Trần Tú Ni tròn xoe mắt, há hốc miệng, không thể tin nổi những lời vừa rồi Khương Tuệ Hàm nói. 
Toàn là mấy câu kiểu “cưng chiều” với “thương yêu” gì đó, vậy mà cũng dám nói toạc ra giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người thế này. Giới trẻ bây giờ đúng là chẳng biết ngượng là gì!
Còn chuyện của Vương Lệ Anh thì lại càng khó hiểu. Đến nhà người ta làm khách, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vội vàng lên giọng dạy bảo chủ nhà. 
Cũng chẳng trách Tiểu Khương nổi giận đáp trả. Chỉ là không ngờ con bé lại mạnh miệng đến vậy. Nhìn dáng vẻ mềm mỏng, yếu ớt thế kia mà lời nói ra sắc sảo như dao cạo, khiến Vương Lệ Anh á khẩu không đáp nổi.
Người làm công việc liên quan đến văn hóa có khác, không hề thốt ra một lời thô tục nào mà vẫn khiến người ta nghe mà rát mặt. Nói thật, bản thân cô chẳng có được bản lĩnh đó. Đúng là đọc sách nhiều vẫn hơn.
Sợ hai người cãi nhau căng quá, Trần Tú Ni vội lên tiếng giảng hòa:
“Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng để mất lòng nhau. Tiểu Khương, đừng giận chị Lệ Anh, hôm nay chị ấy chắc tâm trạng không tốt nên nói năng hơi quá lời. Chứ ngày thường chị ấy đâu có như thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play