọng tưởng, nhưng không ngờ lại chỉ là xuất thân y môn.

Biết thân phận thật sự của chàng, Song Nhi lại thấy bớt e ngại vài phần. Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ động lòng, nàng vội khuyên:
“Xuất thân của Thẩm công tử đúng là đáng tiếc thật. Nhưng mà Cát công tử thì không phụ khí độ của mình, tiểu thư gặp được Cát gia công tử, cũng là một cơ hội tốt. Còn hơn là sau này phải gả cho một người xa lạ đến mặt mũi còn chưa từng thấy qua.”

Kỷ Thư tất nhiên cũng hiểu rõ lợi – hại trong đó, chuyện cả đời phải suy tính cẩn trọng. Đối với nàng mà nói, Cát huynh trưởng đúng là một lựa chọn tốt.

Tuy nàng là Kỷ giá nữ nhi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con thứ, không được yêu chiều như trưởng tỷ. Nếu vẫn còn ở kinh thành, chắc chắn không có cơ hội tiếp xúc với công tử thế gia như Cát Họa Bỉnh. Nghĩ cho cùng thì đây cũng là một mối lương duyên tự dâng tới cửa.

Nàng âm thầm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng dứt bỏ hình ảnh thoáng qua đầy rung động ban đầu, hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play