“Người nào phái ngươi tới đây?” 

Thanh âm lạnh lùng vang vọng, như gió đêm quấn quýt bên tai lại như vọng từ thẳm sâu cốc núi truyền tới, mang theo chút gì đó âm u, khiến lòng người không khỏi rùng mình.

Thẩm Chi Chi rùng mình, người bỗng run rẩy.

Chẳng rõ vì sao, đứng trước nam nhân này, nàng cảm thấy trái tim mình nhịp đập mạnh hơn cả khi đối mặt với con chó hung dữ vừa nãy.

Nàng ngây ngốc chần chừ một hồi, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Đột nhiên, một lưỡi kiếm sắc lạnh kề sát vào cổ nàng, lạnh băng như băng giá, vừa khiến nàng sợ hãi lại vừa ngứa ngáy khó chịu.

Theo mũi kiếm, nàng chậm rãi ngước mắt lên nhìn.

Nam nhân ấy có đôi tay trắng nõn, thon dài như ngọc bích.

Thân hình cao ráo, thắt đáy lưng ong, đeo thắt lưng ngọc tinh xảo.

Gương mặt hắn tuy đẹp đẽ nhưng ánh mắt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh nhìn ấy đạm mạc, âm trầm khiến Thẩm Chi Chi kinh hãi, bật người ngồi dậy rồi vội vàng cúi đầu tránh né.

“Ngươi đến từ nơi nào, sở phái nào đưa đến?” Hắn lại một lần nữa hỏi.

“Nô tỳ... là quản sự họ Lưu phái đến đây, còn có Trần quản sự và một bà tử nữa, nhưng nô tỳ không quen biết. Nô tỳ chưa kịp nói lời nào đã bị bà ta đẩy vào đây.”

Lời nàng còn chưa dứt, không gian quanh đó trở nên yên lặng quỷ dị đến khó chịu.

Nàng cảm nhận rõ áp lực đè nặng trên đầu, lòng bỗng bất an.

Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng lại bổ sung: “Có lẽ còn có quản gia, bởi các nàng nói chỉ cần phục vụ đại nhân thấy thoải mái, dùng xong bữa cơm, quản gia sẽ thưởng nô tỳ hai lượng bạc.”

Lời vừa dứt, căn phòng trở nên im ắng đến mức tiếng thở cũng nghe rõ ràng.

Chậm rãi, sợ hãi trong lòng nàng dần tan biến.

Nam nhân thu kiếm lại, không để ý mà ngồi trở lại trên ghế, thản nhiên bảo: “Cầm đèn vào.”

Thẩm Chi Chi tưởng rằng được gọi, định đứng dậy, thì cánh cửa bỗng mở ra, hai gã sai vặt bước vào, tay cầm đèn dầu.

Chỉ trong chốc lát, Thanh Phong Các rực sáng như ban ngày.

Nàng vừa gãi cổ vừa nhìn hai gã sai vặt đầy lạ lẫm.

Người hay quỷ đây?

Nàng bối rối không thôi.

Khi hai gã sai vặt rời đi, nàng nhớ lại nhiệm vụ, quay lại nhìn nam nhân.

Hắn dường như đã ngủ say.

“Đại nhân... Đại nhân?” Nàng thử gọi.

“Giờ đã muộn rồi, ngài nên ăn cơm đi.” Nàng lại nhỏ giọng.

Nam nhân không đáp.

Nàng nhìn quanh, phát hiện chó dữ cũng biến mất lúc nào không hay. Nàng chần chừ, không biết nên ở lại hay rời đi.

Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, Thẩm Chi Chi tự an ủi.

Đã đến rồi thì dù thế nào, hai lượng bạc cũng sẽ nhận được.

Nàng nhẹ nhàng bước tới trước vài bước, nhỏ giọng: “Đại nhân, cơm đã dọn xong, tối nay có hoa quế cá nga.”

Bất ngờ, nam nhân trên ghế hé đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn sắc như băng.

Thẩm Chi Chi lập tức co rúm cổ lại.

Nàng nhớ lời Đại Tráng nói, Bùi Nguyên Trinh gần đây tâm tình không tốt, có thể là vì chuyện triều đình. Nàng không rõ chuyện triều đình, chỉ biết, không thể đêm bản thân mình ra đùa giỡn.

