Đám thanh niên đó chỉ mới là học sinh tuổi còn nhỏ, vừa thấy đánh người bị thương, sắp gây ra án mạng, liền hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Khương Tuệ Hàm cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong lòng thầm suy nghĩ, trước đây cô từng đọc tiểu thuyết, nhân vật chính thường gặp kỳ ngộ, ví dụ như may mắn nhặt được một miếng ngọc bội, nhỏ máu vào sẽ thức tỉnh không gian tùy thân, suối linh tuyền giúp thân thể có võ công, vườn cây ăn quả giúp dưỡng nhan, không gian tàng hình... 

Sau đó nhân vật chính dựa vào không gian để tung hoành ngang dọc, từng bước thăng cấp, vả mặt những nhân vật phản diện độc ác, sự nghiệp thành công, có được tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.

Không biết miếng ngọc bội này có công năng như vậy không?

Hay là khi về nhà nhỏ máu thử xem?

Biết đâu cô lại là người có số mệnh nhân vật chính thì sao.

Em trai mang nước tới, Khương Tuệ Hàm uống hết một cốc nước lớn mới cảm thấy cổ họng đỡ khô hơn một chút.

Khương Tuệ Hàm nhìn Khương Nhạc Vân đang ngóng trông nhìn mình, cậu bé ngoan ngoãn nhận lấy cốc tráng men đặt lên bàn bên cạnh.

Cô ho nhẹ một tiếng: "Ai đưa chị đến bệnh viện vậy?"

"Bà Lâm đã giúp đỡ đưa chị đến bệnh viện ạ!

 Lúc nãy khi em về thì thấy chị ngã trên đất, đầu toàn là máu, em sợ quá nên chạy ra ngoài gọi người, bà Lâm là người tốt nhất.

Bà ấy còn gọi thêm một bác gái nữa cùng đưa chị đến bệnh viện, tiền thuốc men cũng là bà Lâm ứng trước ra trả."

Khương Nhạc Vân nắm lấy một tay Khương Tuệ Hàm, nhìn vết thương trên đầu chị gái đã được băng bó, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, mặt cậu bé không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi: 

"Chị phải mau chóng khỏe lại nhé, em sẽ cố gắng lớn thật nhanh, đợi em lớn rồi em sẽ bảo vệ chị, không để cho những kẻ xấu kia bắt nạt chị nữa, ai bắt nạt chị em sẽ đánh hắn ta."

Cậu bé nắm chặt tay phải, giả vờ làm vẻ mặt hung dữ, rồi nói thêm:

 "Đánh cho chết luôn."

Lúc đó, nhìn thấy chị gái ngã trên đất, đầu và mặt toàn là máu, cậu bé đã rất sợ hãi, chân tay run rẩy, run run đưa tay lên mũi chị gái để kiềm tra hơi thở, thấy chị gái còn sống, lúc này tâm mới về vị trí, hoảng hốt chạy ra ngoài gọi người đến cứu.

May mà ông trời vẫn còn thương cậu, không để chị gái cũng ra đi như cha, trên đời này cũng không có thêm một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa như cậu.

Khương Tuệ Hàm mỉm cười gõ nhẹ lên trán cậu bé, trêu chọc:

 "Em vẫn còn nhỏ, muốn cao không cao, muốn sức không sức, nắm đấm còn chưa bằng một nửa người ta, lấy gì mà đánh người chứ! 

Thật ngốc quá đi!

Em không bị người ta đánh đã là may mắn lắm rồi, trẻ con đừng nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được rồi, chị không sao đâu."

Em trai không uổng công cô yêu thương, trong lòng vẫn luôn muốn trả thù cho chị gái.

Tiếng ùng ục vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Khương Nhạc Vân cúi đầu, hai tay ôm bụng, vẻ mặt hơi ngại ngùng:

 “Em đói bụng, em không cố ý đâu, nó tự kêu đấy.”

Rồi lại một tiếng ùng ục vang lên, cậu bé cười hả hê: 

"Không phải bụng em kêu đâu, chị cũng đói rồi."

Ngủ gần một ngày rồi, không đói mới lạ.

Khương Tuệ Hàm bảo cậu bé đi gọi bác sĩ đến, bác sĩ là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, sau khi kiểm tra kỹ càng, bác sĩ nói rằng cơ thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không yên tâm thì có thể nằm viện thêm một hai ngày để theo dõi thêm.

Bác sĩ vốn định nói rằng cô bị mất máu nhiều, nên ăn uống bồi bổ một chút, nhưng nhìn thấy hai chị em ăn mặc rách rưới, nằm viện cũng không có người lớn đền chăm sóc, chỉ có một cậu em trai sáu bảy tuổi chạy tới chạy lui, bác sĩ nghĩ thầm, có lẽ hoàn cảnh gia đình họ không được tốt lắm.

Nên đã nuốt lại lời định nói, chỉ dặn dò rằng sau khi về nhà phải chú ý giữ vết thương không bị dính nước, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc nặng.

Bà Lâm đã giúp thanh toán viện phí, Khương Tuệ Hàm cẩn thận hỏi y tá, được biết lần nằm viện này tổng cộng hết 16 đồng 6 hào.

Nghe thấy con số này, Khương Nhạc Vân nhăn mặt: 

"Đắt vậy, mới nằm viện có một ngày mà, cướp tiền à!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play