Y tá nghe thế sắc mặt rất khó coi, giọng điệu cứng nhắc, nhưng cô ta cũng không tiện nổi giận với một đứa trẻ: 

"Băng gạc không cần tiền à, thuốc mỡ không cần tiền à, bệnh viện đâu phải làm từ thiện, không muốn tốn tiền thì đừng có bị bệnh tật.

Nếu không muốn mất tiền thì đừng đến bệnh viện, cứ nằm nhà chờ chết là không tốn tiền."

Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình hơi quá đáng, cô ấy nói tiếp:

 "Chị gái em lần này may mắn đấy, được đưa đến kịp thời, nếu vết thương này mà to hơn một chút, máu chảy nhiều hơn một chút, thì không chỉ nằm viện một ngày thôi đâu.

Đến lúc đó tiền thuốc thang còn tốn kém hơn nhiều, mạng người quan trọng hơn tiền bạc."

Khương Tuệ Hàm thành khẩn xin lỗi y tá: 

"Xin lỗi cô, em trai tôi còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, nó chỉ là xót chị gái thôi, không cố ý nói gì cô đâu. Lần này may nhờ có mọi người, tôi mới giữ được mạng sống, thật sự rất cảm ơn."

Y tá cũng không phải là người không không biết điều, chị gái của đứa trẻ đã lên tiếng xin lỗi rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, cô ấy cũng không cần phải làm quá lên.

"Đó là việc tôi nên làm, cô cầm số thuốc này về uống nhé, cách dùng đều được ghi ở trên đó rồi, vết thương trên đầu cô hơi lớn, có thể sẽ để lại sẹo, nhưng cũng không chắc chắn, cơ địa mỗi người mỗi khác, biết đâu một thời gian nữa nó sẽ mờ dần đi thì sao."

Thái độ của y tá dịu xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuệ Hàm, cô ta thầm nói đáng tiếc trong lòng, khuôn mặt đẹp như vậy, nếu trên trán lưu lại vết sẹo khó coi như vậy thì sau này phải làm sao?

Cũng không biết là tên khốn kiếp nào có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với cô gái xinh đẹp như vậy.

Ra khỏi cổng bệnh viện, trên đường đi, em trai Khương Nhạc Vân đều rất yên tĩnh.

Khương Tuệ Hàm quay đầu nhìn cậu bé một cái:

"Làm sao vậy, buồn bã không vui, ai chọc cho tiểu khả ái nhà chúng ta không vui?"

Khương Nhạc Vân chau mày, suy nghĩ một đường vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt:

 "Trong nhà chúng ta hiện không có tiền, còn nợ bà Lâm mười sáu đồng sáu hào, về sau hai chị em mình làm sao bây giờ?"

Cậu bé tuy nhỏ tuổi, nhưng sau khi trải qua một loạt biến cố gia đình, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Cậu biết trước đó cha bị bệnh tốn rất nhiều tiền, gia đình vốn không giàu có lại họa vô đơn chí, hôm nay chữa bệnh cho chị gái lại thiếu một số tiền lớn.

Nhiều tiền như vậy làm sao trả được, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Lo lắng chết cậu bé rồi.

Khương Tuệ Hàm sờ lên cái đầu nhỏ của em trai:

"Chuyện tiền bạc chị sẽ nghĩ cách, đã nói với em rồi, trẻ con đừng cả ngày ủ rũ, cẩn thận về sau không cao lên được."

Cô vừa mới lục tung toàn bộ túi tiền, chỉ tìm được một đồng hai hào, trước số tiền mười sáu đồng kia chẳng khác nào muối bỏ bể, cô vốn cũng rất lo lắng chuyện tiền bạc, lại không ngờ rằng hai chị em lại nghĩ đến cùng một chỗ.

Khương Nhạc Vân bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ em không bị chị lừa được đâu:

 "Không đâu, cha rất cao, em là con trai của cha, không thể nào không cao được, dù sao sau này em nhất định sẽ cao hơn chị."

Cậu là con trai, chị là con gái, tương lai cậu nhất định sẽ cao hơn chị, bảo vệ chị.

Khương Nhạc Vân cởi chìa khóa trên cổ xuống mở khóa cửa, Khương Tuệ Hàm đi theo sau cậu vào nhà, trong phòng lộn xộn, là do lúc mấy thanh niên kia vào nhà cô lục xoáy, cướp bóc để lại.

Quần áo và chăn mền bị người ta vứt bừa bãi xuống đất, có thể nhìn thấy dấu giày màu đen trên đó, bàn ghế cũng bị đá ngã, giữa giường gỗ bị người ta đập thủng một lỗ lớn. Những thứ đồ khác bằng sứ, thủy tinh thì vỡ tan tành, hầu như không có một vật gì còn nguyên vẹn.

Cậu bé hai tay nắm chặt, tức giận đến mặt đỏ bừng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play