Chương 3
Hẳn họ hận ta đến tận xương tủy, chẳng muốn gặp lại ta nữa.
Giờ đây Hướng Vãn cũng đã hay chuyện, ắt nàng sẽ rời bỏ ta mà đi.
Ta sững sờ cúi đầu nhìn bánh phù dung, muốn với lấy một miếng, vậy mà tay không còn chút sức lực, ngược lại làm cả đĩa bánh đổ xuống đất.
“Tướng quân nên uống thuốc, phu nhân e rằng tối nay không về đâu.”
Nha hoàn khuyên đầy lo lắng.
Ta như kẻ vừa mất hồn: “Không, ta phải đợi nàng về.”
Dẫu nàng có mắng chửi ta một trận, hay căm ghét, ghê tởm ta, ta cũng muốn gặp nàng lần cuối.
Ta muốn từ biệt nàng đàng hoàng.
Ngày xưa, cứ ngỡ ly biệt rồi sẽ hội ngộ, đáng tiếc có những người mãi mãi ở lại ngày hôm qua, ta chưa từng có cơ hội nói lời từ biệt trọn vẹn.
08
Khi bình minh vừa ló dạng, bóng dáng nhỏ nhắn ấy xuất hiện.
Trông nàng mệt mỏi lắm, chiếc đầu lúc nào cũng ngẩng cao nay ủ rũ gục xuống, mặt lộ vẻ phờ phạc.
Đến cổng phủ, nàng mới từ từ ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt nhuốm vài phần phức tạp.
“Ăn gì chưa?”
Ta chủ động cất tiếng, thậm chí ngữ điệu hơi lộ vẻ lấy lòng.
Nàng lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta ăn rồi, giờ ta về nghỉ trước.”
Rồi chậm chạp bước vào trong.
Tim ta thắt lại, nàng không mắng ta, cũng chẳng hỏi han một lời.
Ta thà rằng nàng giận dữ quát tháo, còn hơn trông thấy bộ dạng cạn kiệt sức sống ấy.
Hoặc có lẽ nàng đang sợ ta, sợ ta cũng sẽ bỏ rơi nàng như đã bỏ mặc huynh trưởng mình năm nào.
Sau khi trở về, nàng nhốt mình trong phòng ba ngày, không đến Quân Cơ Doanh, cũng không gặp bất kỳ ai.
Còn ta thì ở bên ngoài phòng nàng tròn ba ngày.
Như một kẻ chờ phán quyết tội đồ.
Biết rõ lưỡi đao đã kề cổ, mà vẫn không chịu chết tâm, cứ muốn đợi ải cuối cùng, đợi chính miệng nàng nói rời đi.
Mãi cho đến khi bệnh cũ tái phát, gia nhân mới đưa ta về phòng.
Bệnh đến như núi đổ, chân ta đau như có vạn con kiến đang gặm nhấm, khiến ta chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Phải bốn người ghì chặt, đổ thuốc cho ta uống, ta mới dần mê man.
Trong mơ, mọi thứ đều mờ ảo điên đảo.
Ta mơ thấy đại ca.
Khi ấy huynh 20 tuổi, ta 17, chúng ta theo phụ thân xuất chinh.
Ta cưỡi con bạch mã nối gót bọn họ, vừa đi vừa tươi cười vẫy tay với dân chúng hai bên.
Còn huynh thì mặt lạnh tanh, chẳng hé một nụ cười.
Đó là lần đầu ta ra chiến trường.
Cảnh sắc đột ngột biến đổi, lần này huynh nằm trong vũng máu, còn mẫu thân đứng bên với vẻ mặt vặn vẹo: “Ta mang áo ấm đến cho ca ca ngươi, ngươi cũng khoác lên rồi theo chúng ta về đi!”
“Người đến… đón con sao?”
Ta lết đôi chân bệnh tật, bò về phía bà.
Nhưng bà chỉ nhìn ta lạnh lùng, khoé môi nhếch lên: “Phải, Hành Giản, đi thôi! Giờ đã đến rồi.”
09
Đi ư?
