Mùa xuân tiết trời se lạnh, mưa mây phất phới. 

Dưới rặng liễu xanh thẳm, vài tiểu nha hoàn tuổi còn non nớt đang tụm năm tụm ba trò chuyện to nhỏ với nhau, mặt ai nấy đều đỏ bừng, thẹn thùng mà chăm chú lắng nghe Thẩm Chi Chi kể chuyện về vị công tử phong lưu nổi danh nhất kinh thành. 

“Nghe nói cô nương nọ chỉ mới gặp hắn một lần đã tương tư đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, chưa đầy nửa tháng đã gầy ruộc đi một vòng.” 

“Một…” Thẩm Chi Chi thần thần bí bí lấy từ tay áo ra một xấp khăn tay, giơ lên đếm từng cái một, tổng cộng có năm chiếc. Nàng nhỏ giọng nói: “Ta nhờ người lấy được năm chiếc khăn mà Vô Hà công tử từng dùng, các ngưoi có muốn không?” 

Nàng nhẹ nhàng giũ khăn, chất liệu mỏng như khói sương với ánh sắc lấp lánh, hương thơm thoang thoảng đầu mũi. 

“Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!” 

“Theo quy củ cũ.” Thẩm Chi Chi giơ một bàn tay lên: “Mười văn tiền một chiếc.” 

“Mười văn á?” Một tiểu nha hoàn lập tức chần chừ: “Một thước lụa mới chỉ có bảy văn, ngươi bán giá này chẳng phải quá đắt sao?”

“Ta bán đắt?” Thẩm Chi Chi tròn đôi mắt: “Đây là khăn tay Vô Hà công tử đấy! Bên ngoài biết bao tiểu thư khuê các đều tranh nhau bỏ bạc mua, ta nể tình chúng ta làm việc trong phủ với nhau, mới bán giá hữu nghị như vậy đó.” 

“Vậy thì…” 

Thẩm Chi Chi giơ khăn tới sát mặt nha hoàn kia, hương thơm phảng phất: “Rốt cuộc có mua không? Không mua ta đi đây, còn phải về làm việc nữa.” 

“…Mua vậy.” 

Cắn răng một cái, mấy tiểu nha hoàn vội vàng đếm tiền đưa cho nàng, rồi hí hửng cầm khăn rời đi. 

Nhìn bóng lưng các nàng khuất dần, Thẩm Chi Chi hào hứng vỗ tay một cái, lại móc ra từ tay áo một chiếc hộp nhỏ: “Giờ qua Trữ Ngọc Viện một chuyến, lần trước bán cho Hà cô nương hộp son, chắc là dùng hết rồi.” 

….

Thẩm Chi Chi là một nha hoàn tạp dịch, mới vào Bùi phủ chưa đầy ba tháng. 

Nàng là tự nguyện bán thân vào phủ.

Gần đây nghe nói Bùi phủ đãi ngộ rất tốt, tiền tiêu vặt cũng cao. Hơn nữa trong phủ có nhiều hạ nhân, cơ hội kiếm tiền thêm bên ngoài không ít. 

Chủ nhân là đương triều thủ phủ đại nhân Bùi Nguyên Trinh. 

Bùi đại nhân thanh danh chẳng tốt đẹp mấy, bên ngoài gọi hắn là đại gian thần. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Thẩm Chi Chi nàng? Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn vô danh, vào phủ đề kiếm cơm, tích cóp chút tiền, sau này chuộc thân rồi gả cho một người thật thà. 

Tất cả đều được nàng tính kỹ rồi. 

Trên tay có tiền, về quê xây một căn nhà rộng rãi, mua vài mẫu ruộng trồng rau nuôi cá, rồi cưới một người đàn ông tuấn tú, hiền lành. 

Cuộc sống đó, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng biết bao! 

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Chi rảo bước nhanh hơn, định đem hộp son trong tay bán xong rồi quay về làm việc. Nhưng vừa rẽ vào ngõ nhỏ, từ xa nàng đã thấy hai bà tử đang khiêng một thứ gì đó đầy máu đi tới.

Thẩm Chi Chi vội né sang một bên nhường đường. 

Lúc đi ngang qua, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn, rồi lập tức tái nhợt vì kinh hãi. 

Thứ đầy máu kia, không phải đồ vật gì khác mà là một con người. 

“Sáng nay vẫn còn khá ổn, mà trở về lại như vậy. Không biết có thể sống được hay không.” 