Sao tâm trạng không tốt mà lại không chịu ăn cơm?

Đây chẳng phải tính tình trẻ con sao!

Nghĩ mãi, nàng lấy hết dũng khí khuyên nhủ: “Đại nhân ngài chớ nên nổi giận, tức khí động thân thì bệnh tật ắt ập tới, đến lúc ấy cũng chẳng có ai chịu thay. Nếu giận quá mà mất mạng, chẳng phải kẻ khác được toại nguyện hay sao. Huống chi thân thể ngài vốn đã suy nhược, lại cố sức chống đỡ, đập bàn ném ghế để trút giận, có lý cũng hoá thành vô lý. Nhân sinh trên đời vốn chẳng dễ dàng, tự mình chà đạp thân thể, thật là đáng tiếc. Đại nhân hay là dùng cơm tối đi ạ.”

Đó là câu khẩu quyết nàng ghi nhớ từ thuở nhỏ, luôn tin là chân lý.

Chỉ là, chẳng rõ nàng có phải ảo giác hay không, vừa nói xong, không khí quanh bỗng trầm xuống, yên tĩnh đến lạnh người.

Lâu đến nỗi Thẩm Chi Chi đôi chân mềm nhũn, tự hỏi mình có nói sai lời hay không.

Nàng không hay biết, lúc này ngoài cửa, quản gia cùng bà tử kia đang quỳ mọp, sợ hãi đến run rẩy.

Dưới bầu trời này, còn có ai dám nói chuyện thẳng thắn với Bùi Nguyên Trinh như vậy, quả thật là mở mang tầm mắt.

Tất nhiên, mọi người đoán trước được, tiểu nha đầu này có thể sắp khiến tình hình trở nên hỗn loạn.

Trước đó, người đưa Thẩm Chi Chi đến trước mặt bà tử kia, quỳ gối trên nền đá xanh, sợ hãi như người thân vừa khuất.

Người là bà mang đến, nếu có khiển trách quản sự từ trên xuống, Trần quản sự cũng không bảo vệ nàng được! 

Xong rồi! Xong rồi!

Trong phòng, Thẩm Chi Chi quan sát một hồi, thấy nam nhân vẫn yên lặng trên ghế, không ngừng tính toán.

“Đại nhân...”

“Ra ngoài!”

“Đại...”

“Ra ngoài!”

Thanh âm nam nhân lạnh lùng không một chút cảm xúc, Thẩm Chi Chi nuốt một ngụm, quay người lui bước.

Vừa mới nhấc chân bước qua ngạch cửa, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, liền ngoảnh đầu lại dặn: “Đại nhân, người nhớ dùng cơm tối .”

Hắn không ăn, bạc của nàng đổ sông đổ bể mất.

Thẩm Chi Chi bước ra ngoài, hít sâu một hơi, ánh mắt vừa nhìn xuống liền sững sờ, dưới bậc thềm, quỳ rạp một hàng người, làm nàng giật mình suýt kêu thành tiếng.

Đặc biệt là, những người ấy còn đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đều dừng trên người nàng, khiến sống lưng nàng lạnh toát.

Thẩm Chi Chi nhận ra bà tử quen mặt kia, liền tiến lại gần, ngồi xổm xuống. Thấy đối phương đang quỳ, nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát cũng quỳ theo.

“Trần quản sự đâu rồi ?” nàng hỏi.

Bà tử nhìn nàng như thấy quỷ, nửa ngày mới phản ứng lại: “Ngươi… hỏi Trần quản sự làm gì?”

“À thì…” Thẩm Chi Chi gãi đầu, cười lấy lòng: “Trước kia Trần quản sự từng nói sẽ thưởng bạc cho nô tỳ. Tuy nô tỳ chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần này dẫu sao cũng bỏ chút công lao. Không biết có thể thương lượng một chút, giảm phân nửa cũng được?”

Bà tử: “......”

Những người xung quanh: “......”

Quản gia Bùi phủ đã chờ đợi từ lâu, vốn là người hiểu rõ tính tình Bùi Nguyên Trinh nhất. Hắn cẩn trọng liếc nhìn phòng trong, sau lại bất ngờ liếc sang Thẩm Chi Chi.

Một lúc sau, hắn phất tay nói: “Giải tán đi, ai làm việc nấy.”