Đúng vậy, ta quả nên đi.
Con đường trước mắt ngổn ngang xương trắng, ẩm ướt âm u, nhưng ta cảm thấy như được giải thoát.
Chắc hẳn nàng đã đi rồi, lại chẳng lời từ biệt.
Thôi thế cũng tốt, ta có thể dứt khoát ra đi.
Chợt ta bừng tỉnh, trong phòng chỉ le lói một ngọn đèn dầu, mấy tâm phúc đang bàn bạc với Thái y ở buồng cạnh về bệnh tình của ta.
Ta gắng gượng ngồi dậy, nghiêng người về phía trước.
Chiếc xe lăn ở ngay đó, trên tay cầm bên phải có giấu một nỏ nhỏ.
Ta muốn tự kết liễu cho mình.
“Chứng u uất của tướng quân đã trầm trọng, hơn nữa bản thân người không còn ý chí sinh tồn.”
“Vậy đổi vài vị thuốc chăng? Phải nghĩ cách chứ!”
“Hầy, dẫu thuốc tốt mấy cũng cần chính tướng quân muốn sống.”
Tiếng bàn tán bên kia văng vẳng, còn ta cuối cùng cũng chạm tới xe lăn, cố duỗi tay để lấy nỏ giấu trong tay cầm.
Đột nhiên, bên ngoài “rầm” một tiếng, như có người đụng vào cửa, ta liền rụt tay về.
Hướng Vãn xộc vào, chỉ khoác áo mỏng trên người.
Nàng… nàng vẫn chưa đi!
Ngược lại còn xách váy chạy vội đến, nhảy phóc lên giường ta tựa như con thỏ, rồi chui tọt vào trong chăn.
“Bên ngoài cây cối như yêu quái, dọa người quá, ta không dám về phòng!”
Nàng co ro mềm mại dưới lớp chăn, ta sững sờ một lúc, cảm thấy hai má nóng ran, bèn vội nói: “Nhưng nàng cũng không thể ngủ trên giường ta… Mau ra đây, ta sai người đưa nàng về.”
Vừa dứt lời, người trong chăn vươn tay ôm chặt eo ta: “Ta không! Hôm nay ta muốn ngủ chung với ngươi!”
Ta cứng đờ cả người, đang lôi cánh tay nàng ra thì chần chừ.
Do dự là điều cấm kỵ trong quân, nhưng trước Lý Hướng Vãn, ta đã bao lần phạm phải.
“Không được, mau ra.”
Mà giọng nói ấy lại yếu ớt vô chừng.
“Không ra! Không ra!”
Nàng rúc hẳn vào chăn, tiếng vọng ra vừa ấm vừa trầm.
“…”
Tình cảnh này khiến ta luống cuống.
Một lát sau, góc chăn khẽ động, lộ ra gương mặt ửng đỏ, nàng trừng mắt phồng má: “Ngươi nhẫn tâm thật! Bên ngoài tối thế kia, ngươi không thể để ta ở cạnh ngươi chút sao?”
Đôi mắt tròn tức thì long lanh nước.
Nàng không hề đùa cợt ta, mà thật lòng đau buồn.
Ta rối rít đưa tay định chạm nàng, nhưng nàng nghiêng mặt tránh đi, chẳng cho ta đụng, song cánh tay vòng qua eo ta vẫn bám chặt.
“Thôi được, nàng muốn ngủ thì ngủ đi.”
Ta nhẹ giọng chiều theo, bất đắc dĩ xen lẫn mềm mỏng.
Nàng quay lại, mắt hoe đỏ, giọng cũng đượm nức nở: “Kỷ Hành Giản, ngươi mau khỏe lại nhé! Ruộng ngô nhà ta sắp chín rồi đấy.”
Ánh nhìn ta khẽ dừng, lòng chợt hiểu.
Phu nhân thông minh, dĩ nhiên biết ta vừa tính làm chuyện dại dột, nên đành lấy cách này để níu giữ ta.
Lần này lại đến lượt ta quay đi lau nước mắt.