Bên cạnh vài bà tử và gã sai vặt thì thầm to nhỏ: “Ta thấy khó rồi, đắc tội với đại nhân còn mong sống sao? Dù hôm nay có may mắn sống sót thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ chết.” 

“Đắc tội như thế nào?” 

“Nàng là người của Trữ Ngọc Viện, ngươi nói xem?” 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu.

Thẩm Chi Chi sững sờ, tâm tình có chút phức tạp. Nàng từng nghe qua chuyện Trữ Ngọc Viện. 

Trữ Ngọc Viện là nơi tập trung đủ kiểu mỹ nhân từ khắp nơi, do quan viên các nơi tiến cử để dâng lên Bùi Nguyên Trinh. Trữ Ngọc - cất giữ mỹ nhân quý như ngọc, đó là lí do cái tên đó ra đời. 

Chỉ là, cái người Bùi Nguyên Trinh thật sự kỳ quái. Hắn không từ cự tuyệt mỹ nhân nào được dâng tới cửa nhưng lại chẳng hề gần gũi nữ sắc. Chính xác hơn là chưa bao giờ gần gũi nữ nhân, đến người hầu bên cạnh cũng toàn là nam nhân. 

Tất cả mỹ nhân đều đưa tới an bài ở Trữ Ngọc Viện, hưởng đủ lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị để dưỡng nhan. 

Bùi Nguyên Trinh phong tư trác tuyệt, có quyền có thể, lại chưa thành thân, đương nhiên khiến lòng người lay động. 

Những kẻ mới vào phủ chưa hiểu chuyện, ỷ vào nhan sắc, liền muốn tử một phen. Kết quả chính là máu chảy đầm đìa như hôm nay – Hà cô nương, người vừa nhập phủ hai tháng, sáng nay còn trang điểm tinh xảo, giờ chỉ còn lại hơi thở yếu ớt. 

“Mỗi năm đều vài người như vậy.” Một bà tử nói: “Ăn ngon uống tốt, cung phụng còn không biết đủ, nhất định phải tìm đường chết.” 

Mạng người như cỏ rác. 

Thẩm Chi Chi những năm qua làm nha hoàn, thấy chuyện như thế không ít, chỉ thở dài rồi quay người bỏ đi. 

Nàng sờ sờ tráp trong tay áo, thở dài.

Đáng tiếc, chết đúng vị Hà cô nương kia. 

Thẩm Chi Chi vòng quay đình giữa hồ, ngang hồ sen thì thấy một viện ngói đen ánh vàng. 

Nàng dừng lại, lặng im nhìn. Đó là chính viện – nơi mà nghe nói Bùi Nguyên Trinh định ở sau khi thành thân. Trong viện trang trí tinh xảo, hoa cỏ rực rỡ, đến từng bậc đá cũng chạm trổ hoa văn tinh tế, từng chi tiết đều toát lên quyền thế và phú quý. 

Khó trách người ta tranh nhau giành sủng ái. 

Vừa đến xá phòng, Thẩm Chi Chi chưa kịp đặt đồ xuống thì Thời Cúc đã vội tới

“Chi Chi, ngươi đi đâu thế?” Thời Cúc vốn rụt rè, nói chuyện cũng lí nhí. 

“Ta đi dạo quanh hồ. Sao vậy?” Thẩm Chi Chi vừa rót trà uống vừa đáp. 

Chưa kịp uống nửa chén, Thời Cúc đã kéo nàng ra ngoài: “Lưu quản sự gọi ngươi, mau đi đi!” 

“Giữa trưa nắng gắt còn nói chuyện gì nữa?”

“Nghe nói lại có người chết, lần này còn nghiêm trọng hơn...”

Hai người vội vàng chạy tới giếng trời sau bếp, nơi đó đã tụ tập không ít hạ nhân.

Ai nấy đều đứng nghiêm chỉnh – người nấu cơm, kẻ gánh nước, nhóm lửa, bổ củi...

Thẩm Chi Chi và Thời Cúc phụ trách nhóm lửa – hạng bét nhất trong phủ, nên đứng cuối hàng.

Phía trước, Lưu quản sự mặt mày sa sầm, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người.

“Nghe cho kỹ đây!” Nàng gằn giọng: “Những ngày này phải tập trung làm việc. Ai dám lười biếng giở trò, ta là sẽ lột da đầu tiên!”