Thẩm Chi Chi ủ rũ quay lại phòng bếp. Vừa bước vào, đã thấy Thời Cúc đang đứng trước chậu nước, miệng lẩm bẩm, vừa lẩm bẩm lời niệm vừa chuẩn bị mồi lửa.

Nàng bước tới gần, mới nghe rõ Thời Cúc đang nói gì.

“Táo Thần lão gia, phù hộ cho Thẩm Chi Chi. Nàng mới vào phủ ba tháng, cái gì cũng không biết, cầu ngài phù hộ nàng bình an vô sự, tai qua nạn khỏi. Sau này ta sẽ chăm chỉ nhóm lửa, mỗi tháng dâng hương, cơm canh cũng sẽ chia phần với ngài, chỉ mong ngài bảo hộ nàng…”

“Thời Cúc.”

Thẩm Chi Chi đứng bên cửa, nhìn nàng mà mỉm cười, lòng cũng cảm động không ngừng.

Thời Cúc tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền mừng rỡ reo lên: “Chi Chi, ngươi không sao thật ư?”

“Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Thẩm Chi Chi tiến lại, ngồi xuống đối diện nàng.

“Ta còn tưởng ngươi lần này đi là không trở lại.”

“Sao lại không về được? Ta chỉ đi hầu hạ đại nhân dùng cơm, nào phải bước vào quỷ môn quan đâu.”

Chỉ là nghĩ kỹ lại, Thẩm Chi Chi cũng thấy chuyến đi đó chẳng khác gì dạo một vòng địa phủ.

“Thôi không nói nữa, trong bếp còn cơm không?” Nàng hỏi.

“Thật quá đáng!” Thời Cúc nổi giận đứng bật dậy: “Bọn họ đến chết cũng không cho ngươi ăn no một bữa sao?”

Thẩm Chi Chi: “......”

“Ngươi chờ đó, ta đi lấy cơm cho ngươi.”

Thời Cúc vội vàng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu đã quay lại, phía sau còn dẫn theo Đại Tráng.

“Chi Chi muội muội?” Đại Tráng nhìn thấy nàng vẫn ngồi yên ổn trong bếp, như trút được gánh nặng: “Muội còn sống, thật tốt quá!”

Thẩm Chi Chi hơi ngẩn người, liếc nhìn đồ vật trong tay hắn: “Thứ này là gì vậy?”

“Đưa cơm cho muội.” Đại Tráng đáp,“Ta nghe nói muội bị phái đến tiền viện hầu hạ đại nhân dùng bữa, vẫn luôn lo lắng. Giờ gặp được muội bình yên vô sự, đúng là gặp dữ hóa lành!”

Hắn mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng nóng hổi, một món mặn một món chay, hương thơm lan tỏa.

“Sau đó nghe tin muội đã về, ta mới yên lòng.” Đại Tráng hỏi: “Chi Chi muội muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội làm sao mà quay về được?”

Thẩm Chi Chi cầm bát cơm, có lẽ vì vừa rồi bị dọa một trận nên giờ đói đến phát run. Nàng ăn liền hai miếng cơm, vừa nhai vừa mơ hồ đáp: “Ta cứ thế mà trở về thôi. Ban đầu định khuyên đại nhân ăn cơm, nào ngờ đại nhân lại đuổi ta ra ngoài.”

“Đại nhân đuổi muội?” Đại Tráng sửng sốt.

“Đúng vậy.” Thẩm Chi Chi nói tiếp, “Còn đuổi ta đến hai lần.”

“Vì sao lại đuổi?”

“Ta khuyên ngài ăn cơm, còn dạy ngài khẩu quyết ‘không nên tức giận’, bảo rằng không nên vì tức giận mà bỏ bữa.”

Đại Tráng: “......”

Thời Cúc: “......”

“Đại Tráng ca ca, sao huynh lại tò mò chuyện này thế?” Thẩm Chi Chi nghiêng đầu hỏi.

Không chỉ có Đại Tráng, từ lúc Thẩm Chi Chi rời Thanh Phong Các, gần như cả Bùi phủ đều đang tò mò.

Đại Tráng là người truyền thiện ở tiền viện, có chút hiểu chuyện, từng chứng kiến không ít, vốn cho rằng nàng đi chuyến này là lành ít dữ nhiều. Nào ngờ...

Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Chi Chi đầy phức tạp, lát sau mới nghiêm túc nói:

“Chi Chi muội muội, muội lần này đúng là vớt lại được một cái mạng. Không giấu gì muội, việc để muội đi hầu hạ đại nhân dùng cơm, vốn là muốn đẩy muội đi chịu chết.”

Thẩm Chi Chi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Muội không biết, đại nhân tâm trạng không tốt mười phần có tám chín sẽ thấy máu. Trong phủ tuy đông người, nhưng ai nấy đều có cha nuôi mẹ nuôi, kết bè kết cánh, chẳng ai muốn đưa người của mình đi chịu chết cả.”

“Cho nên...” Thẩm Chi Chi chậm rãi hỏi: “Ta là bị các nàng đẩy ra làm kẻ chết thay?”

Đại Tráng gật đầu.

“Vậy...” Thẩm Chi Chi đặt bát cơm xuống: “Có phải ta cũng nên tìm một cha nuôi rồi không?”

Sắc mặt Đại Tráng cứng đờ, vừa buồn cười vừa bất lực: “Muội đúng là nhanh trí. Có điều, sau chuyện hôm nay, chỉ sợ chẳng ai dám nhận muội làm nghĩa nữ.”

“Tại sao?”

“Vài ngày nữa muội sẽ rõ.”

Mặc dù Thẩm Chi Chi không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hai ngày sau, Trần quản sự vẫn phái người đưa đến cho nàng hai lượng bạc.

Nhận bạc rồi, tâm trạng Thẩm Chi Chi vô cùng tốt, liền vác xẻng đi ra sau cây to mà chôn.

Dần dần, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều khác trước, các quản sự cũng tỏ ra hòa nhã hơn.

Ngay cả việc nặng cũng có người tranh làm giúp, hơn nữa không hề đòi hỏi gì.

Thẩm Chi Chi lấy làm khó hiểu, còn chưa kịp nghĩ thông, một tin tức liền như sét đánh ngang tai truyền tới.

Nàng lại gặp Trần quản sự. Bên người ông ta có một nha hoàn, trên tay bưng hai bộ xiêm y mới tinh.

Vải vóc thượng hạng, ánh sáng lấp lánh, sắc màu rực rỡ.

Trần quản sự nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đến tiền viện hầu hạ.”

Thẩm Chi Chi vừa uống ngụm nước, lập tức nghẹn ở yết hầu, ho đến mức suýt tắt thở.

“Đây là phúc khí của ngươi.” Trần quản sự chậm rãi nói: “Biết bao người muốn đi đều không có phần, ngươimột nha đầu nhóm lửa hạng bétnay lại được đề bạt làm nhất đẳng nha hoàn, trong phủ xưa nay chưa từng có tiền lệ như thế.”

Này phúc khí ai muốn thì cứ nhận lấy, Thẩm Chi Chi thầm nghĩ trong bụng.

Trần quản sự tiếp tục: “Sau này ngươi ăn mặc đều tốt hơn người khác, còn được ở riêng viện, lại có nha hoàn đến hầu hạ ngươi mỗi ngày.”

Thẩm Chi Chi mờ mịt: “Có người hầu hạ nô tỳ? Không phải muốn nô tỳ đến hầu hạ đại nhân sao?”

“Cũng đúng.” Trần quản sự gật đầu, “Ngươi phụ trách hầu hạ đại nhân, còn bản thân ngươi thì có người lo liệu.”

“Nhưng nô tỳ vẫn là...”

Tiền tiêu vặt của ngươi cũng sẽ tăng lên.” Trần quản sự không để nàng nói xong, mặt không biểu cảm ngắt lời: “Ngươi ở đây nhóm lửa mỗi tháng chỉ có hai trăm văn, sang tiền viện rồi, mỗi tháng sẽ lĩnh một lượng bạc.”

Một lượng á!!!

Thẩm Chi Chi tức khắc cảm thấy, việc này hình như… cũng không đến nỗi không thể chấp nhận.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Trần quản sự nhìn nàng.

“Không, không có .” Thẩm Chi Chi vội vàng lắc đầu, đè nén vui mừng trong lòng, mắt sáng long lanh.

