Một giấc ngủ dậy, Khương Tuệ Hàm phát hiện cuộc sống sinh hoạt trước sau như một đầy nan giải, cô ngồi trầm tư suy nghĩ xem làm thế nào để thay đổi nhân sinh, thoát khỏi bùn lầy.
Sau đó, cơ hội chủ động đưa tới cửa.
Khương Tuệ Hàm đắn đo suy nghĩ, cô cảm thấy Từ Chiêu ít nói nhưng mạnh mẽ, đẹp trai lại có trách nhiệm, bèn quyết định đưa mình và em trai cùng đóng gói đi theo anh tùy quân.
Khu nhà viện ở quân đội truyền ra một tin lớn, nghe nói Từ doanh trưởng mang theo một cô vợ nhỏ về, dáng người yếu đuối mong manh, lại hay nũng nịu.
Các vị quân tẩu lén lút nghị luận, có người thì tò mò, người thì nói lời mỉa mai, người thì cảm thấy đáng tiếc.
Họ lắc đầu thở dài, cô gái thành phố yếu đuối mỏng manh như vậy làm sao sống nổi ở vùng núi này, phỏng chừng chưa đến một tháng sẽ khóc lóc đòi về.
Thế nhưng, họ cứ chờ mãi, chờ mãi…....
Về sau, họ chứng kiến doanh trưởng Từ chiều chuộng vợ hết mực, lại quay sang nhìn chồng mình, thế nào càng nhìn càng thấy chướng mắt đâu.