Lưu quản sự vốn chuyên quản nhà bếp, tính tình nghiêm khắc, thường xuyên gọi người tới dạy bảo. Mỗi lần đều nhấn mạnh: nghiêm túc làm việc, ít nói nhiều làm, đừng gây chuyện cũng đừng liên lụy người khác.

Thẩm Chi Chi nghe chán đến phát ngán, ánh mắt mơ màng nhìn đàn kiến đang chuyển tổ dọc theo bức tường. Chờ đến lúc con kiến cuối cùng vào tổ, thì Lưu quản sự cũng vừa dứt lời.

...

Sau đó, Thẩm Chi Chi len ra hành lang, bắt chước chim kêu: “Pi pi ~ pi pi ~”

Một gã sai vặt áo xanh ngoái đầu lại, cười tươi: “Chi Chi muội muội lại muốn hỏi chuyện gì thế?”

Hắn tên Đại Tráng, chuyên phụ trách truyền cơm, mỗi ngày lui tới tiền viện và bếp sau, nên chuyện gì cũng biết. Thẩm Chi Chi hay hỏi tin từ hắn.

“Đại Tráng ca ca, hôm nay có người chết phải không?”

“Ừ. Là cô nương ở Trữ Ngọc Viện, bị đánh chết. Ta tận mắt thấy.”

“Vì sao bị đánh vậy?”

“Còn vì sao nữa? Không biết tự lượng sức! Đại nhân không thích bị quấy rầy, thế mà cô ta cứ trang điểm lộng lẫy đến hầu cơm. Kết quả...”

Đại Tráng lắc đầu, buông tay.

“Lưu quản sự cũng nói, mấy ngày nay đại nhân tâm tình không tốt. Tuy chúng ta ở bếp sau, cách Minh Huy Đường xa thật, nhưng nếu đồ ăn có gì không ổn, liên lụy xuống cũng chẳng ai thoát. Ai biết lúc nào tai họa rơi xuống đầu?”

“Vì sao tâm tình đại nhân không tốt?”

“Cái này ta không rõ, chắc là chuyện triều đình. Nhưng Chi Chi muội muội đừng lo, cứ nhóm lửa cho tốt, phía trước thế nào cũng chẳng đến lượt ngươi lo đâu.”

Thẩm Chi Chi gật đầu. Nàng là một tiểu nha hoàn nhóm lửa, với Bùi Nguyên Trinh cách xa tám trượng, sợ gì chứ?

Chỉ là, an ổn chưa được mấy ngày, nàng đã phải tận mắt thấy kẻ người ta đồn là gian thần.

...

Ngày ấy, tiết trời âm u, mưa phùn mới dứt, đất đá xanh còn ẩm lạnh.

Thẩm Chi Chi và Thời Cúc ở bếp suốt buổi chiều nướng khoai lang.

Khoai là do nàng dùng hai đồng tiền mua từ đại nương quen biết. Miệng nàng ngọt, lại biết cách làm quen, vào phủ mới ba tháng đã hoà đồng với người trong bếp.

Lúc này, nàng lấy một củ khoai đã nướng chín ra, vừa bóc vỏ vừa ngó ra cửa:

“Thời Cúc” nàng nói: “sáng nay mí mắt phải ta cứ giật liên hồi, lòng thấy bất an.”

“Không yên ổn mà còn rảnh nướng khoai?”

“Ta nói thật đấy.” Nàng cắn một miếng khoai nóng hổi, phỏng đến nhăn cả mặt: “Cứ thấy hôm nay kiểu gì cũng có chuyện xảy ra.”

Thời Cúc vội vàng xua: “Đừng nói gở. Mau nhóm lửa đi, lát nữa còn phải đem lò than lên, Lưu quản sự nói hôm nay làm món lẩu cho đại nhân.”

Thẩm Chi Chi chu môi thổi khoai lang, ăn xong ba củ thì phủi tay đứng dậy. 

Một lát sau, nàng ôm lò than trở lại, còn chưa ngồi ấm chỗ thì đã nghe thấy bên ngoài có người gọi: 
“Thẩm Chi Chi, mau ra đây, Lưu quản sự tìm ngươi.” 

Nàng khựng lại, ngoảnh đầu hỏi: “Tìm ta có chuyện gì vậy?” 

“Làm sao ta biết được. Lưu quản sự đang ở Tây phòng, ngươi mau bỏ đồ trong tay xuống rồi đi đi.”

