(Ngốc bạch ngọt lảm nhảm, co được dãn được, một lòng chỉ nghĩ kiếm tiền x gian thần kiệm lời, điên cuồng vì tình, mỹ cường vừa thảm vừa điên)
Bùi Nguyên Trinh là đại gian thần đương triều, hắn tàn nhẫn, mưu mô, tâm tư thâm sâu khó lường, bàn tay vấy máu vô số lần, đến cả tiểu Hoàng đế trên long ỷ cũng bị hắn một tay định đoạt thiên mệnh.
Triều đình trên dưới, hễ nhắc đến ba chữ “Bùi đại nhân”, ai nấy đều biến sắc, không dám đàm tiếu nửa lời.
Thẩm Chi Chi là một tiểu nha hoàn vừa bị bán vào Bùi phủ làm tạp dịch, xuất thân hèn mọn, đầu óc lại đơn thuần, mơ ước lớn nhất đời nàng là tích góp được ít bạc chuộc thân, sau này gả cho một phu quân thật thà.
Ngày nọ, Bùi Nguyên Trinh tâm tình không tốt, nô tỳ hầu hạ ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không dám lại gần.
Bà tử phụ trách cơm nước vội túm lấy Thẩm Chi Chi, doạ dẫm: “Nha đầu, bữa cơm hôm nay ngươi phục vụ mà khiến đại nhân hài lòng, về quản gia sẽ thưởng cho ngươi hai lượng bạc.”
Thẩm Chi Chi nghe đến “hai lượng bạc”, mắt lập tức sáng lên, chẳng chút do dự mang cơm đến thư phòng.
Đối diện với nam nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư, sắc mặt âm trầm như mưa gió sắp đổ, Chi Chi nhỏ giọng nói: “Đại nhân, cơm tối hôm nay có cá nga hoa quế ạ.”
Bùi Nguyên Trinh khẽ vuốt ngọc ban chỉ, động tác hơi khựng lại, đôi mắt lạnh lẽo khẽ xốc lên.
Thẩm Chi Chi rụt cổ, lưỡng lự giây lát rồi lấy hết can đảm khẽ khuyên: “Đại nhân ngài chớ nên nổi giận, tức khí động thân thì bệnh tật ắt ập tới, đến lúc ấy cũng chẳng có ai chịu thay. Nếu giận quá mà mất mạng, chẳng phải kẻ khác được toại nguyện hay sao. Huống chi thân thể ngài vốn đã suy nhược, lại cố sức chống đỡ, đập bàn ném ghế để trút giận, có lý cũng hoá thành vô lý. Nhân sinh trên đời vốn chẳng dễ dàng, tự mình chà đạp thân thể, thật là đáng tiếc. Đại nhân hay là dùng cơm tối đi ạ.”
Bùi Nguyên Trinh: “….”
Ở ngoài cửa lúc này, quản gia, bà tử, tỳ nữ, tất cả sợ hãi quỳ rạp, thầm nghĩ nha đầu này chỉ sợ sẽ bị chém đầu ngay tại chỗ mất!
Nào ngờ, Thẩm Chi Chi không những không bị chém đầu, ngược lại từ một tiểu nha hoàn tạp dịch không ai để mắt tới, nhanh chóng trở thành tâm can bảo bối của Bùi gian thần.
Hắn cả đời dẫm đạp đi lên từ máu tanh, sống trong quyền mưu và phản trắc, chưa từng tin tưởng bất kỳ ai. Sau này, nàng từng bước cùng hắn vượt qua vũng lầy đen tối, chịu đựng muôn trung phong tuyết.
Bùi Nguyên Trinh mới hay, thế gian không chỉ có thù hận và oán nghiệt, còn có một thứ gọi là “khói lửa nhân gian”
[Đoạn trích ngắn]
Gần đây, văn võ bá quan triều đình phát hiện: Bùi đại nhân càng ngày càng âm tình bất định, lời nói sắc bén, tính tình bạo ngược khiến ai cũng run sợ.
Có người lén lút hỏi thăm, mới biết được ngọn nguồn.
Nghe nói – là bởi vì đại nhân bị một tiểu nha hoàn bỏ rơi lại trong phủ.
Văn võ, bá quan: ????
Dưới góc tường thành, Bùi Nguyên Trinh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm nữ nhân to gan lớn mật kia.
Thẩm Chi Chi vừa chuộc thân ra không tới hai ngày: Ta chỉ muốn trở về lấy một người thật thà thui mà QAQ
Tag: Oan gia , duyên trời tác hợp, ngọt văn, sảng văn