Từ Chiêu có thực lực rất mạnh trong quân đội, khi thực hiện nhiệm vụ có thể nói là liều mạng.
Vậy nên không có vị lãnh đạo nào là không thích nhân tài như vậy, vừa có dũng vừa có mưu, lại còn là sinh viên tốt nghiệp chính quy của trường quân đội.
Chỉ cần cho Từ Chiêu thêm thời gian, thì thành tựu cậu ta đạt tới trong tương lai chắc chắn không hề nhỏ.
Từ Chiêu hơi nghiêng người, biểu cảm không hề ngại ngùng khi nhận lời khen ngợi của Trương Hướng Tiền:
"Tôi đang bị thương, anh đừng thừa cơ trả thù chứ!
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau trên bãi cát - tôi đây còn trẻ, còn cậu - sóng trước này nếu không cố gắng, bị đập chết trên bãi cát là điều tất nhiên đấy!"
Khóe miệng Trương Hướng Tiền giật giật, không nhịn được mà trợn trắng mắt:
"Không biết nói chuyện thì bớt nói lại, nghe cậu nói mà đau cả đầu.
Thảo nào hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn cô đơn lẻ bóng, cậu cứng như khúc gỗ, cô gái nào mà ưng cậu chứ,!
Này ! này, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chính ủy đã ra mệnh lệnh cuối cùng cho cậu rồi đấy!
Trong năm nay cậu nhất định phải giải quyết chuyện đại sự cả đời, nếu không thì cậu sẽ biết tay."
Vẻ mặt Trương Hướng Tiền hả hê khi người khác gặp họa.
Hôm trước, anh ta đi ngang qua văn phòng chính ủy, tình cờ nghe được chính ủy và tham mưu trưởng nhắc đến chuyện hôn nhân của Từ Chiêu.
Cả hai nói rằng không thể để Từ Chiêu tự do nữa, nếu không thì không biết anh ấy sẽ kéo dài đến bao giờ.
"Tôi nói cho cậu biết, đàn ông tuổi càng lớn, các cô gái sẽ chê cậu đấy!
Các cô ấy sẽ nói là không có chủ đề chung, chê cậu không lãng mạn, không biết nói lời ngon tiếng ngọt,…
Tóm lại, cậu nghe tôi khuyên một câu, nhân lúc còn trẻ, khi khuôn mặt này còn coi như đẹp trai thì cậu nhanh chóng cưới vợ đi, nếu không thì con tôi đã biết cầm chai đi mua nước tương rồi mà vợ cậu còn đang không biết ở nơi đâu.
Đến lúc đó thì xấu hổ đấy."
Từ Chiêu nhíu mày thật sâu:
"Chính ủy đúng là lo bò trắng răng, tôi sống một mình rất tốt.
Ở trong quân đội có ăn có mặc, ông ấy rảnh rỗi như vậy thì nên nghĩ đến những việc chính sự, suy nghĩ cách nâng cao sức chiến đấu của quân đội thì hơn."
Trong quân đội có rất nhiều người độc thân, sao chính ủy cứ nhìn chăm chăm vào mình anh ta mà cứ tự ý làm loạn thế, nghĩ đến khả năng lải nhải của chính ủy, Từ Chiêu cảm thấy đau đầu.
"Cái cảm giác vợ con đề huề vui vui vẻ vẻ ấy mà, đợi cậu trải qua rồi sẽ biết, tôi thấy cậu điển hình là kiểu chưa hiểu chuyện gì, đúng là hoàng thượng không vội thái giám vội, cho dù cậu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho những người đàn ông độc thân khác trong quân đội chứ, người ăn no đâu biết kẻ đói khổ."
Trương Hướng Tiền lắc đầu, nghĩ đến việc Từ Chiêu sẽ có ngày bị vả mặt, anh ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được.
Từ Chiêu liếc mắt nhìn Trương Hướng Tiền, anh ta không tìm bạn gái thì liên quan gì đến những người khác trong quân đội?
"Haizz, tôi thấy ra rồi đấy, đúng là cậu hết thuốc chữa rồi.
Haiz, mỗi lần đoàn văn công đến biểu diễn, khuôn mặt này của cậu thu hút biết bao nhiêu cô gái, vì viên ngọc quý này là cậu chắn ở phía trước, những người khác chỉ có thể làm nền thôi.
Ở trong mắt các cô gái chỉ nhìn thấy cậu, làm gì còn thấy những người khác trong quân đội?"
Giọng điệu của Trương Hướng Tiền có chút u oán, anh ta luôn thầm phàn nàn trong lòng.
Anh chàng trước mặt này ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra thì lúc nào cũng lạnh lùng, đối mặt với con gái cũng chẳng thấy nở một nụ cười.
Anh ta luôn nghĩ mãi không ra lý do tại sao các cô gái đó lại cứ chỉ thích mỗi Từ Chiêu.
Khuôn mặt quan trọng đến vậy sao, chẳng cần quan tâm đến nội tâm nữa à?
Nghe nói có một vị doanh trưởng của trung đoàn bên cạnh đã để ý đến một nữ bác sĩ cách đây không lâu.
Rất đáng tiếc là nữ bác sĩ đó lại thích Từ Chiêu, vị doanh trưởng kia đã làm rất nhiều việc để lấy lòng cô ấy, nhưng nữ bác sĩ không hề lay chuyển.
Dường như cô nác sĩ đó chỉ một lòng hướng về Từ Chiêu, trước mặt Từ Chiêu thì luôn cố gắng hết sức ám chỉ, tận tình chăm sóc. Vậy mà anh chàng này lại chẳng có chút rung động nào, vết thương còn chưa lành đã vội vã xuất viện.
Cũng không biết vị nữ bác sĩ kia cảm thấy thế nào nữa chứ.
Ôi! đáng thương, một cô gái tốt như vậy, sao đầu óc lại không sáng suốt, lại đi thích một khúc gỗ không hiểu phong tình như vậy.
Nhìn thấy Trương Hưng Tiền đang trầm ngâm nhìn anh rồi suy tư vuốt cằm, Từ Chiêu trực tiếp bước qua anh ta, định về ký túc xá của mình.
Thấy người sắp đi xa, Trương Hướng Tiền vội vàng gọi Từ Chiêu lại:
"À đúng rồi, đợi đã, có hai bức thư của cậu này. Có một bức gửi từ thủ đô, một bức gửi từ thành phố Minh Giang, tôi tiện đường mang về cho cậu, để trên bàn làm việc của cậu rồi đấy."