Thẩm Chi Chi và Thời Cúc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

“Xong đời rồi!” Thẩm Chi Chi hạ giọng than: “Toàn mấy chuyện xấu là linh nghiệm!”

“Ngươi còn chưa đi, sao biết là chuyện xấu?”

“Ta có dự cảm không lành.”

Nàng thấp thỏm xoa xoa tạp dề, đứng dậy đi về phía dãy phòng phía Tây.

Vừa tới cửa đã nghe bên trong có người thì thầm trò chuyện, thấy nàng đến thì vội im bặt.

Lưu quản sự vốn luôn nghiêm khắc, nhưng lần này lại tỏ ra thân thiện, gọi nàng: “Thẩm nha đầu, lại đây gặp Trần quản sự.”

Nói rồi quay sang vị phụ nhân tuổi chừng hơn bốn mươi đứng trong phòng, cung kính giới thiệu: “Trần quản sự, đây chính là nha đầu ta từng nhắc tới với ngài, tên là Thẩm Chi Chi.”

Thẩm Chi Chi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền rụt rè hành lễ, rồi đứng nép bên cạnh cửa.

Lúc này đã là chạng vạng, ánh sáng trong phòng âm u lờ mờ. Nàng lặng lẽ ngước mắt đánh giá vị Trần quản sự kia.

Quần áo trên người đối phương tinh xảo hơn hẳn các quản sự trong hậu viện, trên tay còn đeo vòng ngọc tím, tóc búi chỉnh tề, đôi mắt dài lặng lẽ nhưng sắc bén, khóe mắt tuy có nếp nhăn song vẫn hiện rõ vẻ nghiêm khắc.

Mà Trần quản sự cũng đang quan sát Thẩm Chi Chi, song vẫn chưa nói một lời.

Lưu quản sự lại tiếp lời: “Ngài đừng nhìn nha đầu này nhỏ bé gầy gò, năm nay mười bảy, tướng mạo thanh tú, miệng lưỡi cũng ngọt ngào...”

“Trong phủ còn thiếu mỹ nhân sao?” Trần quản sự lạnh giọng cắt ngang.

Lưu quản sự vội sửa lời: “Ta lỡ miệng rồi! Ý ta là nha đầu này tính tình dễ chịu, tay chân lanh lẹ, lại làm việc chu đáo. Mấy nha hoàn trong viện là thế nào ta không dám nói, nhưng ở chỗ ta đây thì con bé này là giỏi nhất.”

Thẩm Chi Chi: “......”

Nàng bỗng có dự cảm vô cùng, vô cùng bất ổn.

Quả nhiên, Lưu quản sự tiếp tục: “Trần quản sự, ngài xem thử, nếu thấy thích hợp thì để nha đầu này dọn dẹp một chút rồi theo ngài ra tiền viện.”

“Lưu quản sự...” Thẩm Chi Chi trong lòng nhảy dựng, nhỏ giọng nói: “Chút nữa nô tỳ còn phải quay về nhóm lửa, sao lại để nô tỳ đi tiền viện làm gì? Nếu nô tỳ đi thì ai trông bếp đây?”

Nàng càng nói càng gấp: “Ngài cũng biết mà, nô tỳ chẳng có bản lĩnh gì, chỉ được mỗi khoản nhóm lửa. Trước ở nhà cũ cũng vậy, chiên xào nấu nướng, nô tỳ đều biết cách điều lửa cho đúng, đến lão thái gia trong phủ còn từng khen. À, Thời Cúc vừa nói đêm nay đại nhân muốn ăn lẩu, theo nô tỳ thấy thì than hồng phải thế này mới hợp...”

Thẩm Chi Chi lải nhải một hồi, chỉ mong đừng bị điều ra tiền viện.

Bởi vì nàng vừa nghe Lưu quản sự bảo đi "hầu hạ bữa ăn", trong lòng đã như có trăm ngàn cái chuông cảnh báo. Tiền viện chỉ có một chủ tử — đương kim Thủ phụ Bùi Nguyên Trinh.

Người kia tuy chưa từng gặp mặt, nhưng danh tiếng thì nàng nghe đến thuộc lòng tám trăm lượt. Tàn nhẫn, lạnh lùng, tâm tư khó đoán, giết người không chớp mắt — nếu sơ ý lỡ tay, chẳng phải tiêu đời sao?

Thế mà nàng vừa dứt lời, Trần quản sự đã mở miệng:

“Chính là con bé này đi.”

Thẩm Chi Chi: “......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play