Trần quản sự dặn dò vài câu rồi sai nha hoàn mang y phục mới đến cho nàng. Hắn đi trước còn quay đầu nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, đoạn xoay người rời đi.

Thẩm Chi Chi được chuyển đến chỗ ở mới.

Quả đúng như lời Trần quản sự, từ một nha đầu nhóm lửa hạng bét, nàng được đề bạt làm nhất đẳng nha hoàn – chuyện xưa nay chưa từng có ở Bùi phủ. Những tiểu nha đầu đến giúp nàng dọn phòng đều làm theo quy cách đãi ngộ rất tốt.

Nàng có hẳn một sân riêng, nằm ngay phía sau lầu sau của Minh Huy Đường. Gần vườn hoa hậu viện, lại càng gần với Bùi Nguyên Trinh.

Ra khỏi cửa chính là thư phòng của Bùi Nguyên Trinh, đi mấy bước về phía tây là tới Thanh Phong Các.

Ngay cả Đại Tráng lén tới xem qua cũng phải cảm khái Trần quản sự đúng là dụng tâm, hận không thể bưng cả Thẩm Chi Chi dâng đến trước mặt Bùi đại nhân.

Phòng của Thẩm Chi Chi được bố trí cực kỳ tinh xảo. Không chỉ gia cụ đều làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, ngay cả những chiếc bình hoa bày biện cũng là đồ cổ.

Chỉ tiếc là…

Thẩm Chi Chi thích thú sờ tới sờ lui từng món, không ngừng thở dài — nếu tất cả này đều là của nàng thì tốt rồi, chỉ tiếc…đều đáng giá lượng bạc.

Tiểu nha hoàn bên cạnh nghe thấy nàng thở dài, vội hỏi: “Chi Chi tỷ tỷ còn có chỗ nào không vừa ý sao?”

Đây là tiểu nha đầu do Trần quản sự phái đến hầu hạ nàng, tên là Phương Nguyệt.

Phương Nguyệt cười nói: “Trần quản sự căn dặn, nếu Chi Chi tỷ tỷ muốn thêm thứ gì, cứ việc nói ra, phủ ta cái gì cũng có.”

Thẩm Chi Chi khẽ lắc đầu, lại yên lặng thở dài lần nữa.

Từ khi nàng chuyển đến đây đã mấy ngày, sống trong sung sướng như vậy, nhưng lòng nàng lại ngày một bất an.

“Phương Nguyệt” nàng trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Nhất đẳng nha hoàn trong phủ đều có đãi ngộ thế này sao? Sao ta thấy còn tốt hơn cả người trong Trữ Ngọc Viện nữa.”

Không cần làm gì, ăn ngon mặc đẹp, còn có người hầu hạ từng ly từng tí.

Thẩm Chi Chi luôn cảm thấy… chỗ này có gì đó không đúng.

Phương Nguyệt khúc khích cười: “Chi Chi tỷ tỷ muốn chạy đi đâu? Nhất đẳng nha hoàn trong phủ các quý nhân ở Thượng Kinh đều được đãi ngộ thế này. Huống hồ đây là Bùi phủ, tự nhiên càng vượt trội hơn người ta.”

“Nhiệm vụ của muội là hầu hạ Chi Chi tỷ tỷ cho tốt, còn Chi Chi tỷ tỷ thì hầu hạ đại nhân là được rồi.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

“Đúng thế, chỉ vậy thôi.”

“Nhưng mà… đại nhân đâu?” Thẩm Chi Chi nhàm chán ngồi xuống, rót cho mình chén trà: “Ta tới đây mấy ngày rồi, cũng chưa từng gặp ngài.”

“Đại nhân mấy hôm nay không ở trong phủ.”

“À…”

Thẩm Chi Chi chậm rãi nhấp trà.

Không thể phủ nhận, phú quý đúng là mê người. Chỉ mới mấy ngày, nàng đã quen với vị Long Tỉnh đầu xuân, càng uống càng thấy quen miệng.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Thẩm Chi Chi mới được gặp lại Bùi Nguyên Trinh.

Đêm ấy trời đổ mưa, tiết trời ẩm lạnh. Nàng cuộn chăn ngồi trên giường, đếm bạc tiêu vặt vừa lĩnh.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

“Chi Chi tỷ tỷ ngủ rồi sao? Đại nhân đã hồi phủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play