Nàng chưa hề có ý rời xa ta, cho dù biết ta khốn khổ thế nào, nàng vẫn nguyện ở lại bên ta.
Ta từ tốn luồn tay vào trong chăn, dò dẫm nắm lấy cánh tay, bờ vai nàng: “Hồi nãy nàng va vào cửa, có đau không?”
10
Sáng hôm sau, ta đưa tay về phía bên cạnh, chạm phải khoảng trống lạnh lẽo.
Mở mắt ra, người ấy đã không còn ở đây.
Nha hoàn bưng thuốc bước vào, liếc nhìn ta, cười đầy ẩn ý: “Phu nhân dặn khi tướng quân dậy thì nhớ uống thuốc.”
Sao lại thành ra như vậy, mới sớm đã bắt ta uống thuốc, cứ như ta…
Mà đêm qua… đêm qua thực ra chẳng hề có chuyện gì xảy ra!
“Đừng cười nữa, chuyện không như ngươi nghĩ đâu!”
Nha hoàn điềm nhiên nói: “Ta đâu nói gì, tướng quân bây giờ có muốn ra ngoài dạo không? Phu nhân đang ở từ đường.”
Nàng đến từ đường làm gì?
Lòng ta bỗng nôn nao, liền uống nhanh bát thuốc, bảo người đẩy xe lăn đưa ta qua.
Trong từ đường, tất cả bài vị đều đã được làm mới, nhìn qua là biết do chính tay nàng tạo.
Bên cạnh còn đặt một ngọn trường minh đăng cao ngang đầu người.
Dáng nàng nho nhỏ, nâng nén hương trên tay, quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn: “Tam thúc công, Đại bá, phụ thân, mẫu thân, đại ca… nay con chính thức bái kiến chư vị, chẳng phải với thân phận tân nương của Hành Giản, mà là thân phận con dân Đại Lương, cảm tạ chư vị đã giữ yên nước nhà, để bách tính được an cư lạc nghiệp… chư vị là dũng sĩ, là đại anh hùng.”
Thực ra đại ca ta chẳng dũng mãnh chi, huynh ấy cũng sợ chết.
Huynh thường lẩm bẩm, bao giờ cuộc chiến kết thúc, huynh sẽ về nhà cưới vợ sinh con, rồi mở mấy gian tiệm, thêm dăm thửa ruộng tốt.
Huynh muốn cùng người mình thương gắn bó trọn đời, còn dắt con cái ra sông bắt cá, tôm, như chúng ta hồi nhỏ.
Phụ thân thường trách huynh không chí tiến thủ, suốt ngày chỉ nghĩ đến gió trăng hoa bướm.
Vậy mà sau này, huynh lại đơn độc trấn giữ cô thành suốt ba ngày ba đêm.
Cảm xúc trong ta đan xen chồng chất.
Nắng sớm chiếu vào, ấm áp rọi lên tấm thân bệnh tật, tựa như sưởi ấm linh hồn đã tê dại bấy lâu nay.
Ngày hôm ấy, ta một mình vào hoàng cung.
Vừa thấy ta, câu đầu tiên Ngụy Tử Lâm thốt ra là: “Ngươi vẫn còn sống ư?”
11
Hắn ngồi trên long ỷ lộng lẫy vàng son, nhìn ta với tư thế kẻ trên.
Trong mắt không còn chút hào khí “vì nước vì dân” khi xưa.
Mà gia tộc Kỷ thị chúng ta đời đời trung lương, lại phải hầu hạ quân vương như thế này hay sao?
“Nhờ phúc của bệ hạ, ta không chỉ muốn sống, mà còn muốn sống cho thật tốt. Lần này vào cung, ta muốn cầu bệ hạ chớ quấy rầy người nhà ta nữa.”
Hắn nhướn mày: “Sao vậy, phu nhân ương ngạnh của ngươi cũng sợ ngươi rồi à?”
“Đa tạ ngài bận tâm, nhưng phu nhân ta hiểu rõ phải trái, vừa về liền thay mới tất cả những bài vị của người đã hy sinh vì Đại Lương, chân thành cúng tế.”